YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

308. Không biết ai di truyền mà tóc tôi mọc rất nhanh. Tóc cắt ngang vai, nửa năm là có thể dài đến giữa eo. Lúc căng thẳng quá thì tóc tôi rụng rất nhiều, mới đầu Từ tiên sinh không phát hiện, sau đó tôi cũng cam chịu, không chăm dưỡng nữa. Buổi tối tôi đi tắm, anh phát hiện từ trong ra ngoài có rất nhiều tóc. Đợi khi tôi tắm ra, anh đi vào, lại nửa tiếng nữa mới ra.

Tôi ngồi trên sô pha đọc sách, anh ở toilet nhặt tóc làu bàu…

Tôi cười chết mất thôi…

Anh ra tới, nghiêm túc hỏi tôi: “Em chắc là rụng tóc như thế không sao chứ?”

Tôi xem như không có gì: “Dĩ nhiên là không, việc trao đổi chất có lúc như thế, qua thời gian nữa thì sẽ mọc lại thôi.”

Anh rất nghi ngờ, nhìn chòng chọc trán tôi một lúc lâu rồi nói: “Thật sao? Đừng có chung giường mấy năm thì đến một ngày nào đó người bên cạnh thành anh em đầu trọc. Lúc đó anh biết tìm ai mà nói lý?”

Tôi “…”

309. Gần đây ở bệnh viện chị tôi rất bận rộn, vất vả mới chờ được đến nghỉ phép, buổi chiều dẫn chồng con đến nhà tôi. Tôi vẩy nước quét nhà hoan nghênh chị. Vị tổ tông này không khách sáo, vừa vào cửa là hỏi: “Nhắn wechat thức ăn, em đã chuẩn bị chưa?”

Từ tiên sinh đang làm cá, tôi không giỏi vụ đó.

Chị tôi vừa vào cửa đi thẳng đến nhà bếp, nhìn Từ tiên sinh chiên cá, nói với chúng tôi: “Buổi sáng mới phẫu thuật xong gặp đồng nghiệp bên khoa chỉnh hình, anh ta nói với chị, phòng phẫu thuật của anh ta toàn mùi BBQ, thèm cả đêm, càng nghe chị càng đói.”

Ba chúng tôi: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi