YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

262. Bạn cho là tôi đã đám cưới? Không.

Phận “Chó làm công” kích thích như vậy.

Từ tiên sinh xin nghỉ để kết hôn mới biết mình bị điều động đi dự án khẩn cấp ở nước ngoài, dự án ở nước ngoài tương đối phiền phức. Thật ra là điều động tạm thời, bên kia có người điểm danh mượn đích danh anh với cấp trên. Anh tức đến muốn chửi thề, cãi nhau với sếp cả buổi chiều.

Đừng hỏi sao tôi biết được, đồng nghiệp anh phát sóng trực tiếp cho tôi xem.

Buổi tối về nhà, tôi nghĩ tâm trạng anh không tốt nên mua một đống thức ăn. Nếu tôi không vui, chắc chắn anh sẽ thấy áy náy trong lòng, đối với chuyện này tôi cố xem nhẹ đi để không tạo áp lực cho anh. Nào ngờ vừa vào cửa đã thấy anh mua hoa và quà để trên bàn.

Thấy tôi vào cửa thì nhìn hoa, quà rồi nhìn vào mắt tôi. Anh có phần mệt mỏi nói, đám cưới phải hoãn lại một thời gian, anh phải đi công tác hai tháng. Anh đã làm việc với bên công ty tổ chức tiệc cưới bên kia.

Tôi không thể nói là trưa nay mình đã biết, giả vờ kinh ngạc, đưa đồ đạc cho anh. Anh nhìn tôi, tôi nhìn dáng vẻ bực bội của anh, không nhịn được muốn cười, anh chua chát: “Em muốn vui thì cứ vui đi.”

Tên nhóc này đúng là thèm đòn.

Đám cưới của chính mình, chú rể bị bắt lính, tôi có gì mà vui chứ?

263. Buổi tối anh giải thích ngắn gọn tình hình với tôi, nói anh đúng là người chuyên nghiệp tinh anh. Anh đừng cho là tôi không biết anh cãi với sếp cả buổi trưa.

Cuối cùng anh lại nói: “Có điều chờ anh quay về thì thời gian nghỉ kết hôn sẽ dài gấp đôi. Chúng ta có thể nghỉ phép đi du lịch.”

Anh bạn trẻ quá ngây thơ, anh nghiêm túc ngẫm lại xem, tôi đâu có thời gian nghỉ kết hôn gấp đôi như anh.

Chuẩn bị hành lý cho anh, hai tháng đi công tác bên ngoài cần nhiều đồ đạc. Đồ gia dụng rất nhiều thứ của tôi, hành lý nhìn như con gái, anh cầm một cái chai hồng nhạt lên nhìn, không nói gì. Đợi tôi làm xong, anh cảm thán: “Anh cũng có người thu xếp hành lý giúp, đúng là không dễ dàng.”

Tôi đá lại: “Em một người phụ nữ giữ nhà cũng không dễ dàng.”

Anh cười cả buổi, nói: “Chịu đựng hai tháng này em sẽ được giải phóng.”

Tôi hỏi: “Ý là cho em nghỉ việc?”

Đêm nay anh có vẻ hung dữ, mắng tôi: “Có phải em suốt ngày trông mong nghỉ việc không? Có tinh thần làm việc chút đi cô nương! Đừng động chút thì đem cái công ty phá sản.”

Úi, sao trái tim đàn ông giờ như pha lê vậy?

264. Sếp tôi vừa nghe nói thời gian kết hôn của tôi dời lại, anh ta hỏi ngay: “Chuyện kết hôn thất bại?”

Nhìn đi, đây là bộ mặt đàn ông trung niên.

Tôi trừng mắt liếc anh ta, không thèm để ý tới.

Anh ta hào hứng nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô không được rồi, ngay cả chồng Điêu dân còn đưa đón cô ta, sao cô lại bị từ hôn vậy?”

Tôi uy hiếp anh ta: “Anh còn nhiều chuyện tôi sẽ nói với bạn gái anh, anh chê cô ấy chân thô, kém sắc. Lần sau gặp quản lý Điêu tôi sẽ vui vẻ trò chuyện với cô ta.”

Mặt sếp như bị táo bón, mắng tôi: “Đúng là đồ qua cầu rút ván.”

Tôi cảm thấy chửi nhau trong văn phòng mất phong cách, thu dọn hồ sơ, mặc kệ anh ta quay về phòng mình.

Khi ra đến cửa nói với anh ta: “Anh giống như … thô lỗ, há miệng là phun tôi.”

Nói xong nhanh nhẹn đóng cửa lại, nghe bên trong có tiếng vật gì đó bị ném vỡ.

Anh nói xem anh cứ yên ổn mà sống qua ngày đi, cứ nhất quyết thích ăn chửi.

265. Từ tiên sinh không có nhà, tôi về nhà ăn cơm. Anh đã giải thích việc đó với người lớn, quà cáp xin lỗi đều đúng mực, người trong nhà rất thích anh. Tôi về nhà ăn cơm, mẹ hỏi trước: “Tiểu Từ có điện thoại về không?”

Tôi: “Dạ không.”

Không biết mẹ bị chạm mở chốt nào, bà nói: “Con lớn thế này sao tính tình vô tâm vậy? Nó ở bên ngoài một mình, con phải lo lắng cho nó, hai người sống cùng nhau, con cứ để tâm trí mình lang thang bên ngoài thế thì được mấy ngày?”

Nghe mẹ nói vậy, tôi thấy mình giống Sở khanh…

Cháu ăn bánh quy, đưa cho tôi, tôi cắn một miếng, chắc do cắn hơi to nên cậu nhóc không vui. Mẹ lại bắt đầu: “Con lớn từng này, nhà cũng không để tâm, đối với Tiểu Từ cũng không để tâm, con nít càng miễn bàn…”

Nghe mẹ nói vậy, tôi cảm thấy như mình là đồ cặn bã ngoại tình bỏ rơi gia đình.

Về đến nhà, tôi nghi ngờ cả hình tượng bản thân.

Gần đây chắc chắn mẹ không phải ở quảng trường nhảy nữa, lý luận này với những lý luận trước kia của bà khác biệt quá.

Hỏi ba, ba nói gần đây mẹ tham gia nhóm mấy bà leo núi.

Tôi biết ngay mà.

266. Từ tiên sinh gọi video với tôi, phàn nàn ăn uống không quen, ở cũng không thoải mái.

Đàn ông chưa có gia đình sao mà kỹ tính thế? Lúc chưa có tôi anh cũng cố gắng như vậy mà, sao gần kết hôn thì trở nên mong manh khó chiều vậy?

Đúng là tôi không có thời gian qua thăm anh, nhưng C Quân với chồng đi nghỉ bên đó, tôi nhờ C Quân mang cho anh một vali hành lý. C Quân thở dài: “Trước kia thật sự không phát hiện mày lại là người chu đáo như vậy. Trước kia mày còn qua loa hơn tao, mày quan tâm đến lão Từ thật.”

Thật ra tôi vẫn rất chu đáo, nhưng những năm qua tôi không thể chu đáo.

Cô ấy để con ở nhà, mặc cả với tôi: “Khi nào tao về mày trông con cho tao một tuần.”

Bây giờ tôi rất giỏi dỗ con nít, thoải mái: “Không thành vấn đề, một tháng cũng không thành vấn đề.”

Cô ấy xúc động: “Đúng là mày đến tuổi nên sinh con rồi. Lúc đó tao cũng vậy, từ nhỏ đã thấy con nít phiền, trước khi có con chợt thấy con nít đáng yêu, không hiểu nổi. Không ngờ một tháng sau đã mang thai.”

Bây giờ dính đến hôn nhân đều tâm linh như thế sao?

Cô ấy rất tiếc khi đám cưới tôi bị kéo dài thời gian hơn dự kiến: “Việc tốt thì thường khó khăn, mày với lão Từ đã mười mấy năm, đã là bạn già, không cần quá bận lòng hai ba tháng này. Chủ yếu là vì vui vẻ, đến lúc đó gặp lại đều là thanh xuân của chúng ta, đúng lúc tao nghỉ phép vô ích, tao ra ngoài nghỉ dưỡng cho mặt mũi rạng rỡ hơn, đến lúc mày cưới thì tao sẽ tỏa sáng, đè bẹp tất cả.”

Thì ra chuyện kết hôn của tôi thành ra là nơi thu hoạch bất ngờ của nó? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi