YÊU NGƯỜI NHƯ THẾ

Ta chớp chớp mắt hai cái, xác định không phải ảo giác liền lập tức giương to mắt ếch nhìn khung cảnh xung quanh. Mẹ nó! Bị bán đi đâu rồi?

Ta nhớ rõ ràng, chiều đó đi uống trà cùng Ngọc Dương, trở về đến hẻm nhỏ bị thằng nhóc ăn mày đen nhẻm giật mất túi tiền. Thế là ta xắn tay áo lên đuổi theo nó. Đùa gì chứ? Đành rằng ta là phú bà, nhưng tiền kiếm được cũng là mồ hôi công sức của ta, ờ cả của người làm công cho ta nữa, đâu phải nhặt được đâu. Ta nghiến răng kèn kẹt đuổi theo thằng nhóc đó, trong bụng thầm nghĩ nếu ngày xưa ta chạy được như thế này thì đã không trượt thể dục rồi. Cuối cùng, vẫn là ta quá ngây thơ. Đằng sau gáy bị đập một cái, thằng nhóc đằng trước dừng lại quay đầu nhìn ta, nụ cười của nó thật quá tức mắt. Nó đang cười giễu ta!

Và tỉnh lại, ta đã ở đây. 

Ta ngoan ngoãn ngồi trong phòng, đợi người ta mang ra đấu giá. Hoàn cảnh này ta xem phim thấy nhiều rồi! Ngoan ngoãn thì đỡ bị ăn đòn, đằng nào cái thân già này có chạy cũng không thoát, ra được bên ngoài rồi, có lẽ sẽ gặp may.

Chẳng ngờ tới, bọn buôn người này tử tế ngoài mức tưởng tượng của ta rồi! Ngày thứ nhất, đến bữa lại có một cô nương nhỏ nhắn xinh xinh mang cơm đến cho ta, đợi ta ăn xong lại đến dọn bát đĩa. Hơ hơ, không phải bắt ta về làm phu nhân đấy chứ? Ở nơi này cũng có tục cướp vợ sao?

Sự thật chứng minh, nếu ông trời chịu ngó ngàng tới ta, đó là khi ông ta hết chỗ chơi, muốn quay là bỡn cợt ta mà thôi.

Ta không phải người chịu ăn thiệt thòi, nhưng ta biết lúc nào phải nhẫn nhịn. Ta nhìn mình một thân nhếch nhác, thân cô thế cô, ngoài kiếm tiền ra ta không biết làm gì khác, vì thế hiện tại, ngoài nhẫn nhịn, ta không thể làm gì khác. Không thể học đòi mấy cô nàng nữ chính trong phim trong truyện, mạnh mẽ đứng lên phản đối hay tức giận phản kháng lại, thực tế không giống như mơ đâu. Lọ lem muốn gặp hoàng tử, cô ta phải lau nhà dọn dẹp, chịu sự bắt nạt của mẹ kế cùng em kế mười mấy năm cơ mà. Đau đớn hôm nay, ta nhất định trả lại gấp bội. Nhưng muốn trả thù, ta phải còn mạng.

“Á!!!” Ta hét lên đau đớn. Hiển nhiên, vị kia không thấy thoải mái, chắc là bị chói tai, cô ta cau mày, mắt liếc một cái. Lập tức, ta cảm thấy kẹp gỗ trên tay mình xiết chặt, hai cung nữ to béo bên cạnh cũng ra sức đè thanh kẹp gỗ ở chân ta.

Mẹ nó! Tốt nhất đừng để bà đây biết được đứa nào đem ta ném vào cái động ăn thịt người này!

Cuộc đời ta thật hết sức bi kịch mà! Bảy ngày trước ta mới biết mình bị đưa vào trong cung, nghe nói còn là tú nữ nữa. Đám người xung quanh ai ai cũng thật khách khí với ta, chế độ đãi ngộ cũng hơn xa mấy tú nữ khác. Thậm chí, ta va vào một vị hoa lệ được gọi là Thục phi nương nương cũng có người ra nói đỡ. Không hiểu sao, hôm sau tỉnh dậy, tất cả liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Ánh mắt người khác nhìn ta không còn thiện ý như trước, còn có thêm ba phần khinh miệt, bữa trưa còn chưa kịp ăn đã bị lôi đến nơi này hành xác, chán chê lại bị ném về nhà củi, ngày hôm sau lại tiếp tục một màn đó. Một màn diễn, diễn đi diễn lại đã ba ngày, chân tay ta vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã xuất hiện.

“Hừ! Cái đồ không biết xấu hổ! Không còn trong sạch, dám cả gan vào cung mơ tưởng làm phượng hoàng!” Trong tiếng mình la hét, ta loáng thoáng nghe được giọng của một tú nữ. Ta ngơ rồi! Trong sạch? Trong sạch em gái ngươi! Ngươi có biết năm nay con ta bao nhiêu tuổi rồi không?

“Nhị hoàng tử thật quá lương thiện rồi! Sao có thể quan tâm loại nữ nhân thế này?”

Mẹ nó! Ngươi nói xem loại nữ nhân thế này là nữ nhân thế nào?

Khoan khoan! Nhị hoàng tử là cái quái gì vậy? Cái nồi đen này từ đâu úp lên đầu ta?

“Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!” Ta không ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ta sắp chết chìm trong cái giọng điệu chảy rớt của Thục phi này rồi.

“Chuyện gì vậy?” Giọng nói từ phía sau truyền tới, chứa trong đó mấy phần uy nghiêm. Hờ, ta sắp được xem cung đấu.

“Nữ nhân này lai lịch bất minh, trà trộn vào tú nữ đợt này, thần thiếp vô tình biết được, muốn tra hỏi rõ ràng rồi báo lên hoàng hậu nương nương.”

“Ồ, Thục phi có tâm!” Giọng điệu người kia ý vị thâm trầm, ta đoán bà ta đang ở trong bụng chửi mắng Thục phi tám vạn lần.

“Ngạo Dương tham kiến hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương.”

Hơ, giọng nói này có chút quen quen nha!

“Tham kiến Nhị hoàng tử!”

Nhân vật máu chó trong truyền thuyết đây rồi! Do hắn mà ta dính một thân máu chó ở đây ăn đòn!

“Là ngươi?” Ha ha, bằng hữu nha! Lần này ta thoát rồi! Khoan…khoan đã…

“Ngươi đem ta vào cung?”

Vẻ mặt kia thế nào? Ngầm thừa nhận sao?

“Mẹ kiếp! Ngươi còn khốn nạn được hơn không?” Sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ? Ngọc Dương, Ngạo Dương, ha ha…

“Hỗn xược! Người đâu! Mau thi hình!” Thục phi này dám lớn tiếng trước mặt hoàng hậu cơ à?

“Á!!!” Mẹ nó! Ngón tay ta sắp đứt ra rồi! Bà hoàng hậu chết tiệt kia bày ra bộ dạng xem trò vui là sao chứ?

“Hai vị nương nương ở nơi này lạm dụng tư hình?” Giọng nói này, hình như lại quen quen rồi.

“Tham kiến Thái tử điện hạ.” 

Ta đau lắm rồi, không còn sức ngoái cổ lại, nếu không thật muốn quay lại nhìn nhân vật Thái tử này một chút. Trong phim cổ trang, nhân vật Thái tử luôn là người bị ám hại nhiều nhất đấy, hơn nữa, cuối cùng thường chết rất thê thảm.

“Nhược Nhược?” A, này có tính là gọi ta không nhỉ? Nhưng mà…gọi thế này chỉ có một người thôi.

“Nhược Nhược!” Ta cảm thấy mình rơi vào một vòng tay, khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mắt ta, ta có thể nhìn thấy hình bóng nhếch nhác của mình trong mắt hắn. Xấu hổ quá! Ta trốn năm năm, không phải để gặp lại trong bộ dạng này đâu!

“Nhược Nhược!” Giọng nói của hắn khàn khàn, dường như đang kìm nén điều gì đó.

Ta đưa tay lên, muốn chạm vào gò má kia, nhưng ngón tay nặng trĩu không cách nào nhấc lên nổi, mắt ta mờ nhoà đi. Trước mắt ta thấp thoáng bóng dáng đứa nhóc đầy ngạo khí đứng dưới ánh nắng nói với ta 

“ta là Ngạo Vân.”

Ngạo Vân, Ngạo Vân! Nam Cung  Ngạo Vân!

“Vân?” Ta thảng thốt gọi, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình  ta.

“Nhược Nhược! Đừng khóc! Đừng khóc! Ta ở đây, tỷ đừng khóc.” Bàn tay hắn vụng về chà chà gò má ta, dáng vẻ hoảng hốt thật buồn cười.

“Thật là ngươi sao?” Nhận được cái gật đầu khẳng định của hắn, ta dứt khoát “Oà” lên một tiếng. Bao nhiêu nước mặt nhìn mấy ngày qua cứ thế ào ra không làm sao dừng lại được.

“Vân! Vân!” Nhìn hắn nhẹ nhàng tháo kẹp gỗ trên từng ngón tay ta, hung ác trong lòng không biết từ chỗ nào xông ra, ta vùi đầu vào hõm vai hắn, nghiến răng cắn một cái. Động tác tháo kẹp sững lại một chút rồi lại điềm nhiên tiếp tục.

“Nhược Nhược! Ta ở đây, tỷ đừng khóc!” Tiểu tử kia bất chấp bộ quần áo đắt giá mà ngồi hẳn xuống đất, ôm ta ngồi trong lòng hắn, cẩn thận tháo kẹp trên từng ngón chân ta. 

“Ngoan, nín đi.” Ta có muốn khóc đâu! Thật quá mất mặt rồi! Nhưng mà, bao nhiêu uất ức trong lòng cứ ầm ầm xông ra, ta cản không được.

Cả người nhẹ bẫng, thằng nhóc năm nào ghé vào lòng ta mà ngủ giờ đây vững vàng bế ta lên.

“Thái tử, nàng…”

“Người này lai lịch bất minh, không còn trong sạch, trà trộn vào cũng ắt có ý đồ bất chính, Thái tử không nên bị lừa gạt.” Giọng nói của Thục phi mười phần uyển chuyển, lại không thiếu phần kiêu ngạo.

Hoàng hậu im lặng không nói, nhưng ta nhìn thấy vẻ mặt bà ta sa sầm.

“Tam đệ, đệ tuy là Đông cung thái tử, nhưng cũng không thể can thiệp chuyện hậu cung.”

Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn Ngạo Vân, ánh mắt hắn dường như càng lúc càng lạnh, tay ôm ta cũng dùng lực nhiều hơn. Mẹ nó! Ngươi không muốn bế thì thả ta xuống, cần gì cố tình làm đau ta như vậy? Cái thân già này còn chịu chưa đủ sao?

“Ai thi hình?” Lần đầu tiên ta biết tới thì ra giọng nói của thằng nhóc cùng ta sống tám năm trong rừng có thể lạnh lẽo như vậy, không khí xung quanh dường như cũng hạ xuống vài độ.

Ba cung nữ cùng một lão mama run rẩy bước ra, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Thục phi nương nương, mà vị cao quý khia, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ngạo Vân. Ta nhìn ra được, đó không nên là ánh mắt một vị phi tử của hoàng đế nhìn về Thái tử.

“Lôi xuống loạn côn đánh chết.” Âm thanh tàn nhẫn khiến ta giật mình, toàn thân lạnh buốt. Ân Tiếu Mặc cũng từng giết người, nàng giết người ta rất tàn nhẫn, nhưng không khiến ta cảm thấy lạnh giá như vậy. Có lẽ vì đây là Ngạo Vân, là đứa nhỏ ngây thơ lớn lên dưới mí mắt ta, vẻ tàn nhẫn này của hắn ta lần đầu thấy được, ngay lập tức không cách nào chấp nhận.

“Thái tử khai ân! Thái tử khai ân!” Kèm theo đó là những tiếng dập đầu xuống đất thật chói tai.

Thục phi nương nương kia nhất thời hoảng hốt, gương mặt trắng bệch. Hoàng hậu cũng sa sầm nét mặt, ánh mắt nhìn Ngạo Vân tràn đầy nghi hoặc. Loáng thoáng có vài ánh nhìn đầy hận ý bắn về phía ta. Ta chỉ muốn nói, ta vô tội mà.

Ta kéo nhẹ áo Ngạo Vân, hắn cúi xuống nhìn ta, lạnh giá trong đáy mắt chưa kịp tan đi.

“Đừng như vậy, ta không sao cả.”

Ngạo Vân vẫn nhìn ta, mím môi không nói. Ta nhận ra được, hắn không hài lòng.

“Vài hôm sẽ không sao cả.”

“Ném vào phòng giặt đồ!” Nói rồi vững vàng ôm ta rời khỏi đó, nhanh đến mức ta còn không kịp nhìn vẻ mặt của đám người kia.

“Truyền Thái y!”

Cứ như vậy, ta an tĩnh nghỉ ngơi trong Đông cung của Thái tử Cảnh quốc, tay không chạm nước, chân không chạm đất, hoàn toàn không quan tâm thế sự bên ngoài.

Ngạo Vân! Ngạo Vân của ta! Hắn vậy mà lại là con nhà đế vương, lại còn là người sẽ kế thừa đế nghiệp. Đế vương vô tình! Ta phải làm sao bây giờ?

Vẫn là ta suy nghĩ quá đơn giản. Trong lòng ta hiểu rõ chuyện Ngạo Vân can thiệp vào hậu cung, mang ta về tẩm cung của hắn chắc chắn sẽ bị người đàm tiếu, chỉ là ta không ngờ chuyện lại lớn đến mức đó. 

Con rồng tối cao của cái lồng vàng hoa lệ này tìm đến ta.

“Hoàng thượng giá lâm!” 

Khi đó, ta còn đang nằm trên giường đọc sách. Rõ ràng không phải cô gái nhỏ yếu đuối gì cho cam, vậy mà vết thương trên tay và chân mãi không thấy khỏi, thái y nói bị tổn thương đến xương, cần phải điều dưỡng.

Cánh cửa tẩm điện của Thái tử điện đột ngột bị mở ra, ta hoảng hốt lăn từ trên giường xuống đất, vết thương bị đụng lại đau đớn tê tái, trong bụng khẽ chửi thầm một tiếng, ngước lên lại là một bóng dáng uy nghi đập vào mắt.

“Dân nữ khấu kiến hoàng thượng!” Ta không dám ngẩng mặt nhìn, ta nghe nói nhìn thẳng mặt hoàng đế là đại bất kính đó.

“Ngẩng mặt lên!” Quả nhiên không hổ là người ở chỗ cao, chỉ giọng nói thôi cũng khiến người ta sợ hãi, ta chầm chậm ngẩng mặt lên. Thoáng nhìn qua, con rồng này có vài phần giống Ngạo Vân, nhiều hơn vài phần uy nghiêm.

“Đúng là cái mỹ nhân! Khó trách tam ca kim ốc tàng kiều.” Đây là…kiếm chuyện à? Hắn tàng ta ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo của ngươi sao?

“Ngươi có mục đích gì?” Con rồng lớn quả nhiên nhíu mày lại.

Một thoáng gió lướt qua, cả người ta nhẹ bẫng bị nhấc lên, đến khi tỉnh hồn, người đã ở trên giường, màn rèm cũng đã buông xuống. Cách tấm màn mỏng manh, ta nhìn thấy khuôn mặt nam nhân lạnh lẽo như phủ một tầng băng sương.

“Phụ hoàng cùng hoàng đệ đến thăm cũng không nên tự ý vào tẩm điện của nhi thần.” 

Thoáng chốc, con rồng kia đùng đùng giận dữ.

“Nữ nhân này lai lịch bất minh, con không nên giữ ả bên người.”

“Nhi thần tự có chừng mực.” Ngạo Vân lạnh nhạt, ý tứ đuổi người không hề che giấu. Hoàng đế nhìn hắn như vậy, có lẽ cũng biết xông vào phòng ngủ của con trai là không đúng, phất tay áo tức giận bỏ đi.

Ông ta vừa đi khuất, Ngạo Vân vén màn bò lên giường, bất chợt ôm lấy ta.

“Nhược Nhược, khiến tỷ uất ức rồi.” Giọng nói của hắn khàn khàn kìm nén, ta chợt thấy đau lòng. Từ khi gặp lại, ta chưa từng được nghe giọng nói thoải mái vui vẻ của hắn.

Ngày hôm đó, Ngạo Vân không biết xấu hổ đuổi thế nào cũng không đi, ở lỳ trên giường, phảng phất như chúng ta ở sơn cốc mười năm trước. Khi đó, chúng ta là những đứa trẻ.

Hôm đó ta mới biết, Ngạo Vân sống ở cái lồng son hoa lệ này cũng không dễ dàng gì. Hoàng hậu hiện tại không phải mẹ ruột của hắn, mẹ của hắn là người giang hồ, xuất thân từ Thần Y Cốc, bà đã mất khi hắn được năm tuổi. Hoàng đế cũng không vui mừng hắn. Vị trí Thái tử này của hắn là di chiếu của Tiên hoàng. Năm xưa Tiên hoàng hậu bệnh nặng, nhờ vào một tay y thuật hơn người của mẹ hắn mà nhặt về một mạng, Tiên hoàng mặt rồng vui vẻ. Ông lập tức hạ hai đạo thánh chỉ, một là nhường ngôi cho cha hắn lúc đó là Thái tử, một đạo chỉ định Nam Cung Ngạo Vân hắn cho vị trí Thái tử Đông cung, sau đó liền đưa thê tử đi ngao du sơn thuỷ. Chẳng ngờ đến cuối cùng, mẹ hắn lại là người ra đi trước hai người họ. Mẹ hắn u sầu sinh bệnh mà rời đi nhân thế, cha hắn vì vị trí Thái tử do Tiên hoàng chỉ định này mà xa lánh hắn, Ngạo Vân năm tuổi ở trong cung, mặc người chém giết. Mãi đến khi hắn bị người ta đẩy xuống nước giữa mùa đông lạnh giá, sinh bệnh không xuống nổi giường, Thần Y Cốc mới được hay tin tức. Diệp lão ở Thần Y Cốc xót xa em gái, thương cháu trai còn nhỏ đã phải chịu người bắt nạt, tức giận đưa hắn về Thần Y Cốc, thế nên mới có chuyện của ta và hắn sau này.

“Nếu đã đi rồi, sao còn quay lại?” Nếu đã rời khỏi vũng bùn này, sao lại còn trở lại, đứng ở vị trí cô độc này.

“Họ đến đòi ta trở về. Năm đó Hoàng gia gia quy tiên.”

Tiên hoàng đế trước khi chết còn cố gắng trói buộc sợi xích này vào cổ hắn. Ta xoa xoa đầu mày đang nhíu lại của Ngạo Vân, hiển nhiên, hắn ở nơi này không vui vẻ gì.

“Thật may, tìm được tỷ rồi.” Ngạo Vân như đứa trẻ, dụi đầu vào tay ta, rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta.

“Tỷ ở lại đi.”

“Ngạo Vân, muốn làm hoàng đế sao?” Đáp lại ta là một mảnh trầm mặc, ta cũng im lặng. Không thể trách hắn, nam nhân nào không ôm mộng đế vương, huống chi hắn lại là thiên chi kiêu tử, định sẵn con trời

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi