YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

271. Khi Từ tiên sinh trở về đã là thời điểm nóng nhất trong hè, anh như tù nhân cải tạo, râu ria xồm xoàm, nhưng vẫn đẹp trai như thường, tuy có phần xù xì.

Tôi nóng đến mức muốn lột da ra, điều hòa hạ xuống nhiệt độ cực thấp, nằm trên sô pha xem TV, anh đứng ở cửa không bật đèn hỏi: “Em không sợ ma sao?”

Người ba tháng không về nhà, câu đầu tiên là hỏi cái này?

Tôi uể oải: “Em là người từng học qua thuyết tương đối Einstein, là người ủng hộ khoa học trung thành.”

Anh còn nói: “Đang nói chuyện vợ nhảy đến kênh khoa học giáo dục, tôi phải làm gì đây?”

Tôi bật dậy nhảy tới hôn anh một cái, lại quay về sô pha ngồi, hỏi “Vậy được chứ?”

Anh ném hành lý ở cửa, đuổi theo, không hề ngượng ngùng nói: “Tốc độ đổi kênh quá nhanh, em nên chậm chút, kênh tình yêu phải để lâu hơn chút nữa.”

Nhìn anh phóng túng kìa.

272. Đối với chuyện kết hôn tôi còn né tránh, vì việc khách mời liên hệ với bên khách sạn quá rắc rối. Từ ba tới mười tuổi, tôi cảm thấy mình không xứng là chòm sao Xử Nữ. Từ tiên sinh vì giúp tôi, điện thoại từng người một, hơn nửa đêm lại đối chiếu danh sách khách mời, bạn bè của anh, bạn bè của tôi thêm vào, nhiều không thể tưởng.

Tôi hỏi anh: “Anh có bao nhiêu phù rể?”

Anh nói thật: “Chủ yếu xem em có bao nhiêu phù dâu.”

Tôi: mặt người da đen đầy dấu hỏi?

Anh nhắc: “Phù rể độc thân muốn nhiêu cũng có…”

Tôi “…”

Các anh thật mạnh mẽ, có thể biến đám cưới thành đại hội kết đôi, sớm biết vậy chúng ta nên gây quỹ tài trợ…

273. Từ tiên sinh trước và sau khi đính hôn thay đổi rất lớn, buông thả nhiều hơn. Em gái anh đến nhà, đi dạo quanh nhà một vòng, thấy tôi đang cắm hoa nói: “Chị dâu, nhà chị không thích hợp nuôi trẻ con.”

Anh xen vào: “Con mạnh bạo làm tay cô ấy bị thương thì thử xem.”

Em gái anh tặc lưỡi: “Sau này anh chị có con, đến lúc đó em xem anh bênh con hay bênh vợ.”

Anh cười lạnh: “Em lớn mà sao lại ấu trĩ như vậy, đương nhiên là cùng với vợ dạy dỗ con.”

Em gái anh nói không được anh, hỏi tôi, “Trước đây anh ấy không như vầy. Sao hiện giờ lại thành ra thế này vậy?”

Em hỏi tôi như vậy là có ý chụp mũ tôi. Thật sự không phải tôi biến anh ấy thành ra vậy.

Tôi tìm ai mà nói lý?

274. Thiệp mời có chỗ để trống phải viết lên, chữ Từ tiên sinh đẹp, tôi bắt chước chữ anh. Cuối tuần hai chúng tôi trốn trong nhà viết thiệp mời, thổi bóng bay, giũ mấy đồ trang trí đám cưới ra, chơi rất vui.

Anh nhìn đống đồ đạc hỗn độn trên đất hỏi: “Vầy không tốt lắm nhỉ?”

Tôi liếc nhìn bộ phim trên TV, “Problem?”

Anh cần mẫn ngồi xổm xuống thu dọn, đem đồ cưới xếp lại gọn gàng rồi cho vào thùng. Bộ phim này trước kia chúng tôi đã xem qua “Perfect Senses”, phim gần đến đoạn kết, cuối cùng hai người gặp mặt, nam chính bị mù, điếc nhẹ, dịu dàng vuốt ve gương mặt nữ chính, anh vươn tay tới trước mặt tôi cắt ngang, nói chậm rãi: “Trước khi kết hôn mê mẩn bộ phim bi kịch thế này, anh rất khó tin em có thái độ tích cực với hôn nhân.”

Tôi cãi: “Em làm sao mà lại liên tưởng thành ra vậy? Nếu xem TV có thể liên tưởng đến tình yêu thì 365 ngày chồng em sẽ không trùng lặp…”

Nhanh mồm nhanh miệng. Xong đời.

Anh sâu kín nhìn tôi, thong thả: “Anh đây nếu nhìn những người phụ nữ khác nhiều thì có phải là cũng không mất phong độ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi