YÊU NGƯỜI NHƯ MỘT KẺ ĐIÊN

“Nhiễm Dịch, cậu giống như một loại thuốc mê vậy.” Anh nói.



Tôi đang kinh doanh một quán bar tên Blue, mỗi ngày đóng cửa lúc 12 giờ.

Bởi vì trong quán chỉ mở nhạc bình thường, cũng không có những phục vụ xinh đẹp hay tiết mục ca múa hấp dẫn nên tình trạng làm ăn cũng không tấp nập lắm. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thu chi cân đối, nhưng tôi rất thích loại cảm giác thoải mái như thế này, lúc mỗi buổi tối đứng ở quầy rượu pha chế hoặc cùng khách tâm sự khắp trời nam đất bắc, luôn khiến thời gian trôi qua rất nhanh.

Từ khi khai trương đến nay đã được nửa năm, quán bar luôn duy trì một mực không ế cũng không đắt, tại một thành phố vốn náo nhiệt như này, lại có một khí chất loại an tĩnh khác biệt mọi thứ.

Tối hôm đó, tôi lúc nào cũng bồn chồn chờ mong, cố ý dụng tâm ăn mặc thập đẹp. Từ đầu đến chân đều là quần áo mới toanh, toàn thân thoang thoảng mùi nước hoa hương thảo, cuối cùng đeo thêm cái khuyên tai đen bóng.

“Chào buổi tối, làm phiền cho một ly Ice Whiskey.”

“Chào buổi tối.” Tôi nói.

Mỗi tối cuối tuần, hai câu này đều là lời dạo đầu của chúng tôi, đã liên tục ba tháng không thay đổi gì. Hàn Kiến An ngồi trên ghế nhỏ ở quầy, mỉm cười nhìn tôi, anh có dáng người cao ngất cùng đôi mắt sáng ngời, dưới ánh đèn đỏ nhạt càng tăng thêm cảm giác ấm áp không rõ.

Tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình đối với anh, và anh cũng giống như thế, chưa bao giờ bị tôi mê hoặc. Ngoại trừ một lần.



Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, anh uống rất say, say tới thậm chí đứng lên cũng không nỗi. Rồi tôi đưa anh về nhà, hai chúng tôi cởi ra quần áo, anh ôm lấy tôi cùng ngã trên giường.

Chúng tôi hôn nhau, ôm nhau, rồi ân ái. Trước đây tôi luôn cho rằng anh là một người ôn nhu, giống như nụ cười của anh vậy, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Đôi môi mỏng ướt át, ánh mắt đói khát, cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực, làm tôi sinh ra ảo giác bị dã thú thôn phệ. Lúc anh ở trên người tôi di chuyển, mồ hôi theo chóp mũi chảy xuống rơi trên ngực, nóng rát như bị phỏng, như thể tâm cũng cũng bị tổn thương theo, vô cùng đau đớn.

Sau khi trải qua giải thích cùng tham luận với nhau, chúng tôi nhất trí xem chuyện đêm đó là phát sinh ngoài ý muốn, đơn giản mà nói đây chính là tình một đêm. Rồi Hàn Kiến An mới trở thành khách quen của quán bar, anh nói rất thích phong cách và âm nhạc của quán, mỗi tối cuối tuần sẽ đến uống rượu, nhưng cũng tới khi ly vừa thấy đáy, liền lập tức đứng dậy rời đi.

Lúc này, ánh mắt anh nhìn về phía tôi nói: “Cậu có tin tưởng rằng mỗi người đều có linh hồn không?”

“Tin, con người sau khi chết thể trọng sẽ nhẹ bớt đi, nghe nói là bởi vì linh hồn đã rời khỏi thân xác.”

Anh có chút khinh ngạc nhìn tôi nói: “Không thể tưởng tượng được cậu cũng cho là như thế, nếu như linh hồn thật sự có thể trọng, vậy sau khi chết, linh hồn sẽ đi nơi nào?”

“Tôi nghĩ có lẽ không phải thiên đường hay địa ngục, mà là nơi khi còn sống muốn đến nhất.” Tôi vừa lau mấy ly rượu vừa nói.

“Vậy đó rốt cuộc là ở đâu?” Anh truy vấn.

“Có lẽ là nơi đẹp nhất trong kí ức, cũng có lẽ là nơi có người mình yêu nhất bên cạnh a.”

Tối hôm đó, chúng tôi nói về vấn đề tử vong rất sâu, có lẽ là có quan hệ đến nghề nghiệp của anh. Hàn Kiến An luôn phi thường hứng thú đối với vấn đề này. Tôi cũng rất vui khi trò chuyện với anh trong một thời gian dài đến như vậy, nhưng nếu như không phải vì hai câu nói cuối cùng của anh trước khi đi, tôi nghĩ, đây đại khái là một buổi tối rất tốt đẹp.

Anh móc tiền đặt trên quầy bar, giọng nói mang theo một ít tiếc hận: “Thật đáng tiếc, nếu như chúng ta không…….Có lẽ sẽ trở thành bạn bè rất tốt.”

Tôi chỉ có thể nặn ra nụ cười xấu hổ, che dấu chua xót trong lòng.

Anh sửng sốt một chút nói: “Thực xin lỗi, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là thật sự không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, tạm biệt.”

Nghề nghiệp của Hàn Kiến An có chút đặc biệt, bởi khi nhìn một người tao nhã như thế, không ai có thể ngờ anh lại là bác sĩ pháp y. Khi tôi biết chuyện này, cũng không quá xúc động hay kinh ngạc, không giống như những người khác trong lòng đều có chút kiêng kị nghề nghiệp của anh.

Ngược lại, tôi thậm chí còn ảo tưởng chính mình nằm trên giường phẫu thuật, được ngón tay thon dài của anh lướt trên thân thể trần trụi. Mà ngay cả bàn tay cầm con dao phẫu thuật lạnh như băng cũng phá lệ ôn nhu, nhẹ nhàng cắt xuống ngực. Có nhiều đêm, tôi đều mơ một giấc mơ duy nhất, mơ thấy từng dòng máu đỏ thẫm tuôn ra từ cơ thể, anh đưa tay vào lồng ngực của tôi, nắm lấy trái tim đang đập nóng hổi.

Rất đau, nhưng cũng rất yên bình, làm cho tôi có một loại xúc động muốn hiện thực hóa cái ý tưởng này, tôi muốn đem trái tim mình hiến dâng cho anh, như một nghi thức thần thánh đầy bi tráng.

Tôi bỏ ra một số tiền lớn thuê hai nghệ sĩ Violon nổi tiếng để mỗi buổi tối những giai điệu nhẹ nhàng ấy sẽ được xướng lên. Y như tôi dự đoán, Hàn Kiến An luôn cầm lấy ly rượu say mê mà thưởng thức nó, lãng quên hết mọi thứ xung quanh.

“Tại sao cậu lại thích đàn ông?” Hàn Kiến An hỏi.

“Vậy tại sao anh lại thích phụ nữ?” Tôi hỏi lại.

“Trời sinh như thế, chẳng lẽ cậu cũng vậy?” Anh tò mò nhìn tôi.

Tôi chỉ cười không đáp, cũng không phải tôi ra vẻ cao thâm gì, đáp án đơn giản là ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao.

“Nhiễm Dịch, cậu giống như một loại thuốc mê vậy.” Anh nói.

Tôi nhướn lông mi:”Vậy tôi có thể cho rằng những lời này thể hiện thành anh có hứng thú với tôi không?”

“Quả thật là có một chút, nhưng không phải hứng thú ở phương diện kia.” Anh vội vàng giải thích.

“Dù vậy tôi cũng rất vinh hạnh.”



Hàn Kiến An luôn ngồi trong góc quầy bar, cả người cũng như tên, luôn quy củ an phận. Mùi rượu nhàn nhạt truyền khắp nơi, ánh đèn neon nhiều màu lưu chuyển, bất tri bất giác, không khí mập mờ tăng lên dày đặc. Buổi tối hôm nay trôi qua trong tiếng đàn violon êm dịu.

Từ hôm đó đến nay đã được một tháng, tôi chưa từng gặp lại Hàn Kiến An.

Đã liên tục qua ba tuần lễ, anh cũng chưa xuất hiện, quán bar mỗi đêm vẫn mở cửa sênh ca như thường, không có ai biết rõ tôi vẫn luôn chờ đợi một người. Trên đường phố, lá khô cây hòe vàng rụng đầy đất, thời tiết dần dần chuyển mát, chuẩn bị bước sang mùa thu. Tôi như cũ sống cuộc sống ngày đêm điên đảo, tuy cũng không tới nổi như cái xác không hồn, nhưng luôn giống như thiếu khuyết một phần sức sống.

Thẳng đến khi phục vụ trong quán đều tiếc nuối vì mất đi một khách quen, Hàn Kiến An lại đột nhiên xuất hiện.



Anh đến lúc tà dương vừa xuống, người gầy đi không ít, sắc mặt rất tiều tụy, thoạt nhìn giống như thất hồn lạc phách. Tôi cho nhân viên tan tầm sớm, rót ra một ly Whiskey đặt trước mặt anh, chuẩn bị thật tốt làm nhân vật người nghe kể.

“Cô ấy mất tích rồi, bất kể tôi có tìm thế nào cũng tìm không thấy.” Uống xong phân nửa ly rượu, anh thống khổ nói.

“Cô ấy?” Tôi hỏi.

Hàn Kiến An thở dài, nói: “Cô ấy tên Tôn Tiểu Như, là vị hôn thê của tôi.”

Đêm dần tối, nhạc cũng ngừng, đèn tắt hết, bóng người dần dần thưa thớt, bất tri bất giác chỉ còn lại hai chúng tôi ngồi trong quán. Hàn Kiến An không ngừng cầm ly rượu uống, giống như tự làm khổ mình, tôi cũng điên cuồng cùng anh, chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng chảy vào cơ thể, từ khí quản đến dạ dày đều nóng rát như lửa đốt.

Hàn Kiến An có chút say, lời nói mất trật tự đứt quãng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều liên quan tới Tôn Tiểu Như.

Theo lời anh kể, đó là một cô gái mang vẻ đẹp như thiên sứ, là thanh mai trúc mã của anh, từ nhỏ đã được che chở như công chúa, thiện lương không hiểu hết những ghê tởm của sự đời. Không nghĩ cũng biết cô giống như tính mạng của Hàn Kiến An. Là không khí, là máu, là cả trái tim đang đập trong ngực anh nữa.

Anh đã không nhớ từ khi nào Tôn Tiểu Như đối với mình quan trọng đến vậy. Có lẽ giống như những câu chuyện cổ tích trên giá sách, cũng có lẽ từ lúc lên tiểu học bắt đầu trêu trọc cô rồi ngây ngốc đến khi trưởng thành, trong đầu của anh đều bị hình ảnh của cô chiếm cứ.

Mùa xuân năm nọ, cây lam vụ nở ra những nụ hoa mĩ lệ, gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống. Mái tóc dài đen nhánh linh động như nước của Tôn Tiểu Như dính đầy những cánh hoa lam sắc, cô ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, như là tinh linh không cẩn thận rơi xuống thế giới này. Hàn Kiến An đứng dưới tàn cây, cẩn cẩn thận thận nhìn cô, suy nghĩ nên đỡ cô bằng tay phải hay tay trái. Cũng lúc ấy, tên tiểu tử ngốc này mở miệng cầu hôn, rồi hai người cùng nhau ưng thuận cùng nhau hứa hẹn hết một đời.

“Cô ấy rốt cuộc ở chổ nào chứ?” Hàn Kiến An nỉ non, hốc mắt dần dần đỏ. “Đều là lỗi của tôi đúng không? Là do tôi không có bảo vệ tốt cho cô ấy đúng không?”

Tôi ngửa đầu hung hăng hớp một ngụm rượu, nuốt xuống đau nhức từ trái tim: “Không cần phải tự trách mình, tôi cũng có quen mấy người ở  bên xã hội đen, có lẽ có thể giúp anh, đừng lo lắng, tôi tin mọi thứ rồi sẽ khá hơn.”

Ánh mắt ảm đạm của anh trong phút chốc tỏa sáng, bắt lấy tay tôi hỏi: “Thật vậy chăng?”

“Ừm, tôi sẽ giúp anh.”

Tôi dùng sức gật đầu, như thể sợ anh không tin mình. Nhiệt độ từ lòng bàn tay Hàn Kiến An dần dần tiến nhập cơ thể tôi, cho dù là tại ban đêm lạnh giá, cũng làm lòng ấm áp.

Thẳng đến khi trời sáng, Hàn Kiến An vẫn còn đang kể lại những chuyện cũ của anh cùng Tôn Tiểu Như. Tôi lẳng lặng ngồi nghe, đôi lúc cười phụ họa theo, lại hung hăng uống rượu, cố che kín hoang vu tràn khắp đáy lòng. Hàn Kiến An, anh không cần phải cố gắng tỏ ra sự việc năm đó có bao nhiêu động lòng người, có bao nhiêu ảo mộng, kỳ thực dù cho anh chưa từng nói, tôi cũng biết được.

Tôi thậm chí còn biết, nơi mà anh nói chính là thành phố Wellington lớn thứ hai của New Zealand, ở trung tâm còn có công viên Gray, trong công viên trồng đầy cây lam vụ. Ngày đó, tôi cũng đứng dưới tàng cây, nhìn anh ngại ngùng tỏ tình với Tôn Tiểu Như, nhìn anh ngốc ngốc nắm tay cô ấy, cũng  nhìn đến nụ cười hạnh phúc so với những cánh hoa rơi đầy trời còn đẹp hơn của anh.

Anh khi đó, là du học sinh đến từ Trung Quốc, cuối tuần đều sẽ đến công viên Gray chụp ảnh cho du khách, dùng nó làm tiền sinh hoạt tại trường học. Ánh dương quang nhu hòa xuyên qua tàng cây, chiếu vào những hòn đá cuội dưới chân, biểu tình khi anh cầm máy chụp ảnh rất chân thành, đương lúc tiếng nháy máy vang lên, từ nay về sau, tôi bị định trụ tại tính mạng của anh.

Đó là tấm ảnh đầu tiên anh chụp cho tôi, bối cảnh phía sau chính là hồ nước thanh tịnh, cành cây đã nở hoa cũng với vào ảnh chụp. Mà anh lúc đó cũng đã quên tôi, quên luôn cả ánh dương quang ngày đó, nhưng tôi vẫn không thể quên được nội tâm vẫn rung động mãnh liệt.

Thế là mỗi cuối tuần, tôi đều vụng trộm đứng ở nơi xa xa, tránh ở sau thân cây lặng lẽ nhìn anh. Cuối mùa xuân năm ấy, lam vụ nở rất đẹp. Tôi nhìn anh đi về phía cô ấy, hình bóng  hai người đẹp như trong tranh, gió thổi lên hoa rơi đầy trời như điêu linh. Tôi như trước vẫn đứng bên cạnh hồ nước, nhưng thân ảnh lại tràn ngập sự cô đơn.

Hàn Kiến An, dù cho anh đã quên, nhưng không cần phủ định rằng giữa chúng ta đã từng có một hồi ức mỹ lệ như thế. Anh là giấc mộng sau tuổi mười bảy của tôi, cũng là giấc mộng đẹp nhất kiếp này, nhưng nếu nó không trở thành sự thật, nhân sinh đời này của tôi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Vì vậy tôi vẫn luôn an tĩnh chờ đợi, tin tưởng rồi sẽ có một ngày, giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

Hết chương 1.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi