Ngoài cửa sổ là một thế giới trắng xóa. Những hạt tuyết tựa như lông ngỗng rơi dày đặc khắp bầu trời, từng chút một hết lớp này đến lớp khác che dấu đi khung cảnh, cuối cùng chỉ còn lại một màu sắc nhạt nhòa. Tôi đưa tay ra hứng những bông tuyết đang rơi xuống, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay dần lan đến nội tâm sâu thẳm. Cửa sổ chỉ rộng khoảng một mét vuông, trên đó có những thanh sắt đen được hàn lại, mặc dù tương lai phải trải qua từng mùa đông bên phiến cửa sổ này, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Vì tôi xứng đáng, vì tôi đã dùng đôi tay đáng ra nên cầm dao bảo vệ chính nghĩa này để giết người, cho nên tôi hoàn toàn xứng đáng bị trừng phạt vì tội lỗi của mình. Mặc dù bản án miễn cho tôi phán quyết tử hình, miễn cho tôi không phải ngồi tù, nhưng vì hành vi gây án vô cùng tàn bạo, toà phán định tôi là người bị tâm thần được đánh giá có khả năng gây nguy hại cho xã hội, vậy nên cho đến hết quãng đời còn lại tôi cũng sẽ không bao giờ được bước chân ra khỏi căn phòng nhỏ bé này.
Hai tháng trước tôi từng nhấn mạnh với tòa án rằng tôi không có bệnh, mọi chuyện tôi làm đều trong tình trạng vô cùng tỉnh táo nhưng không một ai tin tưởng tôi, rất nhiều người quen đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, bọn họ đứng ra làm nhân chứng và cầu xin, tự cho mình là đúng mà dùng tấm lòng từ bi cứu rỗi tôi. Cho dù tôi có phản đối thế nào đi chăng nữa, thẩm phán và bồi thẩm đoàn cũng không hề bị lay động, mãi đến khi họ hỏi tôi về động cơ giết người, tôi mới chọn cách im lặng.
“Kiến An, anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao anh lại không vui?”
Sau lưng tôi, một lời hỏi thăm thận trọng truyền đến, tôi quay đầu lại cầm lấy chiếc cốc đựng nước bằng inox ném qua, hét lên: “Biến khỏi đây cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện nữa!”
Một góc mờ nơi ánh sáng không chiếu tới được có một bóng dáng đang run rẩy, cậu ta cuộn mình thành một quả bóng, vùi mặt vào đầu gối. Chiếc cốc bằng kim loại lăn đến bên chân người nọ, nước bắn tung tóe khắp nơi nhưng không hề làm cậu ta bị ướt. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào nhưng cũng không thể nào dập tắt được cơn giận của tôi, trong suy nghĩ hỗn loạn, tôi lại ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, cả buổi chiều lại chìm trong sự tĩnh lặng không một tiếng động.
Nhưng tôi biết cậu ta vẫn còn ở đây, có lẽ phải nói rằng cậu ta vẫn luôn ở đây mới đúng.
Dần dần tôi đã thích nghi được với cuộc sống như thế này, đợi trời tối, đợi tắt đèn, đợi đi ngủ.
Ngày tựa bốn mùa không ngừng lặp đi lặp lại, sự nhàm chán có thể khiến người ta phát điên đang gặm nhắm tâm hồn tôi. Tôi bắt đầu trở nên gắt gỏng đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông, xua đuổi bất cứ ai tới hỏi thăm, rõ ràng đã tự nhủ với bản thân chuẩn bị tâm lý nhưng rốt cuộc vẫn không thể chịu được nỗi thống khổ khi mất đi tự do.
Tôi vốn tưởng rằng khi già đi mình sẽ chết trong sự cô độc, nhưng không ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện, đó là người mà tôi không bao giờ có thể hành xử vô lễ được. Sau khi bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, tất cả họ hàng đều xa lánh tôi hoặc là có ý đồ khác với tôi, duy chỉ có ông, tuy rằng chỉ là mối quan hệ quen biết với gia đình nhưng ông đã dùng chính sự ấm áp của mình để giúp tôi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Ông ấy đã quan tâm chăm sóc và dạy dỗ tôi, giúp tôi được du học ở New Zealand một cách suôn sẻ, và khi tôi mới chỉ là một chàng thanh niên ngoài ước mơ chỉ có hai bàn tay trắng, ông đã giao phó hạnh phúc cả đời của con gái mình cho tôi. Mà lúc này, ông đang ngồi đối diện với tôi, vẫn mặc bộ đồ Đường ung dung nho nhã, nhưng trên khuôn mặt đã khắc đầy sương gió, râu tóc hoa râm.
“Kiến An, cháu có thể cho bác biết chuyện gì đã xảy ra không?” Ông hỏi.
Dưới ánh mắt dịu dàng và nhân hậu ấy, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Ông thở dài, nói một cách nghiêm túc: “Bác nhìn cháu lớn lên, coi cháu như con của mình. Với tâm tư và bản tính của cháu thì cơ bản không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được. Có phải có gì khuất tất trong chuyện này không?”
“Bác, cháu xin lỗi…”
“Thằng nhóc ngốc này, cháu đừng sợ, cứ nói hết mọi chuyện cho bác nghe, dù là chuyện oan khuất không thấu trời xanh bác cũng sẽ tìm mọi cách giúp cháu kháng cáo.” Ông nắm tay tôi.
Cảm giác được tin tưởng khiến tôi càng thêm hổ thẹn, hốc mắt bắt đầu nóng lên, tôi gần như không thể kiểm soát được chất lỏng đang trực trào. Đúng lúc này, bóng người trong góc đột nhiên bước tới đặt tay lên vai tôi, mặc dù không có chút trọng lượng nào nhưng tôi vẫn chống cự theo bản năng, quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta.
“Kiến An, có chuyện gì vậy?” Bác Tôn hỏi.
Tôi cười một cách gượng ép, nói: “Cháu biết cháu đã làm phụ lòng yêu thương của bác, cháu đã phạm phải sai lầm không bao giờ có thể bù đắp được, nhưng tất cả đều do cháu tự làm tự chịu, không có bất kỳ sự oan ức nào trong đó cả.”
Vẻ mặt của ông ấy chuyển từ bàng HSng thất vọng, nói: “Vậy thì tại sao? Vì lý do gì mà cháu không tiếc hủy hoại bản thân mình làm ra một việc tàn nhẫn và vô nhân đạo đến như vậy.”
“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi …” Tôi chỉ biết không ngừng lặp lại ba từ này.
“Kiến An, rốt cuộc là cháu đang muốn giấu điều gì vậy?” Ông hỏi.
Tôi lắc đầu, lần nữa chọn cách im lặng.
“Nói ra đi!” Đột nhiên, một giọng nói vội vàng vang lên bên tai tôi: “Kiến An, anh nói nhanh lên, nói cho ông ấy biết hết mọi chuyện đi.”
Tôi nghiến răng, siết chặt nắm tay cố gắng nén nỗi thống khổ muốn tuôn ra khỏi lồng ngực. Người đang đứng đằng sau tôi bước tới, nhìn tôi buồn bã rồi quay mặt về phía Bác Tôn.
“Mọi thứ đều là tôi gây ra, là tôi!” Cậu ta hét lớn đầy giận dữ: “Đừng trách Kiến An nữa, đừng nhìn anh ấy với ánh mắt thất vọng như vậy nữa! Ông có nghe thấy không? Tôi mới là người đã giết con gái ông!”
“Câm miệng đi!” Tôi không thể nhịn được mà mắng to.
Bác Tôn giật mình ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt ông ấy thay đổi như thể ông chưa bao giờ quen biết tôi. Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi càng ngày càng lớn, kẻ điên nào đó ở phòng kế bên lại bắt đầu ca hát, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cơn kích động của mình để bản thân bình tĩnh lại.
“Cháu xin lỗi bác, cháu không hề có ý xúc phạm bác.” Tôi nói.
“Kiến An…” Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái và hỏi: “Có phải vừa rồi cháu đang nói chuyện với ai không?”
Phải một lúc sau tôi mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nhiễm Dịch.”
“Không thể nào!” Bác Tôn lập tức đứng lên nói: “Cậu ta đã chết rồi, là do chính tay con…”
“Cháu biết bác sẽ không tin.” Tôi cười khổ, nói trong sự bất lực: “Từ lúc cháu đến đây thì cậu ta đã xuất hiện, nhưng chỉ có một mình cháu có thể nhìn thấy và giao tiếp với được với cậu ta. Cháu cũng từng nói chuyện này cho các bác sĩ và y tá nên không có gì ngạc nhiên khi họ đều coi cháu như một kẻ điên.”
Ông ấy nghe xong, yên lặng nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt phức tạp.
“Bác à, hi vọng cháu không làm bác sợ, bác cứ coi như cháu bị điên đi, dù sao cháu cũng đã quen rồi.”
“Nhiễm Dịch.” Sau khi gọi xong, ông thở dài nói: “Những người làm nghệ thuật như bọn bác trong lòng đặc biệt phải thanh thản, nhưng cậu nhóc đó đã cho bác ấn tượng rất sâu sắc vì sự tàn bạo trên người cậu ấy quá nặng nề.”
Nhiễm Dịch đứng sang một bên, mấp máy môi, vừa định nói mở miệng nói chuyện nhưng đã bị ánh mắt của tôi ngăn lại.
“Kiến An, bác sẽ đến thăm cháu sau, cháu hãy giữ gìn sức khỏe.”
Bác Tôn nói xong liền rời đi, hàng rào sắt từ từ mở ra, rồi từ từ đóng lại, ngoại trừ âm thanh va chạm khi khóa cửa, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Ở nơi này đúng mười giờ đèn sẽ tắt.
Ánh trăng tràn ngập căn phòng, tôi nhìn xung quanh, tuyết ngoài cửa sổ vì ánh trăng trở nên sáng bừng, xa xa có hai cây thông cao lớn như được đội một lớp mũ trắng đứng sừng sững giữa trời đông.
Trong góc phòng tối đen như mực, dù không nhìn thấy nhưng tôi biết rằng chắc rằng Nhiễm Dịch đang ở đó. Vì nếu không có sự cho phép của tôi, cậu ta sẽ không bao giờ tự tiện bước ra ngoài, việc xảy ra hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tôi nằm xuống giường, trùm chăn bông lên đầu trằn trọc một lát nhưng lại không hề có chút buồn ngủ nào.
Mở mắt ra kéo chăn xuống liền thấy cậu ta ngồi ôm gối bên cửa sổ vươn tay khỏi hàng rào sắt, cố hứng lấy những bông tuyết đang rơi nhưng đáng tiếc tất cả đều xuyên qua lòng bàn tay cậu ta tiếp tục rơi xuống. Đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng, tôi ngồi bật dậy hít thở thật sâu.
Hành động của tôi dường như khiến Nhiễm Dịch giật mình, cậu ta hoảng sợ nhìn tôi rồi nhanh chóng lui vào trong góc.
“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Tôi hỏi.
“Kiến An, đừng tức giận nữa.” Giọng cậu ta vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Tôi đập gối xuống đất, lớn tiếng nói: “Tôi chịu đựng đủ lắm rồi! Cậu muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi? Vì cậu mà bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng tôi bị điên!”
Một lúc lâu sau, giọng nói của cậu ta nhàn nhạt truyền đến: “Kiến An, tại sao anh lại che giấu động cơ giết tôi? Tại sao anh không cho người khác biết những chuyện tôi đã làm?”
“Im lặng!”
“Kiến An, tôi không hiểu.”
“Im đi! Tôi không muốn nghe giọng nói của cậu!” Tôi bịt tai lại hét lên.
Thứ cậu không hiểu thì làm thế nào mà tôi có thể hiểu được đây.
Khi bị thẩm vấn và trước tòa, tôi không khai ra là vì cậu ta chết không đối chứng, cũng sẽ không có bất kì ai tin tưởng vào tôi. Nhưng dần dần tôi nhận ra rằng sự thật không phải như thế, tuy cậu ta tội ác tày trời, nhưng dù sau thì người cũng đã chết, tôi cũng không thể tưởng tượng được rồi một ngày sẽ có ai đó chỉ trích hay phê phán cậu ta trước mặt tôi. Nhiễm Dịch đã phải trả một cái giá vô cùng đắc cho tội lỗi của mình, chính tôi đã tự tay chôn vùi mạng sống cậu ta, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ xóa hết tội lỗi cho cậu hay sao, chẳng lẽ còn muốn cậu ta phải mang tiếng xấu muôn đời?
Nhưng tại sao tôi lại bảo vệ cậu ta? Tại sao tôi lại bận tâm đến cách người khác nghĩ về cậu cơ chứ?
“Sao cậu còn chưa biến mất nữa vậy?” Vẫn chưa thể chợp mắt được, tôi quay người lại hỏi.
“Vì tôi đã hứa, tôi đã hứa rằng sẽ ở bên anh mãi mãi.” Cậu ta đáp.
“Chết tiệt!” Tôi cáu kỉnh vò đầu bứt tóc nói: “Tôi không cần cậu thực hiện bất kì lời hứa nào hết, cậu cứ biến khuất mắt tôi ngay!”
“Kiến An, anh hận tôi đến vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Cho dù tôi đã chết, anh cũng không tha thứ cho tôi sao?”
Giọng nói của cậu ta trở nên trầm thấp khàn khàn, âm cuối mang theo sự run rẩy kéo dài tan vào trong bóng tối.
Lòng tôi chợt hoảng hốt, không khỏi hét lên: “Nhiễm Dịch.”
“Uhm?” Sau một lúc lâu cậu ta mới trả lời.
Nằm lại trên giường kéo chăn bông đắp lên mặt lần nữa. Vừa rồi trong nháy mắt, tôi đã nghĩ cậu ta sẽ cứ như vậy mà biến mất, bất giác tôi không thể tự chủ mà gọi tên cậu ta. Dù không muốn thừa nhận nhưng khi biết cậu ta vẫn còn ở đó, trong lòng tôi lại có cảm giác yên tâm.
Khi tuyết bắt đầu nhỏ lại và thời tiết ấm hơn một chút, bác Tôn lại đến thăm, đi cùng là một người nước ngoài trạc tuổi bác. Đôi mắt xanh lam, vóc người thấp bé, mái tóc bồng bềnh màu nâu trông không có gì nổi bật, thậm chí cảm giác tồn tại cũng khá ít.
“Xin chào.” Ông ấy duỗi tay ra và nói bằng tiếng Trung lưu loát: “Tên tôi là David Hawkins, tôi đã làm bạn với giáo sư Tôn trong nhiều năm. Rất vui được gặp cậu.”
Dường như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời tôi lại không thể nhớ ra, đành đứng dậy bắt tay chào ông.
“Kiến An, cháu hãy trò chuyện với giáo sư Hawkins, có lẽ ông ấy có thể giúp cháu.” Bác Tôn vỗ vai tôi rồi rời đi trước.
Mặc dù trong lòng tràn ngập nghi ngờ, tôi vẫn nhận lời mời của Hawkins và ngồi đối mặt với ông ấy. Ánh mắt vô tình liếc qua góc, nhìn thấy Nhiễm Dịch lại ôm chân mình giấu mặt vào gối, như thể cậu ta không quan tâm đến người khách này một chút nào.
“Ông Tôn đã kể cho tôi về tình hình của cậu rồi.” Ông cười nhẹ hỏi: “Nhiễm Dịch vẫn còn ở đây à?”
Tôi ngạc nhiên nhìn ông, không nói được tiếng nào, chỉ có thể gật đầu một cách cứng nhắc.
“Cậu ấy ở đâu?”
Tôi chỉ vào góc. Hawkins quay đầu cười nói: “Nhiễm Dịch, đã lâu không gặp.”
“Ông có thể nhìn thấy cậu ta?” Tim tôi đập nhanh hơn vì kích động. Ông lắc đầu nói: “Rất tiếc, tôi không thể thấy được.”
“Vậy…” Lời của tôi chưa kịp nói thì đã bị Nhiễm Dịch cắt ngang, cậu ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt hoảng hốt, càng khó tin hơn là dường như Nhiễm Dịch rất sợ ông ấy.
“Kiến An, anh bảo ông ta đi đi!” Nhiễm Dịch nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át, cầu xin: “Làm ơn bảo ông ta đi đi…”
Tôi quyết định phớt lờ cậu ta và nói với Hawkins: “Giáo sư, ông biết cậu ta sao? Ông có thể cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Khi tôi ở New Zealand, Nhiễm Dịch từng là học sinh của tôi.”
Tôi lại ngạc nhiên và hỏi một cách hoài nghi: “Vậy thì tại sao chỉ mình tôi có thể nhìn thấy cậu ta?”
Hawkins không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà thay vào đó hỏi: “Hàn Kiến An, cậu đã bao giờ nghĩ rốt cuộc thì Nhiễm Dịch là một sự tồn tại chân thực hay chỉ là một sự ảo tưởng do cậu tưởng tượng ra?”
Như thể bị đánh thức từ trong mộng, tôi không thể không hỏi: “Giữa hai cái đó có gì khác nhau không?”
“Tất nhiên là có.” Hawkins giơ tay ra giải thích: “Có hai khả năng, một là những gì cậu nhìn thấy chỉ là ảo ảnh do tiềm thức tạo ra, hai là mặc dù Nhiễm Dịch đã chết nhưng linh hồn của cậu ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này.”
Hai chữ linh hồn chạm sâu trong tâm trí tôi, còn nhớ tôi đã từng thảo luận về chủ đề này với Nhiễm Dịch, lúc ấy cậu ta cũng nói rằng khi linh hồn rời khỏi thể xác, nó sẽ đến một nơi hoặc bên cạnh một người mà khi còn sống nó từng yêu thương sâu sắc. Nhưng giáo sư Hawkins lại nói với tôi còn một khả năng khác, rằng tôi thực sự bị điên nên mới xuất hiện ảo giác.
“Cậu nghĩ sẽ là khả năng nào?” Ông ấy hỏi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Nhiễm Dịch đã nói trước: “Kiến An, đừng trả lời ông ta, điều duy nhất em chỉ có thể làm bây giờ là ở cạnh anh mà thôi…”
Đôi mắt cậu ta ngấn lệ, buồn bã nhìn tôi, tôi chưa bao giờ thấy một Nhiễm Dịch như thế này, yếu đuối đến mức như thể không chịu đựng được một cú đấm.
“Tôi không biết.” Tôi cảm thấy hơi bối rối.
“Cậu phải suy nghĩ cho thật rõ ràng.” Hawkins nghiêm túc nói: “Nếu cậu tin rằng thứ mà cậu nhìn thấy là linh hồn của Nhiễm Dịch thì tôi không thể làm gì được, nhưng nếu cậu cho rằng đó là ảo giác, vậy thì tôi có cách khiến cậu ấy biến mất.”
Hồi lâu tôi vẫn không thể nói ra lời. Âm thanh của Nhiễm Dịch vang lên bên tai, cậu ta liên tục gọi tên tôi với giọng nói nghẹn ngào, lần nào cũng như muốn khóc ra máu. Tôi chợt nhớ đến khung cảnh đêm đó khi Nhiễm Dịch đang ngồi bên cửa sổ, vươn tay muốn hứng lấy những bông tuyết đang rơi nhưng chúng cứ lướt qua lòng bàn tay cậu ta rồi hạ mình xuống đất, dường như có một nỗi cô đơn khó tả bao trùm lên cả con người Nhiễm Dịch. Sự cô đơn của cậu ta không phải là sự tổn thương khi bị thế giới ruồng bỏ mà ngược lại, là sự tổn thương khi mạnh mẽ vứt bỏ toàn bộ thế giới. Tôi không hề tiếc thương cậu ta nhưng không hiểu tại sao bản thân lại cảm nhận được nỗi đau thấu xương đang khuấy đảo trong lòng.
Tôi vẫn nhớ về ký ức một thời mơ hồ đó. Tại công viên Green Park ở New Zealand, cậu ta đứng bên hồ, chỉ với tấm lưng gầy guộc cũng khiến tôi cảm thấy cậu ta không còn muốn sống nữa, cậu ta muốn vứt bỏ hết mọi thứ rồi hóa mình thành những giọt nước dưới hồ. Nhiễm Dịch chính là một kẻ cực đoan vô phương cứu chữa thế đấy.
“Hàn Kiến An, cậu hãy dành thời gian suy nghĩ cho rõ ràng, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.” Giáo sư Hawkins đứng dậy nói.
“Giáo sư.” Tôi ngăn ông ấy lại.
Nhìn vẻ mặt lo lắng và bất lực của Nhiễm Dịch, tôi nói: “Tôi rất xin lỗi nhưng tôi muốn nói rằng không cần phải làm phiền đến ông nữa.”
Ngoài cửa sổ, tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời sáng lạn.
Sau khi giáo sư Hawkins rời đi, Nhiễm Dịch lao tới, hai tay ôm eo tôi, tựa đầu vào lồng ngực của tôi. Rõ ràng trong vòng tay tôi rỗng tuếch, nhưng tôi lại cảm thấy như được ôm ấp, tôi cố gắng chạm vào vai cậu ta bằng bàn tay của mình, một cảm giác lạ thường xuất hiện nơi đầu ngón tay, chợt nhận ra dường như tôi thực sự có thể chạm đến con người cậu.
Tôi nhắm mắt cười khổ chấp nhận số phận của mình. Giờ phút này, tôi cũng không biết liệu mình đã tha thứ cho Nhiễm Dịch hay chưa, càng không biết tại sao tôi quyết định giữ cậu ta lại, có lẽ là do tôi quá cô đơn, sợ phải đối diện một mình giữa từng đêm đen hiu quạnh.
Và khi đặt cả trái tim và tâm hồn của mình vào đó, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta. Trong mùa đông đầy nắng này, cuối cùng tôi cũng hiểu được đây chắn chắc không phải là ảo giác, mà là cái ôm được kết nối giữa hai linh hồn.
Bất kể là ảo giác hay sự thật, chỉ cần tôi tin thì cậu ấy sẽ luôn tồn tại.
Hết phiên ngoại 1.