YÊU NHAU SÁU NĂM, BẠN TRAI CŨ HỎI TÔI LÀ AI CÒN KÉO ĐEN TÔI

Tần Lộc theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ chẳng có lý do gì mà mình phải từ chối vì người này. Cậu nhẫn nhịn đáp ứng: “Ừ, tôi có thể đi.”

Hàn Mục Sở nhẹ nhàng cười cười: “Vậy là tốt rồi, anh sẽ nói với lớp trưởng.”

Tần Lộc trầm mặc một lát, thấy đối phương tựa hồ không định nói tiếp, liền nói: “Còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

“Chậm đã.” Hàn Mục Sở ngăn cậu lại, nói: “Chuyện hôm qua… xóa em, thực xin lỗi, anh không phải cố ý.”

Tần Lộc nhướng mày, châm chọc cười, nói: “Không phải cố ý? Vậy là cố tình sao?”

Hàn Mục Sở thở dài, nói: “Tiểu Lộc, em đừng nháo. Em biết anh không phải loại người như vậy.”

Tần Lộc khoa trương cười hai tiếng, “Vậy anh là loại người nào? Xin lỗi, tôi một chút cũng không biết.”

Hàn Mục Sở dừng một chút, do dự giải thích: “Tối hôm qua… anh không cầm di động, nên…”

“Đủ rồi!” Tần Lộc nâng cao âm lượng chặn lời hắn, cậu hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh trở lại, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu anh đã xóa thì không cần phải kết bạn lại. Dù sao chúng ta đã chia tay, về sau nếu không có việc gì thì đừng liên hệ. Chúng ta… tuyệt giao đi.”

Dường như Tần Lộc đã dùng hết tất cả sức lực để nói ra ba chữ cuối cùng. Cậu không đợi Hàn Mục Sở phản ứng, nhanh chóng cúp điện thoại, chột dạ mà tắt nguồn. Sau đó, Tần Lộc liền nằm liệt trên ghế, hai tay rũ xuống, máu đã khô.

Không qua bao lâu đã tới ngày họp lớp.

Vì tắc đường nên Tần Lộc đến muộn. Lớp trưởng Lưu Khải nhìn thấy Tần Lộc liền đứng lên, đem chén rượu trong tay đưa tới, nói: “Tần Lộc, nhiều năm không gặp, cái bệnh đến muộn của cậu vẫn không đổi! Nhanh nhanh nhanh, phạt rượu, phạt rượu.”

Tần Lộc cũng không ngượng ngùng, cười xin lỗi, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Lúc này Lưu Khải mới để cậu ngồi vào chỗ. Nhưng cậu tới muộn, quanh bàn tròn chỉ còn dư lại một chỗ. Tần Lộc liếc mắt nhìn Hàn Mục Sở bên cạnh, mặt vô biểu tình ngồi xuống.

Buổi tiệc bắt đầu, mọi người ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Bọn họ đã nhiều năm không gặp mặt, có vài người đã xuất ngoại, gần đây mới trở về, bị Lưu Khải tóm tới.

Mọi người hàn huyên về chuyện công việc một hồi rồi đột nhiên lại đổi chủ đề quay về thời còn đi học. Lưu Khải uống một ngụm rượu, nhìn về phía Tần Lộc nói: “Năm đó tính tình tiểu Lộc quá tệ, tôi nhớ rõ, ngoài Mục Sở ra thì chẳng ai dám chọc vào cậu. Ngay cả những nữ sinh tỏ tình với cậu cũng bị cái tính tình này dọa chạy. Sau này, tính xấu của cậu nổi tiếng khắp trường, chẳng ai dám tỏ tình nữa. Ha ha ha, tiểu Lộc, bây giờ tính cậu vẫn quật cường như vậy sao? Đã có bạn gái chưa?”

Tần Lộc rũ mắt, biểu tình thoáng có chút cứng ngắc rồi mới lại nhướn mày, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Làm phiền lớp trưởng lo lắng rồi, tôi còn độc thân đây.”

Lưu Khải nói: “Tuổi đã không còn nhỏ, mỗi lần về nhà ăn tết chắc chắn cũng bị người thân giục kết hôn, cậu không lo lắng sao?”

Tần Lộc cười khổ: “Sao có thể không lo, trong nhà thúc giục quá làm tôi chẳng dám về. Nhưng cũng không thể tùy tiện tìm đại một người để kết hôn được.”

Lưu Khải thở dài, nói: “Cậu nói cũng phải. Ai, được, huynh đệ chúc cậu sớm ngày tìm được đối tượng tốt. Mọi người cũng sẽ giúp cậu để ý, dù sao thì càng nhiều người, hy vọng càng cao. Nói không chừng, lần tụ họp sau cậu sẽ lấy được vợ.”

Lưu Khải nâng chén, kính Tần Lộc một cái, ra hiệu cố lên. Tần Lộc cũng nâng chén, gật đầu với y, sau đó ngửa cổ, chén rượu hết sạch. Cậu lau vệt nước bên môi, vươn tay đi lấy chai rượu. Chẳng ngờ tay mới vươn được một nửa đã bị người cản lại. Tần Lộc vô thức quay đầu, liền đối mặt với một đôi mắt đen láy, tràn ngập lo lắng.

Cậu cố gắng bình tĩnh, thu tầm mắt lại, nhàn nhạt ra lệnh: “Buông ra.”

Hàn Mục Sở chẳng những không buông mà ngược lại còn dùng sức kéo cậu nhích về phía mình.

Rượu hôm nay uống khá mạnh, Tần Lộc bị kéo một cái, đầu óc liền choáng váng. Cậu nhíu mày, lại ra lệnh: “Buông tôi ra.”

Hàn Mục Sở nắm tay cậu rất chặt, hắn nghiêng người lại gần Tần Lộc, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy, hỏi: “Tay của em sao vậy?”

Tần Lộc bị hỏi đến mới nhớ ra tay mình bị thương, nhưng cậu cũng không để ý, chỉ bình thản đáp: “Chẳng sao cả.”

Hàn Mục Sở mím chặt môi, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn thẳng vào cậu, mãi tới khi Tần Lộc bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ mới lại mở miệng: “Em ra ngoài với anh.”

Tần Lộc chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm lên, bước nhanh ra ngoài. Đầu cậu ong ong, mặc cho hắn túm cũng không có sức phản kháng, bước chân lảo đảo đi theo phía sau. Cậu mơ hồ nghe thấy có người hỏi bọn họ đi đâu nhưng chẳng có ai trả lời.

Hàn Mục Sở kéo cậu vào phòng vệ sinh rồi mới buông tay. Tần Lộc vẻ mặt không kiên nhẫn, liếc thấy tay mình bị người nào đó nắm tới hiện ra dấu tay cũng chỉ khoanh lại, dựa vào tường. Cậu không nhìn đối phương, chỉ lia mắt nhìn vô định, trầm mặc không lên tiếng.

Vốn thái độ Hàn Mục Sở còn cường ngạnh, hiện tại thấy Tần Lộc bày ra một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, tâm liền mềm nhũn. Hắn kéo cái tay bị thương của Tần Lộc ra, nhìn chằm chằm miệng vết thương, đau lòng nói: “Sao lại bị như này? Em cũng chẳng xử lý vết thương gì cả.”

“Chẳng liên quan tới anh.” Tần Lộc mắt trợn trắng, muốn rút tay về, lại bởi đối phương dùng sức quá lớn mà rút vài lần không được, đành phải mặc kệ hắn.

Hàn Mục Sở cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương, nghe thấy tiếng cậu xuýt xa thì nâng mắt, hỏi: “Đau không?”

Tần Lộc tức giận: “Anh thử đi rồi biết.”

Vừa mới dứt lời, cậu đã bị người đẩy vào tường hôn.

Nụ hôn này tới quá nhanh nên Tần Lộc sững sờ tại chỗ, chẳng nhớ rõ phải phản kháng. Chờ tới lúc cậu cảm thấy môi nóng rát, đầu lưỡi tê dại mới bừng tỉnh. Nhưng lúc này, đối phương đã vươn tay luồn vào áo cậu dò xét. Bàn tay kia dày rộng, ấm áp, ngón tay mang theo vết chai vuốt ve da thịt cậu khiến nó nóng bừng.

Mãi tới khi bàn tay kia không an phận, chuẩn bị chui vào quần, Tần Lộc mới lấy lại phản ứng, vươn tay bắt lấy tay hắn, ngăn cản động tác kế tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi