YÊU PHẢI MỘT TÊN "CÔNG" (ÁI THƯỢNG LÁNH NHẤT CÁ CÔNG)

Edit + Beta: An Ju

“Bạn gái Cyan có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Ngụy Thanh cười nói. Kathleen cúi đầu cười khổ: “Có thể làm bạn gái Cyan, cô ta thật may mắn.”

“Không.” Ngụy Thanh nghiêm túc sửa lại: “Là may mắn của tôi.”

Phòng nghiên cứu cũng không xa nhà Ngụy Thanh lắm, hai người trò chuyện những thứ khác bất tri bất giác đã tới cửa phòng nghiên cứu.

“Đến đây được rồi.”

“Được rồi, bye bye.” Ngụy Thanh quay người định đi, Kathleen đột nhiên kéo lại vạt áo của hắn.

Lại giống như năm đó ở nhà ga, nắm thật chặt vạt áo của hắn; chỉ là hai đứa bé khi đó, đều đã trưởng thành.

Ngụy Thanh có chút bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Nếu như, tôi nói là nếu như, anh không có bạn gái, anh sẽ chọn tôi sao?”

Ngụy Thanh sửng sốt một chút, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Kathleen sẽ hỏi như vậy, hắn cảm thấy rất phiền não, hắn thực sự không phải người am hiểu xử lý những vấn đề tình cảm. Nếu như đổi thành người khác, hắn e rằng có thể mặc kệ. Thế nhưng với cô gái trước mắt, không biết tại sao, hắn không có cách nào quay đầu rời đi. Vì hắn đối xử bất cứ chuyện gì cũng đều luôn có thái độ nghiêm túc chịu trách nhiệm mà nói vô cùng rõ ràng: “Tôi không thể đặt loại giả thiết này.”

Kathleen buông tay ra, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Xin lỗi, xin hãy quên lời nói mới rồi đi.”

Ngụy Thanh gật gật đầu, lần này không nói cái gì nữa, quay người rời đi.

Trên bầu trời không có dù chỉ một chấm nhỏ, ngay cả mặt trăng cũng bán ẩn bán hiện, khiến con người lạc mất phương hướng, gió đêm từng trận thổi vào người, mang theo cảm giác lành lạnh.

Ngụy Thanh ngồi một mình trên bậc thang cửa nhà, hắn không gõ cửa, hắn đang chờ đợi. E rằng trên thế giới này có quá nhiều chuyện hắn không hiểu, hắn không rõ. E rằng rời đi Lâm Vũ, rời khỏi chú, rời đi rất nhiều người cuộc sống của hắn sẽ thay đổi đến rối tinh rối mù. Nhưng đó chỉ là e rằng, rất nhiều người cùng giúp đỡ hắn, ủng hộ công việc của hắn, hắn tin tưởng không có gì khó khăn, bởi vì thời kỳ gian nan nhất hắn cũng đã chịu đựng qua rồi.

Hắn thật ra là người giỏi suy nghĩ, thế nhưng suy nghĩ về vấn đề của bản thân hắn lại như một thanh kiếm hai lưỡi, làm cho hắn rơi vào hoảng loạn cùng mê man, cho nên hắn bỏ qua suy nghĩ, hắn đang chờ đợi.

Ngay khi hắn sắp hoá đá, cửa mở.

Ngụy Quốc Niên nói với hắn: “Vào đi.”

“Không phải trực tiếp đóng gói hành lý rời đi rồi sao?” Rất tốt, hắn còn có tâm tình đùa giỡn.

Vẫn là phòng khách vừa nãy, Ngụy Quốc An như trước mặt không hề cảm xúc, không nói một lời, thậm chí khi Ngụy Thanh tiến vào còn không ngẩng đầu lên một chút. Ngô Bội nhìn con mình, vẻ mặt đó không biết là khóc hay cười, ánh mắt phức tạp.

“Chú con nói, có thật không?” Trong giọng nói Ngô Bội mang theo chút run rẩy.

“Nếu như lời chú nói liên quan đến việc ‘bạn gái’ con là đàn ông, thì đó là thật ”

Đây có lẽ là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy động tác Ngô Bội nhanh như vậy. Ấn tượng của bà trong mắt người khác vẫn là ưu nhã, là cao quý, chưa bao giờ hét to, cũng chưa bao giờ biểu hiện ra hoảng loạn cùng nóng nảy.

Gần như là phát sinh trong nháy mắt, Ngô Bội từ trên ghế đứng phắt dậy, đến trước mặt Ngụy Thanh tát hắn một cái.

Lực của bà kỳ thực không lớn, cũng không phải là không muốn dùng lực, mà là bà trời sinh cũng chỉ có từng đó khí lực mà thôi. Mặt Ngụy Thanh không đau, hắn đau chính là tâm.

Cho dù khi còn nhỏ Ngô Bội không thích sự tồn tại của đứa con như hắn lắm, nhưng cũng chỉ là coi thường hắn. Chưa từng có hét to với hắn một lần, đừng nói chi là là đánh hắn.

Hắn không nói ra được bất kỳ phản bác hoặc lời biện hộ nào cho chính mình, bởi vì Ngô Bội khóc, khóc thương tâm gần chết.

Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy người phụ nữ nhỏ gầy đã sinh ra hắn, để mặc bà gào khóc, còn tự giác từ trên bàn với lấy giấy ăn đưa cho bà.

Ngô Bội khóc đủ, nghiêng đầu nhìn Ngụy Quốc An đang từ bên cạnh rút ra một tờ báo đọc, cả giận nói: “Ông không thể nói một hai câu sao?”

Ngụy Quốc An lại ngẩng đầu lên nói một câu khiến Ngô Bội cực muốn hộc máu, ông nói: “Bà cứ đưa con trai đến viện điều dưỡng không cho về nữa là được rồi.”

Ngô Bội há to miệng, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

Ngụy Quốc Niên thấy anh trai không có ý kiến gì, cũng tận dụng mọi thời cơ: “A Thanh tuy bây giờ hẹn hò với đàn ông, nhưng không có nghĩa là cả đời cứ như vậy, dù cho A Thanh thật sự sống hết đời với đàn ông, anh coi như có thêm một đứa con trai cũng không phải không tốt.”

Nói xong nháy mắt liên tục với Ngụy Thanh, ra hiệu hắn tốt xấu gì cũng nên nói đôi câu.

Ngụy Thanh nhận được ám chỉ, suy nghĩ một chút lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói: “Mẹ, chuyện của bản thân con, để con tự quyết đi.”

Ngô Bội nhìn con trai, đứa con trai trên thực tế từ sau khi bà sinh ra liền không hề dưỡng dục tốt hóa ra đã trưởng thành, đã cao như vậy. Bà nói: “Con để ta suy nghĩ lại.”

Ngụy Thanh cười khổ nói: “Vậy mẹ cứ suy nghĩ thật kỹ, tối hôm nay, có vẻ như con không ở trong nhà thì tốt hơn.” Nói xong liền chuẩn bị đi lên tầng thu dọn va li hành lý vẫn chưa được mở ra.

Hắn còn chưa lên trên tầng, Ngô Bội liền kêu lên: “Nay đã muộn như vậy, con không ở trong nhà nghỉ ngơi thì đi đâu? Ngày hôm nay liền ở lại đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Ngụy Thanh cùng Ngụy Quốc Niên nghe vậy bèn nhìn nhau cười. Ngô Bội cũng không để ý đến bọn họ, đương nhiên cũng không muốn để ý đến ông chồng ‘cánh tay không biết đã với sang hướng nào’* rồi, tự mình trở về phòng.

*Một câu nói ám chỉ sự phản bội.

Chờ Ngô Bội đi, Ngụy Quốc An lại hất cằm với Ngụy Thanh, Ngụy Thanh đành phải trở về chỗ cũ ngồi xuống.

Mặt Ngụy Quốc An vẫn chôn ở mặt sau tờ báo như trước, lại sắc bén hỏi: “Nhà kia có bối cảnh gì?”

“Mạc gia Trung Quốc.” Ngụy Thanh khổ sở nở nụ cười, thành thực trả lời.

Ngụy Quốc An nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Mạc gia sẽ tán thành hai đứa sao?” Chỉ cần vừa nhắc tới Mạc gia Trung Quốc, cũng chỉ có tám chữ để hình dung, thâm căn cố đế, ngoan cố bất hóa*. Một gia tộc bảo thủ hơn mấy đời.

*Thâm căn cố đế, ngoan cố bất hóa: ăn sâu bén rế, bảo thủ không chịu thay đổi.

“Không biết.” Là không biết thật, hắn thậm chí không biết Liên có nói cho người trong nhà biết về sự tồn tại của mình không nữa.

Ngụy Quốc An liếc mắt nhìn hắn, lại đưa tầm mắt một lần nữa trở lại về tờ báo của hắn. “Xem ra con cũng không thuận lợi.” Hắn xác thực không phải gỗ, mà là một nhà khoa học thông minh. Bất luận đối mặt với tình huống thế nào đều có thể duy trì một bộ óc sáng suốt cùng suy luận rõ ràng.

“Con rất yêu em ấy, thế nhưng con cuối cùng vẫn không thể xác định được, con thường thường sẽ cảm thấy có lẽ em ấy cũng không yêu con như con tưởng tượng.” Ngụy Thanh lần đầu tiên nói ra vấn đề vẫn luôn nghi hoặc ẩn giấu sâu dưới đáy lòng, lại là nói trước mặt cha hắn.

Nếu như nói cảm giác tín nhiệm của hắn đối với Ngụy Quốc Niên là ngày ngày dưỡng thành, như vậy sự thẳng thắn của hắn đối với cha chính là trời sinh. Bất luận thái độ của cha đối với hắn như thế nào, loại cảm giác đặc biệt an toàn này là từ lúc sinh ra đã có, là một loại phản ứng bản năng đặc thù.

Trả lời hắn là một không khí im lặng, cha hắn hiển nhiên sẽ không cho hắn bất kỳ ý kiến nào. Vấn đề tình cảm vĩnh viễn là một phần rỗng trong phần lớn các nhà khoa học, mà hắn từ vừa mới bắt đầu cũng không có mong muốn xa vời nghe thấy ý kiến của cha.

Buổi sáng ngày tiếp theo, Ngụy Thanh đang kéo vali xuống dưới ăn điểm tâm.

Đôi mắt Ngô Bội nhìn chòng chọc vali kéo của hắn. “Làm cái gì vậy?”

“Con nghĩ con không nên ở nhà tốt hơn.” Ngụy Thanh nói: “Thêm nữa con cũng muốn mau trở về công tác, đợi đến khi mẹ nghĩ thông suốt, hoặc là…” Hắn dừng một chút, lắc lắc đầu “….hoặc là, khi con nghĩ thông, con lại trở về thăm mẹ vậy.”

Ngụy Quốc An vẫn cầm một tờ báo mới của ngày hôm đó như trước, không có bất luận biểu tình gì. Ngô Bội nhìn Ngụy Thanh, liền quay đầu nhìn Ngụy Quốc Niên cùng Ngụy Quốc An một chút, rốt cục cũng coi như là ngầm cho phép đề nghị của Ngụy Thanh.

Bữa sáng do Ngô Bội trời vừa sáng đã dặn dò Susan đến China Town mua đồ ăn sáng Quảng Đông. Trong toàn bộ quá trình dùng cơm tất cả mọi người nói rất ít, Ngô Bội chỉ hung hăng gắp đồ ăn vào bát cho Ngụy Thanh, Ngụy Thanh cười đỡ lấy từng món.

Ngô Bội còn muốn giữ Ngụy Quốc Niên ở lại mấy ngày, Ngụy Quốc Niên lại biểu hiện ra vẻ không yên lòng Ngụy Thanh chỉ có một người quay về. Ngô Bội suy nghĩ một chút, cũng không giữ lại nữa, hai người ở nhà tính ra còn không tới một ngày, đã rời đi.

“… Nói tóm lại, tôi cho rằng, mở rộng sản phẩm mới lần này của Phi Thiên, phải hợp tác với Hằng Thông.”

Trương Kinh Thiên vừa nói xong, phòng hội nghị lập tức không còn yên tĩnh như vừa nãy. Những người đang ngồi đây đều là cổ đông có địa vị tương đối cao và có lực ảnh hưởng của Phi Thiên, phần lớn là thành viên gia tộc Mạc thị. Bọn họ có những người không đủ kiên nhẫn bắt đầu thấp giọng thảo luận, cũng có người trầm mặc không nói, có người có vẻ thật cao hứng, cũng có người mặt ủ mày chau.

Nhưng mà chỉ có giọng Liên mới rõ ràng, giọng nói của hắn không cao, thế nhưng thật rõ ràng truyền tới tai mỗi người: “Tôi không đồng ý.”

Trương Kinh Thiên đứng ở chỗ ngồi của mình nhìn Liên ở đằng trước. Vóc dáng hắn vốn đã thấp, bàn hội nghị lại cao, hắn mặc dù là đứng ở đó, lại không khác biệt là mấy so với những người khác đang ngồi ở đó. Tựa hồ là vì thời gian đứng lâu hơn một chút, hai chân hắn dạng ra, cộng với thân hình thô to, mới nhìn qua, cảm giác tương đối có “sức nặng”. Hắn đối với âm thanh phản đối của Liên có vẻ không thèm để ý, thần sắc ‘chỉ cao khí ngang’* không hạ thấp chút nào. “Như vậy mời Mạc đại thiếu gia của chúng ta nói một câu, tại sao ‘ngài’ không đồng ý.”

*kiêu ngạo, ngạo mạn.

Liên cũng không có lập tức trả lời vấn đề của hắn, hai tay của hắn bắt lấy nhau đặt lên bàn, lưng hoàn toàn dựa vào ghế salon khí định thần nhàn (thoải mái nhàn nhã) nhìn Trương Kinh Thiên. “Ở trong công ty xin hãy gọi tôi là người đại diện chủ tịch Trương, Trương tổng giám đốc.”

Câu nói này không thể nghi ngờ đang nhắc nhở Trương Kinh Thiên hãy chú ý tới thân phận của chính mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Trương Kinh Thiên sắc mặt trắng nhợt, lập tức mỉm cười. “Mạc đại thiếu gia cứ nói đùa, ngài có thể trở về công ty, là bởi vì ngài là đại thiếu gia, còn đại diện chủ tịch, đây là chuyện khi nào? Tôi sao chưa có nghe nói vậy.” Nói xong còn hướng về mọi người nhún vai một cái, vì vậy có mấy người theo phe Trương Kinh Thiên cũng thấp giọng nở nụ cười.

Liên cũng không tức giận, chỉ đưa tay lên hướng ra sau, Minh Tuấn lập tức rút một tập văn kiện trong túi công văn đang cầm trong tay đặt lên tay hắn. Liên tiếp nhận tập văn kiện, giao cho Mạc Tử Ca ngồi bên tay trái hắn, Mạc Tử Ca liếc mắt nhìn, nở nụ cười, liền truyền cho người kế tiếp.

“Đây là văn kiện chính thức Mạc chủ tịch trao quyền cho tôi làm người đại diện chủ tịch, bên trên có chữ ký do chính cha tôi tự tay ký, moi người có thể nhìn.” Đầu tiên hắn dùng đến cái chức vụ Mạc chủ tịch này, tiếp đó, mới dùng đến từ ‘cha’.

Trương Kinh Thiên tựa hồ còn chưa tin, mãi đến tận khi tập văn kiện kia truyền tới trên tay của hắn. Hắn tỉ mỉ xem một lần tập văn kiện, chữ ký bên trên hắn đương nhiên nhận ra được, đúng là chữ ký của Mạc Ngôn, mà ngày ký tên, lại là trước khi ông sinh bệnh nằm viện.

“Thời điểm cha tôi ký tập văn kiện này, Mỹ luật sư cũng ở đó, nói cách khác, là hoàn toàn hợp pháp.”

Trương Kinh Thiên rốt cuộc cũng biết tại sao hôm nay luật sư tư nhân kiêm bạn tốt của Mạc Ngôn lại ở đây, hắn hung hăng trừng Mỹ Á Phi – người mà hắn đã từng mấy lần thu mua mà không được, người đứng sau chỉ theo thói quen lấy tay đẩy cặp kính gọng đen lên.

Trương Kinh Thiên cười lạnh nói: “Cho dù ngài là người đại diện chủ tịch, cũng không thể tự ra quyết định, kính xin ngài nói một chút về nguyên nhân ngài phản đối hợp tác với Hằng Thông. Nếu như chỉ là cố tình gây rối, tin rằng các vị đang ngồi ở đây cũng sẽ không đáp ứng đi. Tôi đúng là có nghe nói qua vụ bê bối của ngài với ông chủ Hằng Thông Ngô Vĩnh Hằng tại yến hội ở Lưu gia.” Cũng không chỉ là nghe nói qua, tám phần mười là Ngô Vĩnh Hằng kể khổ với hắn.

“Vậy ngài chắc hẳn đã nghe nói qua, chuyện con trai ngài cũng đã cho tên họ Ngô kia một quyền rồi.” Mạc Tử Ca cuối cùng cũng bắt được cơ hội. Liên không thể làm gì khác hơn liếc mắt nhìn Mạc Tử Ca một cái. Trương Vũ thân là người trong cuộc ngay cả đôi mắt cũng không nghiêng một chút.

Trương Kinh Thiên nhưng là chỉ có thể nuốt tức giận xuống bụng, hắn xác thực không nghe nói tới. Ngô Vĩnh Hằng chết tiệt, còn có thằng con không thích phân tranh này nữa, khắp nơi phá hoại việc của mình.

“Mọi người xem những tài liệu này đi.” Liên vẫy vẫy tay với Minh Tuấn. Mạc Tử Ca cũng đứng lên, hỗ trợ phát đi những tài liệu đã được đóng tập ổn thỏa, mỗi người một phần. “Đây là tài liệu có liên quan tới nội bộ Hằng Thông mà mấy ngày nay tôi điều tra ra được. Tư liệu cho thấy, Hằng Thông trong mấy tháng gần đây tới nay vẫn luôn nằm trong trạng thái suy bại, thậm chí đã thiếu nợ bên ngoài vượt quá trăm vạn, công xưởng máy móc của bọn họ vào tháng trước đã bị bán đi một phần lấy tiền dùng để trả nợ, căn bản không có đầy đủ thiết bị để sản xuất linh kiện mà chúng ta cần.”

Hắn dừng một chút, để cho mọi người đầy đủ thời gian xem lướt qua những tài liệu này. “Cho nên, tôi không biết vừa nãy Trương tổng giám đốc nói đầy đủ thiết bị, đầy đủ vốn vận chuyển là từ đâu tới, chẳng lẽ, còn có một Hằng Thông khác mà chúng ta không biết sao?”

Trương Kinh Thiên lỗ mãng lật xem tới lui tập tư liệu dày đặc kia, tư liệu mà Liên lấy được cực kì đầy đủ, mà đều có chứng cứ xác thực, khiến người khác không muốn tin cũng khó.

Nói đến cùng hợp tác với Hằng Thông, kỳ thực bản thân Trương Kinh Thiên cũng là cái người bị hại. Vốn Hằng Thông đúng là một công ti vô cùng tốt, hắn bị vẻ ngoài rạng rỡ cùng lời ngon ngọt của Ngô Vĩnh Hằng làm cho mê hoặc, trên thực tế cũng không biết gì về tình hình hao tổn của Hằng Thông. Hắn càng đọc càng giận, sắc mặt một mảnh đỏ trắng, chỉ muốn lập tức phóng tới nhà Ngô Vĩnh Hằng mà bóp chết tên kia.

Cuối cùng hắn chọn im lặng ngồi xuống, hiển nhiên đã không muốn biện hộ thêm gì nữa cho Hằng Thông, phải nói là biện hộ cũng vô dụng, bằng chứng thiết thực đã ở ngay đây.

“Đúng là do tôi điều tra không chu đáo.”

Hắn chỉ có thể nói ra câu này để giải vây cho chính mình.

Liên cũng không trách cứ thêm, hắn rõ ràng biết cái gì gọi là kiến hảo tựu thu*, lại để cho Trương Vũ lấy ra phương án mà hắn đặt ra.

*Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt).

Trương Vũ hiển nhiên có tài hơn cha hắn, đối tượng hắn lựa chọn hợp tác là Kim Lợi, kỳ thực đối tượng hợp tác này là Liên đề ra. Nội dung trò chuyện của hắn và Kim phu nhân rõ ràng không chỉ liên quan tới cha hắn; chồng của Kim phu nhân làm về mảng bất động sản, Kim Lợi lại là sự nghiệp của riêng Kim phu nhân trong lúc rảnh rỗi mà tạo dựng lên. Vốn của bà phong phú, thiết bị cũng đều là hoàn toàn mới, Liên đem vụ hợp tác lần này giao cho Trương Vũ. Trương Vũ tự mình đi xem nhà xưởng, với hình thức quản lý công xưởng cùng với các thiết bị cao cấp đều cực kỳ hài lòng, lúc này lại nhiều lần nói ra các chi tiết trao đổi trong từng hạng mục công việc hợp tác trong hội nghị.

Hắn xử sự thật cẩn thận, mỗi một chi tiết nhỏ đều muốn đích thân xác nhận, hoàn toàn không giống cha hắn, để người ta rót tới rót lui mấy chén trên bàn rượu liền bị lừa dối cho qua. Hắn chuẩn bị tư liệu trật tự rõ ràng, lúc thuật lại cũng nhẹ nhàng, chậm mà rõ ràng. Hắn đứng ở trước màn ảnh lớn chậm rãi nói, đối với những vấn đề của mọi người cũng đều nhất nhất nghiêm túc đáp lại, mỗi lần đều có thể xóa bỏ nghi ngờ trong lòng người khác.

Trương Kinh Thiên từ nguyên bản cúi đầu nổi giận, đến líu lưỡi nghẹn lời nhìn con trai mình, hắn cảm giác phảng phất đến hôm nay là lần đầu tiên nhận biết con mình. Hắn xưa nay không ôm bất cứ hy vọng nào với thằng con hắn, nói về tài năng, nếu là hỏi ai là đứa trẻ xuất sắc nhất của Mạc gia đời kế tiếp, mười người có mười sẽ trả lời là Mạc gia đại công tử Mạc Ức. Nói về tiếng tăm, tuyệt đại bộ phận người biết tên hai công tử Mạc gia, cho dù là thành viên trong gia tộc Mạc gia, cũng rất ít người có thể một gọi ra tên Trương Vũ. Nói về dung mạo, vẻ ngoài Trương Vũ kỳ thực không tệ, thậm chí có thể nói là rất anh tuấn, về điểm này hắn thừa kế Mạc gia phần lớn huyết thống, bất luận đi đâu cũng đủ để người ta sáng mắt lên, đương nhiên, đây cũng không bao gồm những lần đi chung với đại thiếu gia Mạc gia.

Lúc ban đầu hắn sẽ vì thành tích của con ở trường học mà cảm thấy vui, thế nhưng dần dần, hắn phát hiện con mình bất luận đạt được thành tích tốt như thế nào, cũng không cách nào trở thành vốn để hắn đi khoe với người. Cho dù con trai đạt được thành tích trội hơn hẳn hai thiếu gia Mạc gia, cũng vẻn vẹn chỉ có thể nhận được một câu tán thưởng của người khác, sau đó qua lại một hồi, người kia sẽ lại ngạc nhiên nói: “Ối chà Trương Kinh Thiên, đây là con trai của ông sao?”

Đúng rồi, nếu như không được người ta nhớ đến, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì.

Hắn luôn hi vọng con trai có thể có hành động làm người khác kinh ngạc, nhưng mà cho dù tính cách Mạc đại thiếu gia không quá khoa trương, Trương Vũ so với hắn còn trầm mặc hơn. Hắn chưa bao giờ chủ động đi ra sức thực hiện điều gì, luôn biểu hiện cái gì cũng không quan tâm, có vẻ như thế gian bất kỳ sự vật gì đều không thể làm hắn thấy hứng thú.

Cuối cùng Trương Kinh Thiên cũng thất vọng rồi, hắn bắt đầu lạnh nhạt với đứa con trai này, ánh mắt tập trung trên người con trai càng ngày càng ít, cuối cùng thậm chí ngay cả sức nói chuyện với con trai cũng không có.

Sau đó ngày hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, con trai của hắn vậy mà đã trở nên trầm ổn như vậy. Hắn đứng ở nơi đó, có thể thu hút ánh mắt của mọi người, không hề tiếp tục mờ ảo không ánh sáng như trước đây nữa.

Trong lòng hắn một trận mừng thầm, hắn thấy được hi vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi