YÊU NHƯ VẬY HẬN LÀ THẾ

Tan tầm Lạc Minh Khải giống như mọi ngày chuẩn bị rời đi, anh vừa đứng dậy, cửa văn phòng đã có người gõ vài cái. Anh mời vào, trông thấy Hạ Niệm Ý đang ôm một phần hồ sơ, trên mặt cô ta dường như có vẻ mất mát, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, lập tức báo cho anh nội dung trong hồ sơ.

Lạc Minh Khải ngồi xuống, tập trung nghe trong chốc lát liền mở miệng: “Đây không phải tài liệu quan trọng”. Vạch trần việc cô ta không nên trong thời gian anh sắp tan tầm lại đi báo cáo, hoàn toàn có thể để đến hôm sau rồi nói. Anh biết điều này, đương nhiên Hạ Niệm Ý cũng rõ ràng, đã biết rõ còn làm, như vậy chính là cố ý. Hạ Niệm Ý gấp lại phần hồ sơ đã mở ra, “Đúng, không quan trọng, em cố ý đến để anh ở lại, không cho anh trở về sớm như vậy.”

Lạc Minh Khải nghe xong mày cũng hơi nhíu lại, nhưng không tức giận, chỉ căm chú nhìn cô ta. Anh cũng không phải loại người vừa nghe lời mở đầu liền kết tội người ta, từ trước đến nay anh luôn tìm hiểu tiền căn hậu quả toàn bộ rồi mới xem xét sự việc.

Hạ Niệm Ý buông tài liệu, hít sâu một hơi: “Đã bao lâu rồi chúng ta không bên nhau một mình?” Cô ta nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng của mình, nhìn đến vẻ mặt mơ hồ của Lạc Minh Khải, lại cảm thấy lòng chua xót. “Anh không rõ lắm, đúng không? Anh hoàn toàn không biết trong hơn nửa tháng này em trải qua như thế nào, em nghĩ rằng anh có dự tính của chính mình, cũng không dám quấy rầy, nhưng em thực sự không chịu được nữa.”

Ánh mắt của cô ta có chút đỏ lên, Lạc Minh Khải đột nhiên nhớ đến mùa đông năm kia, anh còn đang tham gia một kỳ thi, cô chờ ở bên ngoài, sau khi anh nộp bài kiểm tra đi ra, nhìn thấy ánh mắt của cô có chút đỏ lên. Bởi vì chờ lâu quá, chân cô có hơi tê cứng, khi đứng lên không cẩn thận đụng phải bồn hoa, đầu gối đỏ ửng một mảng lớn. Khi đó anh nhìn cô gái luôn một lòng vì mình này, nghĩ rằng có một ngày, anh nhất định phải mang cho cô hạnh phúc.

Nghĩ như vậy tim anh liền mềm lại, thở dài, đứng lên đi đến chỗ cô, “Là anh không đúng.”

Hạ Niệm Ý lại lắc lắc đầu, “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở cạnh cô ta đúng không?”

Lạc Minh Khải muốn phủ nhận, nhưng phủ nhận không được, chỉ có thể thản nhiên mở miệng, “Cô ấy bị bố mẹ đón đi, mỗi ngày bố mẹ cô ấy đều giám sát tất cả hành động của anh, em nói anh nên làm sao?”

“Cho nên anh mới đi lấy lòng cô ta, lấy lòng bố mẹ cô ta à?” Hạ Niệm Ý khó hiểu lắc lắc đầu, “Anh lấy lòng bọn họ như vậy so với người một nhà có khác mấy đâu? Đi lấy lòng còn gái của kẻ thù, sau đó còn đi lấy lòng kẻ thù của anh, đừng nói là anh bị ép buộc…”

Tim Lạc Minh Khải liên tục trầm xuống, anh rất muốn phủ nhận mọi điều Hạ Niệm Ý nói, nhưng anh có thể phủ nhận không? Anh còn có thể phủ nhận ư? Tất cả mọi điều anh làm, không phải đúng như lời Hạ Niệm Ý nói sao? Anh mỗi ngày vô cùng che chở cho Mộc Lương Tây, bị Mộc Chính Nguyên trách mắng cứ cho rằng không nghe thấy, khi Lương Cần khuyên bảo, anh cũng chỉ gật gật đầu. Cuộc sống của anh trong khoảng thời gian này, không phải chính là làm một người chồng mẫu mực, một người con rể đầy đủ tư cách sao? Hành vi buồn cười như vậy, anh còn nói gì đến chuyện trả thù?

Sắc mặt của anh theo đó nặng nề xuống, ánh mắt cũng lạnh lùng đi. Hạ Niệm Ý nghĩ là anh tức giận, hối hận vì vừa rồi nói những câu nói kia, muốn thu lại nhưng không có khả năng, liền ôm lấy Lạc Minh Khải, “Anh đừng giận em, chỉ là em sợ anh sẽ rời bỏ em, sợ anh ngày càng cách xa em, em sợ…”

Lạc Minh Khải đứng bất động, nơi lồng ngực bị xao đập một chút như vậy, đột nhiên làm cho anh tỉnh lại từ trong u mê.

Hạ Niệm Ý lại ở trong lòng anh cúi đầu khóc, “Anh đừng giận em, cũng tại em hôm qua mơ một giấc mơ cho nên rất khó chịu. Em mơ thấy anh và Mộc Lương Tây có một đứa con, anh vì đứa con đó mà nguyện ý buông bỏ tất cả thù hận, sau đó một nhà ba người sống cuộc sống thoải mái hạnh phúc, còn em chỉ có thể đứng tử xa nhìn, thấy anh và bọn họ hạnh phúc mà không làm gì được. Em rất sợ, em thực sự sợ sẽ như thế.”

Lạc Minh Khải nhắm mắt, “Sẽ không, vĩnh viễn cũng không như vậy.”

Đứa con?

Anh đột nhiên nghĩ đến, lúc ở trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh Lão Tứ và Tiểu Gia, vậy mà trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ: con của anh với Mộc Lương Tây, loại ý nghĩ này quả thật không thể tha thứ. Mộc Lương Tây là con gái Mộc Chính Nguyên, Mộc Chính Nguyên là kẻ đầu sỏ hại chết cha mẹ anh, làm sao anh có thể bất hiếu như vậy, cùng con gái của kẻ thù ở bên nhau, không có khả năng, anh tuyệt đối không cho phép chính mình làm như vậy.



Lạc Minh Khải, mày không thể quên mày là ai. Mày không thể quên bi kịch đã xảy ra trên người thân của mày được.

Lạc Minh Khải cùng Mộc Lương Tây có một đứa con, sau đó một nhà ba người sống hạnh phúc, Lạc Minh Khải còn phải chiếu cố chăm sóc thêm cho Mộc Chính Nguyên và Lương Cần, nếu tất cả thực sự xảy ra như vậy, đấy mới là bi kịch lớn nhất.

Lạc Minh Khải, trong khoảng thời gian này rốt cuộc mày đang làm cái gì? Mày có thể đi lừa người khác, là do Mộc Chính Nguyên gần đây cố ý đem mày giám sát, nhưng tim của mày thì sao, thật là mày để ý chuyện này sao? Nếu mày thực để ý, hoàn toàn có thể không quay về, không nghe theo sắp xếp của bọn họ, vì sao mày phải nhẫn nhịn khắp nơi?

Thật buồn cười, mày đến tột cùng đang làm cái gì?

Lạc Minh Khải lấy lại bình tĩnh, “Anh biết anh đang làm gì, em đừng lo lắng, về nghỉ ngơi sớm đi!”

Lạc Minh Khải nói xong, liền đem Hạ Niệm Ý trong lòng anh đẩy ra, sau đó rời đi trước.

Anh chưa lái xe đến Mộc gia mà trực tiếp đem xe chạy đến nghĩa trang. Nơi đó có tất cả người thân của anh, cha mẹ anh, em gái anh, còn có cha nuôi Hoàng Bân Nguyên của anh.

Bầu trời mưa bay bay, mưa nhỏ, không lớn, lại giống như lông ngỗng, gió lạnh thổi qua, rét đậm như băng, anh vẫn đứng ở trước bia mộ Hoàng Bân Nguyên không nhúc nhích.

Khuôn mặt vàng vọt của Hoàng Bân Nguyên khi nằm trên giường bệnh, anh không thể nào quên được, Hoàng Bân Nguyên kéo tay anh, nói với anh, “Con nhất định phải báo thù cho cha mẹ con, phải nhớ kĩ bọn họ đã phải chịu tội như thế nào, nhất định phải nhớ kĩ.” Giống như sứ mệnh mà đời này phải hoàn thành, anh gật mạnh đầu.

Anh được Hoàng Bân Nguyên nhận nuôi, bồi dưỡng thành tài, luôn ôm một niềm tin, nhất định phải vì bố mẹ và em gái của mình báo thù, nhất định khiến cho kẻ làm hại anh tan cửa nát nhà phải trả giá đắt. Niềm tin này vẫn chống đỡ anh đến bây giờ, lúc trước đã đánh ngã được hai kẻ thù mà không cần tốn nhiều công sức, hiện tại liền chỉ còn Mộc gia, chỉ cần làm cho Mộc gia rớt đài, anh liền hoàn thành sứ mệnh kiếp này.

Con đường này, là sứ mệnh của anh, không thứ gì có thể ngăn cản, không ai ngăn được, ai cũng không được.

Trước bia mộ Hoàng Bân Nguyên anh cung kính dập đầu lạy ba cái.

Năm đó, anh đi ra ngoài chơi cùng bạn học, bởi vì chơi vui quá nên không nhận được điện thoai người ta gọi đến, khi anh mở máy ra, nhìn thấy tin nhắn màu vàng đang chớp động, bảo anh mau chóng trở về, cha mẹ và em gái anh tất cả trúng độc khí than mất mạng rồi.

Anh về đến nhà liền nhìn thấy ba cỗ thi thể, bắt đầu từ ngày đó, tin nhắn chớp động liền trở thành bùa yểm trong giấc mơ của anh, anh căm ghét tin nhắn, cũng không bao giờ xem tin nhắn, tất cả tin nhắn gửi đến di động của anh liền tự động xóa bỏ… đây là một loại bệnh, nhưng đến nay vẫn không cách nào khắc phục.

Không ai biết rằng, anh nhỏ như vậy mà ngày đêm gặp ác mộng. Mơ thấy cái tin nhắn tượng trưng cho sự chết chóc kia đã thay đổi cuộc sống của mình như thế nào, từ đó về sau anh không còn người mẹ yêu thương anh, không còn người cha nhân ái, không còn em gái đáng yêu, cái gì cũng không còn, thế giới này chỉ còn lại mình anh.

Khi anh một mình nằm ở trên giường lạnh run, chỉ có chính anh. Vô số lần anh nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, của cha, của em gái, bọn họ giống như đều đang nói cho anh, đời này họ chết không nhắm mắt, anh nhất định phải vì bọn họ báo thù, bắt kẻ khiến bọn họ chết đi cũng phải nếm thử cảm giác như vậy.

Kể từ đó, báo thù trở thành phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh.

Lạc Minh Khải, mày đang do dự cái gì? Mày có tư cách gì mà do dự? Chuyện mày phải làm, chính là khiến cho Mộc thị sụp đổ, sau đó ngẩng cao đầu nhìn Mộc Chính Nguyên thống khổ ra sao, đây là điều mày cần làm.

Mày vì báo thù, trả giá rất nhiều, là con đường mà mày cần đi, mày không có tư cách rút lui.

Quỹ đạo đã định xong, không có tư cách lựa chọn lại.

Mưa rơi bay tán loạn, đậu trên sợi tóc của anh, anh chưa bao giờ kiên định như vậy. Giờ khắc này anh biết, con đướng phía trước đã rõ ràng vô cùng, anh chỉ cần cứ tiếp tục đi là được.

Lạc Minh Khải vẫn đi đến Mộc gia, có điều lần này muốn đón Lương Tây trở về, nhưng Mộc Chính Nguyên không chịu. Thân thể Lương Tây đã không còn gì lo ngại, cô nghe thấy âm thanh, liền xuống tầng dưới, nhìn thấy tóc Lạc Minh Khải bị thấm ít nước, khỏng khỏi đổ mồ hôi trong lòng, lập tức chạy đến bên cạnh Lạc Minh Khải, chạm vào thấy quần áo của anh hình như cũng ẩm ướt, liền cau mày, “Bên ngoài đang mưa ạ? Sao anh không che ô?”

Lạc Minh Khải lắc đầu, không nói gì.

Lương Tây cau mày, không đồng ý nhìn cha mình, “Bố, con đã gả cho anh ấy, là người của anh ấy rồi, anh ấy tới đón con về nhà bọn con, hoàn toàn hợp tình hợp lý.”

Bị chính con gái mình cãi như vậy, Mộc Chính Nguyên lập tức không còn phản ứng gì nữa.

Lương Tây khuyên Mộc Chính Nguyên, lại nói với mẹ mấy câu mới theo Lạc Minh Khải trở về Hoa Hồng Viên, có điều lúc mới lên xe, Lương Tây cảm thấy anh có gì đó không đúng.

“Công ty có chuyện gì sao anh?” Lương Tây đoán.

Anh không có phản ứng gì.

Lương Tây khe khẽ thở dài, “Chúng ta mau trở về đi, quần áo anh đều ướt hết rồi, bị cảm thì phải làm sao đây?”

Sự lo lắng trong lời nói của cô, làm cho bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh từ từ nắm chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi