YÊU NHẦM CHỊ HAI ĐƯỢC NHẦM EM GÁI

Tôi ngồi đóng mặt ngầu trong bàn ăn, vì đã quyết là sau năn nỉ chuyển sang đe doạ, đóng mặt giang hồ để…làm giặc, tôi ngồi ăn mà để chén xuống nền gạch rốp rốp, chốc chốc lại bẻ khớp tay rắc rắc.

- Bể chén nhà tao, thằng điên! – L đội trưởng quắc mắt.

- Ớ…ờ…! – Tôi giật thót người, vì bị nó chơi đòn kinh tế quá hiểm.

Tiểu Mai khúc khích cười, còn Vy vẫn chẳng đoái hoài gì đến tôi, dù cho ai nhìn vô cũng biết tôi đang giận, giận lắm đấy! Nhưng giận giả vờ thì chẳng bao giờ có tác dụng, chỉ góp phần tăng sự nhí nhố mà thôi, kế hoạch làm giặc thất bại, tôi chuyển sang đầu hàng.

Tôi đóng mặt buồn kế sau đó, ai hỏi gì kêu gì cũng ừ cho qua chuyện, lết đi như thằng chết trôi, và đặc biệt lúc nào có em Vy gần đó thì tôi lại càng thêm vào cái sự thê thảm như nhà mất sổ gạo, cốt chỉ mong em ấy động lòng mà cho qua.

Đến tầm 3h chiều, tôi bó tay chịu chết, lết vô nhà trong nằm vắt tay lên trán trách phận đời đen bạc, giận gì mà giận dai thế ko biết, cứ đà này tôi chẳng thèm xin lỗi nữa, ngoan cố thêm chỉ tổ mất mặt. Ừ, chẳng thèm nữa, thích phũ thì đây cũng bơ luôn, ai cần ai cho biết, hừ!

Và tôi cần em ấy thật, chứ cứ vầy bứt rứt khó chịu lắm, chừng lát sau dòm như Vy đang ở nhà sau, tôi lò dò đến chỗ Tiểu Mai đang ngồi nghe nhạc, nhờ tư vấn khách hàng.

- Gì thế N? – Tiểu Mai tháo headphone ra.

- Ừ…thì chuyện của Vy ấy mà! – Tôi ngần ngừ mở lời.

- Ừm, sao? – Nàng hỏi.

- Thì…sao mà…cả đám cùng chọc, mà Vy giận có mỗi N thế, bất công, phân biệt đối xử! – Tôi nói như oan ức lắm.

- Thì đúng là phân biệt đối xử mà! – Tiểu Mai bật cười.

- Là sao? – Tôi ngơ ngác ko hiểu ý nàng.

- Ưm…., mà N đùa ác quá, gặp mình thì mình cũng giận! – Nàng lắc đầu.

- Vậy sao giờ? – Tôi nhăn mặt.

- Xin lỗi! – Nàng nhún vai đáp gọn lỏn.

- Nãy giờ N xin lỗi rát họng rồi mà có ăn thua đâu! – Tôi ỉu xìu nói.

- Chân thành vào, nãy giờ N nhí nhố gì đâu không! – Tiểu Mai thở hắt ra.

- Là sao? Thế nào là chân thành? – Tôi thắc mắc.

- Là cảm thấy nên làm sao thì làm vậy! – Rồi nàng lại đeo headphone vào.

Tôi biết ý lùi ra ko làm phiền Tiểu Mai nữa, dù tự hỏi rốt cuộc vừa rồi là nàng đã tư vấn giúp đỡ gì chưa ko biết, chứ tôi thì vẫn còn ngu ngơ trong đầu. Đang lẩn thẩn bước vô trong nhà thì chạm mặt em Vy đang cầm giấy bút đi ra ngoài, 2 đứa khựng lại chút rồi em ấy đi ngang qua luôn, tôi ngẩn tò te rồi bặm môi đi lại ra nhà sau. Cứ thế tiếp diễn, Vy nhà trước thì tôi nhà sau, em ấy trong nhà thì tôi ngoài sân, tôi tự dưng cảm thấy ngày hôm nay sao mà dài quá thể, chỉ mong hết ngày về nhà ngủ cho xong.

Tầm 3h30 chiều, thằng L kéo cả bọn đi mua tre về bắt đầu làm cổng trại, tôi lủi thủi đạp theo chẳng dám quay lại nhìn xem em Vy có đang dòm gì tôi ko. Đến chỗ bán tre gần khu di tích Dục Thanh, bọn tôi dựng xe rồi vào trong xưởng, cơ man nào là gỗ tre nứa các loại, mùi thơm đặc trưng của gỗ dậy lên.

Chọn lựa một hồi, bọn tôi vác ra 8 cây tre ống loại lớn dùng làm cột trụ chính cho trại và cổng trại, và gần 10 cây tre thân nhỏ dài để trang trí và làm móng, xong xuôi đâu đó cả bọn hì hục thay phiên nhau, 1 thằng ôm tre 1 thằng đạp xe, mệt rồi sẽ đổi phiên. Đường từ chỗ mua tre về lại nhà thằng L ko xa lắm, nhưng vì ôm nặng nên bọn tôi chạy chậm hẳn, khúc lên dốc cầu còn cực khổ hơn. Mới được nửa đường đứa nào đứa nấy đã mồ hôi đầm đìa, thở phì phò như trâu.

- Biết vậy nãy thuê xe ba gác chở đi phải đỡ không! – K mập quệt mồ hôi trán.

- Biết vậy hôm qua mua vé số rồi, ai cũng nói như mày, hừ! – Thằng T nhăn hí.

- Thôi tấp vô quán nước mía đi, nghỉ chút rồi đi! – Thằng D đề nghị.

Cả bọn bỏ tre xuống đường và đổ bộ vô quán nước mía, nhưng tôi thì hồn vía vẫn đang thơ thẩn ở chỗ em Vy, cứ nhằm xe mà đạp thẳng.

- Ê cái gì thế, dừng lại quán nước mà! – Thằng C ngồi sau la oai oái.

- Ủa? Vậy à? – Tôi giật mình.

Nước mía được kêu ra, mỗi thằng một ly, cả bọn châu đầu vào uống, riêng tôi cái mặt vẫn cứ ngu ra ngước nhìn trời nghĩ vẩn vơ, chẳng buồn đụng vào một giọt.

- Thánh bị sao thế? – Thằng D ngạc nhiên.

- Uống lẹ đi về mậy! – L đội trưởng sốt ruột.

- Ko uống đưa tao! – K mập quệt mũi, chồm sang kéo cái ly của tôi lại.

- Bốp…ai da! – Tôi cầm trái tắc trên bàn quăng thẳng vô đầu nó.

- Thằng này bữa nay sao thế? Như bệnh! – Nó nhăn nhó ôm đầu.

Lượt về tiếp theo đổi phiên, tôi như thằng mất hồn ôm tre ngồi sau xe, vẫn chẳng hiểu được thế nào là xin lỗi chân thành như Tiểu Mai nói, chẳng phải sáng giờ tôi chạy đôn chạy đáo mua kẹo nước, rồi nói chuyện hỏi han đủ điều mà Vy vẫn bơ tôi đấy sao, còn phải làm gì nữa đây?

Về tới nhà thằng L, bọn tôi lục tục ôm cả đống tre ra sân cát rộng phía sau nhà nó rồi lăn ra nằm thở, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo, nhỏ H chạy lại đưa nước ngay cho K mập uống, và tôi thì ngồi tựa cửa mà thẫn thờ vì chẳng thấy em Vy hỏi han gì sất, Tiểu Mai phía trong nhìn tôi ái ngại, tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ.

- Chết, quên mua ốc vít với máy khoan rồi! – Thằng C thốt lên.

- Ặc, nãy sao ko nói? – Thằng L ôm đầu.

- Để bọn tao đi mua đinh ốc cho! – K mập vẻ như đã hồi sức, kéo tay thằng T đứng dậy.

- Nhà tao có máy khoan sẵn nè, về nhà lấy chút là xong! – Thằng D nói.

- Cho tao đi với, mậy! – Tôi ỉu xìu đi theo thằng D.

Bình thường thì đừng hòng giờ này tôi lê thân theo tụi nó, nằm nhà uống nước ăn mận vẫn sướng hơn là vừa về đã lại đi tiếp, nhưng giờ ở lại thì có ích gì ngoài việc nhìn Vy đóng mặt phũ với tôi, thôi thì ra ngoài cho thư thả đầu óc.

Nhà thằng D khá xa, nó đèo tôi mà chốc chốc lại phải thay phiên, chạy một hồi mới tới, nhà nó trông khá đơn sơ với cửa rào và hàng kẽm gai quanh dậu hoa mào gà, bên trong là nền đất với xi măng, võng treo phía tấm phản, giếng nước và con bò bị cột mõm vào gốc cây, đúng chất nông thôn dân dã.

- Chà, nhà mầy vầy lên ăn chơi sướng phải biết! – Tôi khoái chí.

- Ờ, ngại bọn mày ko dám chạy xa lên đây thôi! – Nó gật gù.

Cơ mà nhà nó xa thật, 4h từ nhà thằng L chạy sang mà giờ đã 5h hai thằng tôi mới đề-pa đạp về lại, đường trên này rộng rãi vắng người mà gió lại mát, buổi chiều không nắng xung quanh hai bên là ruộng lúa, dễ tạo cho con người một cảm giác bình dị an nhàn khó tả hết, ngang qua những cánh đồng lúa đã vàng ươm như chỉ chờ vụ gặt, tôi tót xuống xe bảo thằng D đợi chút.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bông lúa, màu vàng lẫn với xanh lá rất đẹp và lại thơm mùi sữa, tôi tần ngần chút rồi hái lấy một đọt bông lúa đã trĩu hạt đem về.

- Bệnh, đàn ông gì đi hái bông lúa, mày gay à? – Thằng D rụt cổ.

- Kệ tao, mày chả biết gì sất! – Tôi lắc đầu đáp.

Về đến nhà thằng L, dòm quanh quất một hồi, tranh thủ lúc nhỏ H đang ngồi tán chuyện với K mập ở mấy cây mận, tôi tót ngay đến chỗ xích đu, thong thả ngồi xuống cạnh em Vy, tự dưng thấy mình bạo dạn hẳn.

- Tặng Vy này! – Tôi chìa bông lúa khi nãy ra.

- ……….! – Vy tròn mắt ngạc nhiên, đón lấy bông lúa từ tay tôi.

- Lúc nãy cho N xin lỗi nha, sau này ko có vậy nữa đâu! – Giờ thì tôi đã hiểu lời xin lỗi chân thành mà Tiểu Mai nói là như thế nào, chính là những gì xuất phát tự chân tâm.

- Ừm, ko có vậy nữa đó! – Vy thỏ thẻ.

- Ừ, hứa đấy! Không giận nữa nhé? – Tôi thở phào nhẹ nhõm, cất đi gánh nặng trong lòng.

- Ừa, ai bảo giỡn kỳ cục làm gì! – Em ấy nhìn bông lúa, cười mỉm.

- Hì, lỡ dại mà! – Tôi gãi đầu cười trừ.

- Chở Vy về đi N, tối còn học thêm nữa! – Em ấy đã lấy lại vẻ tình tứ như thường với tôi.

Tôi hớn hở đạp xe chở Vy ra ngoài trong ánh mắt ngơ ngác của bọn thằng L vì vừa lấy đồ về đã chạy biến mất, mặc kệ, lúc này mọi yêu cầu của em ấy là quan trọng nhất. Dù tôi thật tình chẳng muốn chở Vy về chút nào, vừa làm lành lại chút thì đã phải ai về nhà nấy, cảm thấy sao mà hụt hẫng quá!

- Hái bông lúa ở đâu vậy N? – Vy tò mò hỏi.

- Trên đường nhà thằng D ấy! – Tôi cười cười đáp.

- Nhìn lạ hen, lần đầu thấy đấy! – Em ấy cầm nhẹ đọt bông giơ lên.

- Ừ, nãy N cũng mới thấy thôi! – Tôi gật đầu.

- Ủa, mà nhà Vy đường bên trái mà? – Vy ngạc nhiên.

- Vậy hả? Thôi lỡ nhầm rồi cho nhầm luôn đi, tí vòng lại! – Tôi cố tình quẹo phải.

- Hức! – Em ấy lắc đầu.

Nhưng đến cuối đường, tôi lại quay ngược trở lại thêm vòng nữa.

- Sao vậy? Sao ko đi thẳng? – Vy nghiêng mái đầu thắc mắc.

- Đằng trước…kẹt xe! – Tôi dóc tổ.

- Xạo hoài, PT mà kẹt xe! – Em ấy bĩu môi.

- Hề hề, nói kẹt là kẹt mà! – Tôi khoái chí tử, kéo được em ấy chạy thêm vòng nữa.

Ngang qua đến đường tắt về nhà Vy, tôi thấy bọn nhỏ đang đá bay chạy hẳn ra cả mặt đường, thắng cái kít lại nạt.

- Vô trong đá đi, xe tông trúng giờ mấy ku! – Tôi lớn giọng.

- Kệ tụi tui! – Thằng nhóc ở trần, da đen nhẻm cự lại.

Tôi nhún vai, kệ con trẻ biết gì đâu, chạy tiếp, vừa kịp nghe thấy đằng sau.

- Có khói bốc lên cao, chạy hướng đó đi Hugo ơi! – Là giọng của thằng nhóc khi nãy.

- A cái thằng này…! – Tôi định quay đầu xe lại.

- Thôi N ơi! – Vy bảo tôi đi tiếp.

- Ừ, thì đi! – Tôi vẻ như tiếc rẻ vì chưa được cốc lên đầu thằng nhóc bố láo kia.

Nhưng tôi thì tinh quái vô cùng, tranh thủ lúc đang đôi co với thằng nhóc, tôi đã lại quẹo sang hướng ngược lại với nhà em Vy.

- Bên trái mà N! – Vy ngơ ngác.

- Ủa vậy hả? Thôi tí quay lại! – Tôi cười đểu.

- Oa..hu…cho về đi mà, ba mẹ đang chờ mà! – Em nó vờ khóc như con nít, đập lưng tôi nũng nịu.

- Hề hề, người ra đi thì không vòng lại! – Tôi được nước làm tới, co chân đạp thẳng.

- Hức…này thì…! – Rồi em ấy sử ra tuyệt chiêu bất hủ, véo vào hông tôi rõ đau.

- Ây….da….. quay lại…nè… thả ra…! – Tôi la oai oái, quay đầu xe ngay tắp lự.

- Hì hì, phải thế chứ! – Vy cười tươi.

- Xong, đã đến nhà, mời xuống xe! – Tôi dừng xe lại.

- Hic, trễ học rồi này! – Vy nhăn nhó lắc đầu.

- Lâu lâu trễ chút có sao đâu! – Cái bộ giận vu vơ của em nó dễ thương quá thể.

- Bye ha, mai gặp! – Em ấy cười cười nói.

- Ừa, bye! – Tôi gật đầu rồi quay xe đạp thẳng hướng nhà thằng L.

Thế là cái sự đời nó lại xoay như chong chóng, vừa bị giận xong thì đã lại làm lành, đúng là trong rủi lúc nào cũng có may, và Tái ông mất ngựa luôn luôn chưa phải là xui, tôi khoái chí tử phóng một mạch, đường hoàng dựng xe bước vô.

- Đi lâu thế mậy? – K mập nhăn nhó ôm tre ra ngoài sân.

- Ờ, làm gì tao phụ cho! – Tôi liếm môi.

- Vô trong đem mớ bạt với ổ cắm điện ra đây! – Thằng L đi ngang qua nói.

Lúc thấy Tiểu Mai ở sân sau đang rửa tay, tôi liền bước lại gần.

- Cảm ơn Tiểu Mai nha, xong xuôi rồi! – Tôi cười tít mắt.

- Xong gì cơ? – Nàng thắc mắc.

- Thì… vụ xin lỗi Vy ấy! – Tôi tự dưng đâm ra lúng búng trước ánh nhìn của nàng.

- Ừm! – Tiểu Mai đáp gọn lỏn rồi bỏ đi.

Sao nữa đây? Cái nhìn xuyên người đối diện xem như tôi ko có mặt thì riêng ngày hôm nay tôi đã nếm đến 2 lần rồi đấy, đầu tiên là em Vy, và giờ lại đến lượt Tiểu Mai, nàng lẳng lặng đi ra sân cát nhập bọn với tụi thằng L, tôi đứng ngơ ra chỗ giếng nước, tự hỏi là vừa nãy có phải là tôi nhầm không? Hay là đúng như thế thật?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi