YÊU PHẢI MỘT TÊN "CÔNG" (ÁI THƯỢNG LÁNH NHẤT CÁ CÔNG)

Ed: MKM

Beta: An Ju

*   *   *

Thời điểm Liên mở cửa phòng, toàn bộ tầm mắt lập tức bị che khuất bởi bó hoa hồng đỏ rực.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Vũ xuất hiện sau bó hoa. “Đã lâu không gặp, Liên.”

Liên mỉm cười tiếp nhận bó hoa. “Lâm tiên sinh.”

“Nghe nói bảo bối A Thanh nhà chúng ta ngã bệnh.”

Liên bèn nghiêng người qua, Ngụy Thanh đang nằm ở trên giường đọc sách, nhìn thấy Lâm Vũ nhíu nhíu mày.

“Thật ngại quá, tôi không sao rồi, lại nói, vì sao cảm giác như tôi bị bệnh anh dường như rất vui?”

“Ảo giác, ảo giác.” Lâm Vũ cười ha ha. Không sai, thực ra rất vui, đã lâu không thấy bộ dáng ốm yếu nằm trên giường của Ngụy Thanh; đặc biệt là sau khi biết nguyên nhân hắn sinh bệnh, thật sự là muốn không cười cũng không được.

Ngụy Thanh cũng biết hắn đang suy nghĩ gì. ” Isabella tiểu thư của anh đâu?”

“Đi Paris quay phim rồi.” Đây cũng là nguyên nhân khác khiến tâm tình Lâm Vũ lúc này rất tốt.

Ngụy Thanh rất khinh thường hừ một tiếng, trong lòng tính toán lúc nào liên lạc lại với Isabella.

“Hơn nữa, thăm bệnh thì ít nhất phải mang giỏ trái cây chứ, tại sao lại là hoa hồng?” Lại còn là màu đỏ rực…. Hắn nhìn Liên đang cắm hoa hồng vào lọ hoa, thật sự không biết nên nói cái gì.

“Thật ngại quá, cái đó là đưa cho Liên.” không phải đưa cho cậu, Lâm Vũ cười càng thêm đắc ý.

Một bên khác, Liên đang cắm bó hoa, nghe được hai người nói chuyện quay đầu lại: “Cảm ơn.”

Lúc này tiếng chuông <> reo lên, là điện thoại của Liên. Cậu lấy điện thoại ra, nhìn màn hình một chút. “Hai người cứ nói chuyện, em ra nghe điện thoại.” Nói xong liền mởcửa ban công đi ra ngoài.

“Này, người ra ngoài rồi, đừng nhìn nữa.”

“Ai cần anh lo.” Ngụy Thanh lúc này mới lưu luyến không rời xoay đầu lại.

“Lâm Vũ, còn có A Thanh, với cả… Cái kia, Liên đâu?” Ngụy Quốc Niên tựa như một trận gió cuốn mà bước vào phòng, đột nhiên phát hiện trong phòng ít đi một người.

“Đi nghe điện thoại rồi.” Lâm Vũ chỉ chỉ ban công.

“À, nhân tiện hai ngày nay A Thanh nghỉ ngơi, buổi tối ta đưa ba đứa đi nhà hàng Trung Quốc nổi danh ở Los Angeles ăn một bữa.”

“Ở Chinatown sao? Hay quá, đã sớm nghe nói qua mà vẫn luôn không có cơ hội được đi. Vừa vặn giúp A Thanh đem ‘thịt’ hai ngày nay tẩm bổ.”

“Tẩm bổ?” Ngụy Quốc Niên liếc Ngụy Thanh liếc mắt một cái. “Hai ngày nay, hắn được nuôi rất tốt.”

Hai ngày nay, mỗi ngày ăn thức ăn Liên làm; một ngày ba bữa điểm tâm lót dạ ban đêm, đừng nói thiếu đi ít thịt, chỉ sợ còn nuôi mập thêm mấy cân.

Ngụy Thanh bị hắn nhìn đến ngượng ngùng cúi đầu.

Nghe được âm thanh cửa ban công mở ra, nghĩ là Liên nghe điện thoại xong đi vào, Lâm Vũ cười nói.

“Liên, chúng ta có lộc ăn, Ngụy tiên sinh buổi tối sẽ đưa chúng ta đi Chinatown.”

“A, xin lỗi chú, con hiện tại phải về nước một chuyến.”

Ngụy Quốc Niên hừ một tiếng, nghĩ thầm đây không phải là đem ‘mặt nóng dán mông lạnh’* sao?!

*đem mặt nóng dán mông lạnh: làm tụt mood, gây mất hứng

Ngụy Thanh phát hiện một mặt nghiêm túc khó thấy được của Liên, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ba em bị bệnh, em phải trở về thăm.”

“Bị bệnh? Có nặng hay không?” Ngụy Thanh cả kinh.

Ngụy Quốc Niên cũng hơi kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện thì ra Liên cũng có cha mẹ sinh dưỡng mà không phải từ tảng đá sinh ra, nhất thời cũng có chút hổ thẹn.

Liên lắc đầu, cậu không nói gì. Cụ thể là, khi Mạc Tử Ca gọi điện thoại cho cậu thì đã nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, các thành viên gia tộc cũng đều liên tiếp trở về nhà chính. Trên thực tế, đối với chuyện bệnh tình trở nên nguy kịch này, Liên căn bản là không tin, bởi vì cha của cậu, trụ cột của Mạc gia – Mạc Ngôn năm nay mới 54 tuổi, còn đang độ tuổi trung niên; nhập viện đó là bởi vì mấy chục năm trước hắn gặp sự cố đã để lại di chứng, nếu thực sự mà nói là một bước vào quan tài thì còn chưa đến mức đó. Cậu sở dĩ quyết định trở lại, thứ nhất là muốn nhìn một chút cái người cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ cha con 3 năm kia rốt cuộc đang diễn cái gì, thứ hai cũng là quá lâu chưa có về nhà, rất nhiều người, rất nhiều chuyện ít nhiều cũng đáng hoài niệm.

“Hiện tại liền đi sao? Vậy anh đưa em tới sân bay.” Ngụy Thanh vén chăn muốn xuống giường, Liên vội ngăn hắn: “Không cần, em có thể tự mình đi, em rất quen với LOS ANGELES.” vừa nói vừa nâng mặt Ngụy Thanh lên, ở trên trán hạ xuống nụ hôn. “Anh vừa mới bị bệnh, không được lái xe.”

Em quen thuộc sao….

“Nhưng anh muốn đưa em đi.” Ngụy Thanh tủi thân.

Liên rốt cục lại mỉm cười, liền thay đổi thành vẻ mặt lo lắng. “Em trở về, anh phải cố gắng làm việc.”

Cậu vừa đi được mấy bước, lúc sắp tới cửa đột nhiên quay đầu lại, cậu nói: “A Thanh, khoảng thời gian này chờ anh hết bận, chúng ta đi du lịch đi.”

Ngụy Thanh sững sờ: “Đi đâu?”

“Nhật Bản.”

Nhật Bản sao, Ngụy Thanh nhớ tới quãng thời gian bọn họ ở Hậu Cúc, hắn nói: “Được.”

Đi qua Ngụy Quốc Niên, Liên đột nhiên ngừng lại, cho Ngụy Quốc Niên một cái ôm thật lớn. “Chú, hẹn gặp lại.”

Ngụy Quốc Niên bị cậu làm cho sợ hết hồn, lập tức đóng băng tại chỗ động cũng không dám động. Khi hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của Liên; trong nháy mắt đó, trong đầu hắn lại xuất hiện một cái tên tựa hồ đã sớm bị cho vào dĩ vãng.

Quý ông Mạc Ngôn!

“Cha của cậu ta là?”

“Đại gia trưởng của Mạc gia.” Lâm Vũ cười nói, thuận tay cầm chìa khóa xe, đi ra cửa. “Tôi đưa cậu ấy đi, nhớ phải chờ tôi trở lại ăn cơm với nhé.” Sau đó vừa chạy vừa hô: “Liên, chờ tôi.”

“Thì ra cậu ta là con của Mạc Ngôn.” Ngụy Quốc Niên cúi đầu trầm tư.

“Chú, người biết ba Liên sao?” Ngụy Thanh đối với ba của Liên kỳ thực cũng rất tò mò.

Ngụy Quốc Niên lắc lắc đầu. “Không tính là quen biét, thế nhưng ba mươi năm trước lăn lộn trong giới xã giao lại không ai không biết hắn, quý ông Mạc Ngôn, hắn là truyền kỳ trong giới.”

Lúc còn rất nhỏ, chính mình cũng chỉ nhìn thấy hắn từ xa trong yến tiệc. Thời điểm đó Mạc Ngôn mới hai mươi tuổi, trong yến tiệc có biết bao quý cô trẻ trung xinh đẹp, oanh ngữ miên miên*, hắn chỉ im lặng đứng đó, lại có thể trở thành tiêu điểm của mọi người tựa như đóa hồng lạnh lùng, mỹ lệ, lại khó có thể tiếp cận; vì vậy mọi người đặt cho hắn danh hiệu này, quý ông Mạc Ngôn, quý ông thanh lịch, sống khép kín. Có người từng nói, nếu không phải tư tưởng của người nọ quá cổ hủ, chắc chắn có thể trở thành nhân vật lớn; chỉ là hắn tiến vào giới xã giao quá muộn, thời gian làm quen liền quá ngắn, hai mươi sáu tuổi lại đột nhiên mất tích trong giới, cho nên mới nhất thời trở thành truyền kỳ.

*oanh ngữ miên miên: ý chỉ những giọng nói mềm mại như chim oanh cứ liên miên vang lên – chưa tìm đc cụm thay thế nên dịch chay thôi:)))

Năm ấy, hắn hai mươi sáu tuổi, tiếp nhận sự sắp đặt của gia tộc mà thành hôn với thiên kim của Khương gia; thiên kim Khương gia kia vậy mà xấu số, gả vào Mạc gia mấy năm không có lấy một đứa con trai, Mạc Ngôn không thể không theo ý của gia tộc mà ‘thêm một phòng’. Cùng năm đó thiên kim Khương gia sinh cho Mạc Ngôn một đứa con trai, nhưng còn chưa kịp hưởng phúc, lại vì thể chất hư nhược mà chết. Đứa nhỏ mà hắn và thiên kim Khương gia sinh, nếu xét theo tuổi, xem chừng chính là Liên.

Ngụy Quốc Niên lúc này mới nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Liên, cậu nói: Con họ Mạc, tên một chữ Ức. Mạc Ức, Mạc Ức, ‘Ức’là chỉ người mẹ đã qua đời sao?

Ngụy Thanh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tầm mắt chỉ có bầu trời trong xanh cùng thân cây trơ trọi cành lá, thế giới xám ngắt lụi bại như khiến con người ta rơi thẳng xuống băng hàn nơi đáy lòng. Hắn đột nhiên ý thức được chính mình không thể không đối mặt với một hiện thực, đó chính là: hắn không biết một chút gì về Liên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi