YÊU NGƯỜI NHƯ THẾ

Đêm khuya lạnh ngắt, bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp độp vào mái hiên, tiếng gió khóc than ai oán, trong phòng ánh nến hắt hiu, chút ánh sáng le lói trong đêm tối khiến lòng người càng ảo não. Ta nhìn Tiểu Trạch co người nằm ngủ trong chăn, con nòng nọc nhỏ gần đây lặng lẽ hơn trước nhiều, lúc nào cũng nhìn ta như muốn hỏi điều gì, xong lại thở dài quay đi, thực sự khiến ta cảm thấy bất lực. Thằng nhóc, con mới mấy tuổi chứ? Ta biết Tiểu Trạch vẫn canh cánh trong lòng chuyện về cha nó, ta vốn đã định chờ cha con họ gặp nhau rồi đem mọi chuyện nói rõ, dù sao nếu Tiểu Trạch không muốn, Ngạo Vân cũng sẽ không ngang ngược ép nó về cung đâu. Nhưng mà…

Thái tử trúng độc lạ bỗng nhiên truyền ra, cái người vốn ở Đông Cung tĩnh dưỡng lại được cử đi huyện Vĩnh Thường trấn an nạn dân, sau đó bị hành thích, hiện tại không rõ tung tích. Ta không dám nói với Tiểu Trạch, đại ca ca của nó xảy ra chuyện rồi.

*Tiểu Trạch ký*

Mẹ đã ngồi cả ngày ở đình hóng gió, không nói chuyện lảm nhảm, cũng không ăn vặt luôn miệng như mọi khi, Tiểu Trạch vốn không muốn để ý đến mẹ cũng bắt đầu cảm thấy không đúng. Tiểu Trạch trong lòng đã có khẳng định, đại ca ca nhất định chính là cha nó, nhưng mà mẹ cứ không nói, làm nó không dám đi nhận cha, nếu không phải thì sẽ xấu hổ lắm.

Mẹ đã bỏ cơm hai ngày rồi, Tiểu Trạch thực sự rất lo lắng rồi. Mẹ nó trước giờ luôn hi hi ha ha, trên đời này ăn là quan trọng nhất, dù ốm không dậy nổi cũng quyết không bỏ bữa, tại sao lại lưu lạc đến mức không ăn cơm thế này? Đêm qua Tiểu Trạch thấy mẹ lén khóc, đêm hôm khuya khoắt, tự dưng mẹ vào phòng nó, cái gì cũng không nói, ngồi ở bàn nhìn nó đến nửa đêm, thật là khiến người ta bất an. Khi đó nó giả vờ ngủ, rồi lại không nhịn được hé mắt nhìn lén một cái. Ánh nến hắt hiu, mẹ ngồi đó nước mắt đầy mặt, ánh mắt lạc lõng, Tiểu Trạch nhìn rõ là mẹ đang nhìn về phía giường, nhưng lại giống như hoàn toàn không nhìn nó. Tiểu Trạch không dám dậy hỏi mẹ vì sao lại khóc, vì nếu muốn nói cho nó biết thì mẹ đã không nửa đêm ngồi khóc như vậy.

Đại hoàng tử dẫn theo một đám quan binh bao vây Lan Nhược Phường, Tiểu Trạch nhìn hắn mặt mày hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống nó, dứt khoát cúp đuôi chạy thẳng vào trong nhà, trốn sau cánh cửa lé mắt nhìn ra. Lan Nhược phường bị nghi ngờ chứa chấp nghịch tặc, bị đám quan binh nọ lục lọi hết một vòng. Đến cuối cùng, cái gì cũng lục không ra, chỉ thấy đem ra mớ lớn mớ nhỏ châu báu. Đồ đạc bị đập phá đến khó coi. Đại hoàng tử như đứa trẻ giành được ngon ngọt đắc ý nhìn mẹ, mẹ cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ “ấu trĩ” khiến hắn tức giận đến giơ chân.

*Lăng Nhược Thiên*

Ân Tiếu Mặc bụng to bị Diệp Minh mang về Thần Y Cốc, ta cũng không tiện làm phiền. Tên khốn kiếp kia dám dẫn người đến chỗ ta làm càn, cũng không nhìn xem đồ dùng hằng ngày của hắn từ đâu mà ra. Bà đây tâm trạng đang không vui, ngươi còn muốn đâm đầu vào chịu trận, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Tin tức Lan Nhược Phường tạm thời đóng cửa, do bà chủ bị đại hoàng tử đả thương, tức giận nóng đầu nói không làm ăn nữa nhanh chóng lan truyền. Có kẻ vui mừng, dĩ nhiên cũng có người âu sầu. Ta không phải người rất có tâm cơ, nhưng ta cũng tuyệt đối không phải người mặc cho kẻ khác bắt nạt. Người làm ăn đặt lợi ích lên đầu, nhưng gã kia cũng không nên chọn lúc ta khó ở mà đến gây sự. Cha của con ta đến bây giờ còn không rõ tung tích, ngươi còn khiến bà đây khó chịu, hậu quả tự ngươi gánh lấy. Lan Nhược phường ngừng buôn bán, dĩ nhiên sẽ có những nhà khác nổi lên, nhưng thời buổi khó khăn, hàng hóa khan hiếm, nhà giàu mới nổi sẽ trụ được bao lâu.

Ta bỏ lại việc làm ăn, dặn dò Tiểu Trạch trông nhà, một đường xuôi về phía nam. Hắn mất tích ở huyện Vĩnh Thường. Có người nói hắn trên đường phát độc mà chết, có người nói hắn chết dưới đao của thích khách, lại có người đồn hắn bị nước lũ cuốn đi, nhưng chung quy lại, người ta đều nói hắn đã chết. Ta không thích nghe điều đó. Ngạo Vân của ta làm sao mà chết được. Hắn một thân một mình lăn lộn trong cái lồng vàng dối trá ngần ấy năm, hắn làm sao có thể chết đi đơn giản như vậy! Chuyện này không có khả năng!

Nhưng càng đến gần huyện Vĩnh Thường, tâm ta càng lạnh xuống. Người chết nhiều quá, chết vì đói, chết vì bệnh, cũng có bị đám đông vô tình dẫm chết. Người ta bán mình chôn cha, người ta bán con cầu thực, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu ngang trái của xã hội lúc này mới thi nhau ập ra. Càng gần đến nơi, tin tức lại càng như hòn đá ném vào trong hồ nước, không chút lay động. Ngạo Vân, đã gần hai tháng không có chút tin tức gì về hắn.

Đúng lúc này, phía hoàng cung truyền ra tin tức, Thái tử đi cứu nạn, nhiễm ôn dịch bỏ mình, hỏa thiêu tại chỗ, tro cốt sẽ được đưa về hoàng lăng. Trước mắt ta tối sầm, hai tai ù đi, hai chân cũng mềm nhũn không chút sức lực, chỉ nghe loáng thoáng có người gọi “bà chủ…bà chủ…”

Cảnh quốc, Nhuệ đế năm thứ mười tám, huyện Vĩnh Thường vỡ đê chắn lũ, người dân ly tán, số người chết lên đến trăm ngàn, bá tánh phiêu dạt khắp nơi. Nhuệ đế nổi trận lôi đình, mạnh tay thanh tẩy triều đình, cả kinh thành nơm nớp lo sợ. Đê Vĩnh Thường xây dựng năm năm, quan viên tham nhũng lên tới trăm ngàn lạng vàng, bắt người xét nhà, quốc khố trong chốc lát tràn đầy. Cùng năm ấy đương kim Thái tử trên đường cứu viện nhiễm dịch bỏ mình, hỏa thiêu tại chỗ. Chuyển về kinh thành cùng tro cốt của Thái tử còn có một bản ghi chép quan viên tham nhũng đê huyện Vĩnh Thường cùng số lượng lớn vàng bạc.

“Ngươi có ý gì?”

“Phụ hoàng, chuyện ta đáp ứng ngài ta đã hoàn thành, thi thể của mẫu thân ta, ngài cũng nên trả lại cho ta.”

“Ngươi…”

“Thái tử Cảnh quốc đã chết. Phụ hoàng, con trai chưa từng nghĩ tranh giành điều gì với ngài. Ngài tiếp tục giam giữ thi thể mẫu thân ta làm gì nữa?”

“Ngươi biết?”

Nhuệ đế ánh mắt sa sầm. Ai từng đoán được thi thể của Ly phi đã mất hàng chục năm về trước đến nay vẫn chưa được an táng, mà được đặt trong quan tài bằng băng trong mật thật dưới tẩm điện của Hoàng hậu.

Nhuệ đế cùng hoàng hậu vợ chồng niên thiếu, tuy không thể nói ân ái mặn nồng, nhưng Hoàng hậu tự tin rằng mình thực hiểu hoàng thượng. Tỷ như nói…

“Hoàng thượng, nếu không ngài đem thi thể của Ly phi giữ lại, nếu một ngày đứa trẻ kia có dị tâm, vẫn còn có điều kiêng kỵ.” Cảnh đế ánh mắt ám trầm, lời hoàng hậu không ngờ lại thật hợp tâm ý của ông. Một năm ấy, Ly phi Diệp Ly bệnh không qua khỏi, Thái tử Nam Cung Ngạo Vân năm tuổi tang mẫu, trong tay lại nắm giữ hơn một nửa ám vệ của hoàng tộc. Nhuệ đế nhìn thi thể lạnh băng nằm trong quan tài, ánh mắt phức tạp.

Năm đó còn là Vương gia Nam Cung Vinh bị người hành thích, thân trúng kịch độc, rơi xuống vách núi, lại không nghĩ tới được người cứu giúp.

Năm đó tiểu thư của Thần Y Cốc Diệp Ly một mình vào trong núi hái thuốc, ngoài ý muốn cứu được một nam tử cả người đầy máu.

Nam Cung Vinh không giống nam tử trong cốc cả người đầy mùi thảo dược, hắn trên người thoang thoảng mùi giấy mực, nụ cười ấm áp, quân tử khiêm khiêm. Diệp Ly từ nhỏ bị bệnh về tâm mạch, được cả Thần Y Cốc coi như trân bảo. Nàng nhút nhát, rụt rè e thẹn nhưng không hề giống những tiểu thư lễ phép nơi kinh thành, Nam Cung Vinh ví nàng như bông hoa trong tự nhiên xinh đẹp và sống động. Hai con người khác biệt ấy nhanh chóng phải lòng nhau, Nam Cung Vinh từng nghĩ cả đời cứ như vậy cùng nàng qua đi. Nhưng đến khi hắn nhận được tin từ thân tín, cuộc chiến tranh trữ bắt đầu nổi sóng ngầm. Diệp Ly không màng gia đình phản đối, một mực theo Nam Cung Vinh rời khỏi Thần Y Cốc. Nàng ngàn vạn lần không ngờ tới chờ đợi nàng là một hậu viện vương phủ sâu không thấy đáy. Lang quân ngày càng lạnh nhạt, ánh mắt của Vương phi châm chọc, một đám nữ nhân tranh nhau làm trò, tình yêu mà nàng một mực theo đuổi chợt lật mặt khiến cho Diệp Ly không kịp trở tay. Nhưng cô gái nhỏ nhu nhu nhược nhược nơi thâm sơn cùng cốc khi ấy bỗng trở nên quật cường, con đường nàng đã chọn, dù bò cũng phải bò cho hết. Sự quật cường ấy chống đỡ Diệp Ly sáu năm, cuối cùng, trái tim vốn đã không khỏe mạnh của nàng cũng kiệt sức, nàng ngã xuống dưới ánh mắt ngơ ngác của đứa con năm tuổi. Rời khỏi Thần Y Cốc sáu năm, Diệp Ly lần đầu tiên khóc, nước mắt của nàng không phải vì nam nhân bội bạc kia, mà là vì đứa nhỏ đáng thương của nàng. Diệp Ly năm ấy hai mươi lăm, ở tuổi đẹp nhất của người con gái mà chết đi. Đứa con trai năm tuổi của nàng cũng từ đó mất mẹ, một mình như cây cỏ dại lớn lên trong thâm cung lạnh lẽo.

Nghĩ tới mẫu thân đã mất, Nam Cung Ngạo Vân ánh mắt ảm đạm. Cuộc đời của mẹ hắn, từ khi gặp được nam nhân này, toàn bộ đều trở thành sai lầm. Yêu phải một kẻ bội bạc, càng không ngờ tới sau khi nàng chết đi, vì để uy hiếp hắn, phu quân của nàng còn giam giữ thân xác của nàng trong băng quan lạnh lẽo.

Ngạo Vân vẫn biết Nhuệ đế không yêu thương mình, có từng hy vọng, từng chờ mong, cũng từng hận qua, sau cùng chỉ còn lại lạnh nhạt. Sau hơn mười năm, lần đầu tiên hắn phẫn nộ. Ngạo Vân cho rằng dù kiêng kị thế nào, giữa hắn và Nhuệ đến vẫn còn một tầng huyết thống, nhưng đến khi vô tình nghe được về quan tài băng dưới tẩm cung của Hoàng hậu, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ. Hắn cùng Ly phi duyên mẹ con thật mỏng, vỏn vẹn năm năm, nhưng trong trí nhớ của hắn, mẫu phi luôn cười thật ôn nhu. Nàng dịu dàng lạnh nhạt, không tranh không giành, nhưng một khi có người bắt nạt hắn, mẫu phi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó. Sau lại sức khỏe của mẫu phi càng ngày càng yếu, nàng chỉ có thể nằm trên giường, ánh mắt mẫu phi nhìn hắn vẫn luôn thật dịu dàng. Mẫu phi chết đi, bỏ lại hắn một mình trơ trọi ở hoàng cung lạnh lẽo, không còn người yêu thương che chở, không còn người bảo vệ hắn, nhưng Ngạo Vân chưa bao giờ cảm thấy thế gian này đầy ác ý. Vì người mẹ ôn nhu của hắn trước khi chết đã nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con trai, kể cho hắn một câu chuyện dân gian về những người nông dân, họ thật vất vả, nhưng họ nghĩ rằng, mỗi ngày qua đi, họ còn sống, còn có thể đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, điều đó thực hạnh phúc, họ đã thật biết ơn thế giới này. Nàng nói “Con trai, mỗi người đều đáng thương, nhưng đừng để sự đáng thương đó nhấn chìm con. Con phải lớn lên, phải ra khỏi hoàng cung này, để nhìn cuộc sống vui vẻ của những người nông dân đó.” Ngạo Vân lớn lên, ra khỏi hoàng cung, sau đó mới biết rằng, mẫu phi lừa hắn. Những người nông dân vì miếng cơm manh áo mà cả ngày làm lụng quần quật, họ vì nghèo khó mà gia đình bất hòa lục đục, một chút cũng không hề vui vẻ. Nhưng rời khỏi hoàng cung, Nam Cung Ngạo Vân hắn thật sự hạnh phúc.

Đến khi nhìn thấy mẫu thân an tường nằm trong băng quan, Ngạo Vân cảm thấy đau lòng, nhưng cũng thật may mắn. Đau lòng mẫu thân hắn yêu sai người, sai mất cả đời, lại cảm thấy may mắn, may mắn khi nàng sớm thoát khỏi trói buộc trần thế, không phải thấy phụ hoàng ngày càng ích kỷ đa nghi sau này, nếu không, nàng sẽ càng đau đớn.

“Ngươi lần này chủ động xin đi huyện Vĩnh Thường chính là vì chuyện này?”

“Hoàng thượng, Thái tử đã chết, ám vệ cũng tự động trở về căn cứ, không còn uy hiếp với ngai vị của ngài. Thi thể đó đã không còn giá trị lợi dụng. Nhưng người nằm đó là mẹ ta, gặp ngài, yêu ngài là sai lầm của nàng, vì sai lầm này nàng đã trả giá cả tính mạng. Ta dùng danh sách tham ô, cùng một vị Thái tử chết đi, xin ngài cho nàng trở về với gia đình. Hoàng cung của ngài quá lạnh lẽo.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt không cam tâm của Hoàng hậu, Nhuệ đế cho người mang quan tài băng rời đi. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của chàng trai trẻ, ông thảng thốt nhớ lại một nụ cười trong veo không nhiễm chút bụi trần năm nào.

Ngạo Vân im hơi lặng tiếng mang thi thể của mẹ hắn về Thần Y Cốc, đem nàng hỏa táng rồi đem tro cốt rắc ở một sườn núi yên tĩnh đầy hoa dại. Mẫu thân hắn ngốc nghếch lại quật cường, nàng quên mất gia đình là nơi nàng sẽ luôn được che chở, nàng quên mất ca ca nàng Diệp Vô Nhai từ nhỏ coi nàng như trân bảo, làm sao có thể bỏ mặc nàng không lo đâu. Mẫu thân năm ấy trẻ người non dại, bồng bột bỏ nhà đi, sau đó lại không có mặt mũi trở về, cuối cùng bỏ mạng ở nơi thâm cung lạnh lẽo.

Ngạo Vân cũng không đi tìm Lăng Nhược Thiên nữa. Hắn cũng mệt mỏi. Nàng mơ ước cuộc sống tự do tự tại, ngày ngày vui vẻ, hắn sẽ không bám lấy khiến nàng phiền lòng nữa. Hắn ở lại sườn núi vắng vẻ này, ngày ngày nằm dưới tán cây mà nhìn lên bầu trời, một mình đi qua cuộc sống tĩnh mịch này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi