YÊU NHAU SÁU NĂM, BẠN TRAI CŨ HỎI TÔI LÀ AI CÒN KÉO ĐEN TÔI

Tư Tần Mộ Sở đột nhiên mở mic nói: “Đã nói với mấy người rồi, tiểu Lộc nhà tôi vừa mới cùng tôi tắm rửa, các người gấp cái gì.”

Các em gái đồng loạt kêu lên một tiếng sợ hãi.

Mặt Tần Lộc càng đỏ hơn, cậu khụ khụ, mở mic nói: “Mộ Sở sama đừng đùa nữa.”

Em gái đạo diễn cười đến đặc biệt tiện: “Hô hô hô~ Ngữ khí hờn dỗi của tiểu Lộc sama thật là chậc chậc chậc ….”

Tần lộc trợn mắt nhìn màn hình, cũng không hiểu cô nàng này nghe được mình hờn dỗi chỗ nào.

Mọi người trêu chọc nhau trong chốc lát, mắt thấy thời gian đã có chút muộn, Tần Lộc lơ đãng ngáp một cái, dụi dụi mắt, cảm thấy hươi buồn ngủ.

Tư Tần Mộ Sở nói: “Được rồi, chúng ta đối diễn trước đi.”

Kế hoạch Bay Trên Cầu Nại Hà lập tức kháng nghị, “Mộ Sở sama! Sao anh có thể đoạt công việc của em thế chứ! Hành vi đoạt bát cơm này của anh thật không đạo đức!” Cô nói được một nửa lại thanh thanh giọng, nghiêm mặt nói, “Được rồi, đứng đắn chút, đối diễn trước. Mọi người đã xem kịch bản chưa? Nếu ai chưa xem thì nói để em post kịch bản lên mục bình luận.”

Cô vừa nói vừa post lên đoạn thứ nhất của kịch bản.

Tần Lộc nhìn lời kịch của mình, đột nhiên thấy biểu tượng đầu chim cánh cụt bên dưới góc phải màn hình nhảy lên.

Tư Tần Mộ Sở: Mệt mỏi?

Tranh GIành Trung Nguyên: A không… Tự nhiên buồn ngủ thôi.

Tư Tần Mộ Sở: Nếu mệt thì ngủ một lát đi. Tâm sự thì chờ hôm khác rảnh rồi nói.

Tần Lộc trầm mặc trong chốc lát, hỏi: Ngày mai sama phải đi làm ư?

Tư Tần Mộ Sở: Ừ, sao thế?

Tranh Giành Trung Nguyên: Vậy sao, vậy anh hẳn là cũng phải ngủ sớm nhỉ? Không bằng chờ anh nghỉ ngơi xong rồi chúng ta mở phòng?

Tư Tần Mộ Sở bị ngôn ngữ mẫn cảm của Tần Lộc làm kinh hãi: Phốc~ Mở phòng? Cậu nói như vậy tôi sẽ tưởng thật đấy!

Tranh Giành Trung Nguyên: (/ω) Sama đừng nháo, anh biết rõ tôi muốn nói gì!

Tư Tần Mộ Sở: Cậu biết rõ tôi thích cậu còn cố ý câu dẫn tôi, tiểu phôi đản!

Trái tim Tần Lộc đập bịch bịch, mặc dù Tư Tần Mộ Sở chỉ đánh chữ gửi cho cậu mấy lời này, nhưng Tần Lộc có cảm giác bản thân nghe được tiếng y nói bên tai, dùng âm thanh mê hoặc mắng cậu tiểu phôi đản. Cậu nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập, trên người lại khô nóng đến muốn bệnh. Tần Lộc hít sâu mấy cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh.

May mà lúc này, em gái kế hoạch bắt đầu nói chuyện trên YY: “Các Staff đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta bắt đầu thôi!”

Mọi người lên tiếng, tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt.

Pia kịch chính thức bắt đầu.

Trong quá trình phối diễn, Tần Lộc có chút thất thần, rất nhiều lần nếu không phải quên lời thoại thì là cảm giác không đúng.

Đợi đến lúc cậu sai tới lần thứ N, em gái đạo diễn rốt cục nhịn không được, nói chen vào: “Tiểu Lộc sama có tâm sự sao? Trạng thái không đúng lắm!”

Tần Lộc ý thức được bản thân lại sai, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không chú ý.”

Em gái đạo diễn muốn phát hỏa nhưng ngại đối phương là đại thần, cô cũng không dám nói gì, liền cố nén, kiên nhẫn nói: “Sama, nếu kịch bản có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi em, hay là anh còn chưa quen kịch bản?”

Bản thân Tần Lộc cũng thấy ngượng ngùng, nói: “Là vấn đề của tôi, hôm nay tâm trạng không tốt lắm, làm chậm trễ tiến độ. Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận xem lại kịch bản.”

Em gái đạo diễn thở dài, không còn gì để nói.

Tư Tần Mộ Sở nói: “Không sao, phần của cậu chủ yếu là đối diễn với tôi. Lúc nào có thời gian, tôi giúp cậu.”

Những người khác thấy giọng điệu chiều chuộng của Tư Tần Mộ Sở, không tránh được lại xôn xao một hồi.

Tâm tình Tần Lộc không tốt, cũng không đoái hoài tới những người khác, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Bay Trên Cầu Nại Hà nói: “Thời gian đã không còn sớm, ngày mai có người còn phải đi làm, đi học, vậy dừng ở đây đi. Cuối tuần nếu rảnh thì thời gian cũ, địa điểm cũ.”

Tần Lộc là người đầu tiên rời khỏi YY, cậu mở kịch bản ra nhìn chằm chằm, cảm thấy bản thân hôm nay đúng là không ổn. Còn không phải chỉ là bị sama mà mình thích đùa giỡn sao! Không phải chỉ là trêu đùa nói thích mình sao! Vậy mình để ý như vậy làm gì!

Chẳng lẽ mình thực sự không thích Hàn Mục Sở nên di tình biệt luyến?

Thế nhưng mỗi lần ở cùng hắn mình cũng không thấy chán ghét mà!

Mẹ nó, mình rốt cuộc bị sao thế này…

Cậu thở dài, đóng kịch bản, chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ. Đột nhiên, dưới góc phải màn hình lại nhấp nháy. Mí mắt Tần Lộc giật giật, vội vàng mở tin nhắn.

Tư Tần Mộ Sở: Còn chưa ngủ?

Tranh Giành Trung Nguyên: Ừ, sắp… đang chuẩn bị ngủ.

Tư Tần Mộ Sở: Được, vậy ngủ ngon (^_^)

Tranh Giành Trung Nguyên: Từ từ!

Tư Tần Mộ Sở: Uhm?

Tranh Giành Trung Nguyên: …Tôi, hình như ngủ không được…

Tư Tần Mộ Sở: Vậy tôi hát ru cho cậu?

Nội tâm Tần Lộc mãnh liệt nhảy lên mấy cái.

Trước kia lúc mình còn ở bên Hàn Mục Sở, mỗi lần ngủ không được, tên kia lại nói sẽ hát ru cho mình. Nhưng lần nào cũng hát đến mức ngạnh lên, cuối cùng càng ngủ không được, đi lăn giường…

Tranh Giành Trung Nguyên: Không cần, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon sama!

Cậu không chờ đối phương đáp lại đã đóng máy tính lao ra khỏi nhà. Chờ tới lúc phản ứng được, bản thân đã đứng ở nhà cách vách gõ cửa.

Hàn Mục Sở ngoài ý muốn mở cửa, thấy người bên ngoài cúi đầu như học sinh phạm sai lầm.

“Sao vậy?” Hàn Mục Sở lo lắng, từ lúc Pia kịch hắn đã nhận ra cậu không ổn.

Ngay khi gõ cửa xong Tần Lộc đã thấy hối hận, hiện tại Hàn Mục Sở đang đứng trước mặt mình, cậu nhất thời không biết nên làm thế nào. Nhưng nghe được sự lo lắng trong câu hỏi của hắn, trong lòng cậu lại cảm thấy mềm nhũn, có chút không dễ chịu, vì vậy trực tiếp duỗi tay ôm eo hắn.

Vốn dĩ Hàn Mục Sở đã ẩn nhẫn rất lâu, giờ phút này thấy cậu chịu thua, bộ dáng lại điềm đạm, đáng yêu như vậy thì ánh mắt trầm xuống, bế cậu đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong lòng Tần Lộc còn đang đau khổ giãy giụa, nhưng khi ngửi được hương vị quen thuộc trên người Hàn Mục sở, thân thể lại theo bản năng có phản ứng.

Hàn Mục Sở ôm cậu hôn, mãi tới khi hai người thở không nổi, thân thể cũng nóng rực mới nhịn xuống, cúi người nói bên tai cậu: “Hiện tại tới tìm anh, có hối hận không?”

Tần Lộc nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn bị tình dục nhuộm hồng. Cậu khó chịu cọ cọ, cắn môi lắc đầu.

“Đây chính là em nói, lát nữa nếu hối hận anh cũng không dừng lại.”

Hàn Mục Sở thấy cậu không phản kháng, không cự tuyệt, lại bắt đầu hôn, tay cũng cởi bỏ quần áo trên người.

Hơi thở Tần Lộc dồn dập, hai mắt đã phủ kín hơi nước. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hàn Mục Sở, cậu cười nhẹ, ngay sau đó dùng sức ôm chặt hắn.

Hàn Mục Sở cởi xong áo, đang muốn cởi quần của cậu thì bị người trong lòng ôm chặt. Hắn không nhịn được, nhéo nhéo eo Tần Lộc: “Bảo bối, đừng ôm chặt như thế.”

Tần Lộc để trần nửa thân trên, quần mới tuột xuống một nửa, bộ dáng câu dẫn người khác phạm tội. Hàn Mục Sở nhìn cậu như vậy, lập tức liền ngạnh.

Tần Lộc cảm thấy biến hóa trên người hắn, ngẩng đầu lên, mềm giọng nói: “Anh ngạnh.”

“…Không cần em nhắc.” Hàn Mục Sở hít sâu một hơi, động tác cởi quần nhanh hơn.

Tần Lộc không để hắn cởi, cậu cong khóe miệng, sờ lên hạ thân của hắn. Hàn Mục Sở nắm lấy tay cậu, không cho người lộn xộn.

Tần Lộc cười tà mị, cố ý thở hổn hển, dụ hoặc nói: “Hay là để tôi dùng miệng giúp anh trước đi?” Nói xong, cậu trượt người xuống, quỳ trên mặt đất kéo quần hắn.

Hàn Mục Sở nhìn người quỳ giữa hai chân mình, động tác thuần thục mà hốt hoảng hỏi: “Em nghiêm túc ư?”

Tần Lộc đột nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu nói: “Sao? Anh không thích?”

Hàn Mục Sở từ trên cao nhìn xuống, môi mấp máy không nói lời nào.

Tần Lộc châm chọc cười, đứng lên, “À, cũng phải. Anh có một tân nhân đáng yêu, ngon miệng như vậy tất nhiên sẽ chướng mắt người cũ. Có lẽ các người đã sớm chơi chán cái trò mèo này rồi.”

Hàn Mục Sở thấy cậu ngoài cười trong không cười thì đau lòng không chịu được. Hắn bắt lấy tay Tần Lộc, nhìn cậu khẩn cầu: “Tiểu Lộc, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi