YÊU NHAU SÁU NĂM, BẠN TRAI CŨ HỎI TÔI LÀ AI CÒN KÉO ĐEN TÔI

Tần Lộc ở chỗ Hàn Mục Sở ăn một bữa cơm mỹ mãn, ăn xong thì nhìn hắn rửa bát, hỏi: “Tôi mới nhìn thấy anh và Lưu Khải ở cùng một chỗ. Hai người thông đồng với nhau từ lúc nào?”

Hàn Mục Sở bận bịu, động tác không ngừng lại, đầu cũng không ngẩng, đáp: “Trước đó cậu ấy nghỉ chỗ làm cũ, nhảy sang máng khác. Vừa lúc nhảy tới công ty của anh mà thôi.”

Vậy cậu ta thật đúng là không có mắt… Tần Lộc lầm bầm một câu, khoanh tay dựa trên khung cửa, ngẫm lại hỏi: “Vậy hai người vừa mới đi đâu? Hẹn hò?”

Hàn Mục Sở đóng lại vòi nước, đem bát lau khô cất vào tủ, sau đó quay người, vẫy tay với Tần Lộc.

Tần Lộc nhếch miệng, bất đắc dĩ đi tới.

Hàn Mục Sở dùng ngón tay còn dính nước của mình sờ sờ mũi cậu, cười hỏi: “Sao thế? Dấm chua của cậu ta em cũng muốn ăn?”

“Ăn cả nhà anh!” Tần Lộc tức giận mắng một câu, đồng thời dùng tay lau nước trên mũi.

Hàn Mục Sở chờ cậu lau khô, lại niết mặt cậu, “Cả nhà anh em ăn không hết đâu, nhưng có thể suy nghĩ tới việc ăn anh này.”

“Ăn cả…” Tần Lộc theo bản năng lại định đáp “Ăn cả nhà anh”, nói đến một nửa mới phản ứng được hắn đang nói gì. Mặt cậu đỏ lên, giả vờ tức giận dẫm hắn một cái, “Có phải anh quên tôi còn đang tức giận không hả!”

Hàn Mục Sở cười xán lạn, “Không sao cả, em tức của em, anh ăn của anh.”

Nói xong, hắn ôm chặt cậu, xoay người đem Tần Lộc đè lên bàn.

Tần Lộc quýnh lên, vô thức nói: “Đừng, đừng ở đây!” Nói xong mới ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng đổi giọng: “Tôi nói là anh buông ra!”

Hàn Mục Sở cách quần áo xoa nắn cậu vài cái, mãi tới khi dưới thân Tần Lộc bắt đầu nổi lên phản ứng mới ghé sát lỗ tai người ta, cười nói: “Em thật sự muốn anh buông ra à?”

Hơi thở của Tần Lộc trở nên gấp gáp nhưng vẫn cố nén, cắn môi trừng mắt nhìn hắn. Hàn Mục Sở liếm vành tai cậu, đầu ngón tay nhéo nhéo nhũ tiêm khiến Tần Lộc lập tức xụi lơ trong lòng hắn. Hàn Mục Sở thuận thế bế người vào phòng tắm. Hắn đem người đè lên vách tường hôn môi, cũng chậm rãi cởi quần áo của hai người.

Tiếng mắng của Tần Lộc vang lên đứt quãng giữa những cái hôn: “Hàn… Mục Sở! Anh… khốn …nạn!”

Hàn Mục Sở mặc cho cậu mắng. Hắn cầm vòi hoa sen xối nước lên thân hai người. Tần Lộc vội vàng đẩy ra: “Con mẹ nó, anh cút ngay cho tôi!”

Hắn dùng bàn tay còn dính nước nóng nắm lấy tiểu Tần Lộc, ma sát lên xuống theo quy luật: “Ngoan, đừng lộn xộn.”

Tần Lộc dựa lưng vào vách tường, đầu hơi ngửa, cố gắng không rên lên.

Hàn Mục Sở tăng nhanh tốc độ: “Đừng chịu đựng, muốn kêu thì kêu đi.”

Tần Lộc lắc đầu: “Tôi… không…!”

Hàn Mục Sở nâng lên một chân của cậu, bắt đầu tiến công vào tiểu cúc hoa yếu ớt.

“A!!! Tôi thao cả nhả anh, Hàn Mục Sở!”

Động tác của hắn chậm lại, dùng ngón tay khuếch trương cho cậu. Tần Lộc không tình nguyện mà rên hừ hừ, cuối cùng vẫn không chống cự nổi trêu chọc của người ta, giơ tay đầu hàng.

Hàn Mục Sở đè cậu trong phòng tắm làm một lần, sau đó lại ra sô pha làm thêm hai lần nữa. Suốt cả quá trình, Tần Lộc đều mắng người, nhưng vì dễ chịu quá nên đành phải vừa mắng vừa rên.

Sau khi thoải mái xong, Hàn Mục Sở giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ mới ôm người lên giường nghỉ ngơi. Nghĩ tới mấy lời lẩm bẩm của người nào đó, hắn cười niết mặt cậu: “Mấy năm không chạm vào em, khi nào thì dưỡng thành tật xấu hừ tới hừ đi, chả khác gì heo!”

Tần Lộc eo đau, chân đau, mông cũng đau, nằm ở trên giường vô lực nói: “Hàn Mục Sở, anh có phải là người hay không hả! Biết lão tử đã lâu không làm mà còn tới nhiều lần như vậy!”

Hàn Mục Sở vô tội nói: “Anh muốn dừng, nhưng em vẫn luôn quấn lấy anh không buông. Nếu không thỏa mãn được em, vậy anh chẳng phải là vô năng hay sao?”

Tần Lộc ngoài miệng còn không thành thật: “Anh chính là vô năng! X vô năng!”

Hàn Mục Sở chọc vào mông cậu mấy cái, cảm thấy nơi đó theo bản năng mà căng cứng, không khỏi bật cười: “Xem ra là anh vẫn chưa thỏa mãn được em rồi, nghe cái ngữ khí dục cầu bất mãn này!”

Tần Lộc sợ hắn lại tới, vẻ mặt lập tức như đưa đám, kêu rên: “Anh chắc chắn không phải người! Làm thêm lần nữa nhất định tinh tẫn thân vong!”

Hàn Mục Sở vươn qua người cậu, với lấy điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường, sau đó kéo chăn đắp cho hai người, “Được rồi, không chạm vào em nữa, ngủ đi.”

Tần Lộc mệt muốn chết, lười đáp lời, trực tiếp nhắm mắt lại.

Hàn Mục Sở đột nhiên lên tiếng: “Từ từ, đừng ngủ vội.”

Tần Lộc không kiên nhẫn: “Anh đủ chưa hả!”

Hắn hỏi cậu: “Hiện tại, chúng ta… xem như đã làm hòa đúng không?”

Cậu trợn mắt, xùy một tiếng, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi còn chưa nói sẽ tha thứ đâu.”

Hắn lại chọc chọc mông cậu.

Tần Lộc kêu một tiếng: “Đệch! Đau!!!”

Hàn Mục Sở nói: “Không tha thứ vậy hôm nay anh liền làm chết em!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi