YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Trương Trác nói: “Cậu còn muốn sĩ diện hả? Mẹ cậu để cậu đi xem mắt với chị ta, vốn đã chẳng chừa mặt mũi cho cậu rồi.” Tốt xấu gì cũng là con ruột, tuy rằng tính cách không mạnh mẽ nhưng không thể sắp xếp như vậy được, lại còn tìm một người con gái lớn tuổi hơn con mình, trừ khi là nhắm tới tiền tài nhà họ Đỗ mới có thể đồng ý quen với Đỗ Trạch. Tuy nhiên Tống Quyên kia quyết đoán và kiên cường hơn hắn nghĩ, đúng là người làm ăn lớn có khác.

Đỗ Trạch nghe ra ẩn ý trong câu nói kia, bắt đầu bảo vệ mẹ theo bản năng: “Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho tớ mà thôi.”

Vẻ mặt Trương Trác sa sầm. “Chỉ vì muốn tốt cho cậu, chỉ vì muốn tốt cho cậu, bà ấy có từng hỏi ý kiến của cậu bao giờ chưa? Cứ áp đặt sắp xếp cuộc sống của cậu như vậy, chỉ một câu ‘vì muốn tốt cho cậu’ mà cậu nghe theo răm rắp.”

“Mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy hết rồi, tốt xấu gì cũng phải tới gặp người ta chứ, nếu không thì xấu hổ lắm.” Thấy mặt Trương Trác đen như than, Đỗ Trạch giống như hồi đại học, đặt dĩa thịt bò qua một bên, ngồi xuống cạnh Trương Trác, giơ tay đẩy đùi hắn, nhỏ giọng: “Sao cậu lại hung dữ rồi? Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ sẽ không quen chị ấy đâu, tớ cũng muốn nói với mẹ lắm nhưng nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy, tớ lại chẳng mở miệng được. Dù sao thì chị ấy cũng đâu có thích tớ.”

Trương Trác gượng gạo mở miệng: “Không ai thích đàn ông yếu đuối hết.”

Đỗ Trạch lẩm bẩm: “Nhưng cũng không thể cãi lại lời mẹ được.”

Trương Trác tức giận nhắm mắt hít sâu một hơi, hắn tự nhủ phải bình tĩnh, Đỗ Trạch không theo đuổi Tống Quyên như Thẩm Thục Vân bảo, vậy chứng tỏ còn chưa tới mức hết thuốc chữa. Hắn là gì của nhóc cà lăm chứ, tại sao cứ mù quáng đâm đầu vào quan tâm như vậy?

“Ý ba cậu thế nào?”

Đỗ Trạch “Ơ” một tiếng. ” Chắc ba bận làm việc, tớ có lén hỏi ba rồi, ba nói tớ muốn làm sao thì làm, bản thân vui vẻ là được.”

Nhìn đi, ba sợ vợ như vậy, Đỗ Trạch đã lớn lên trong một gia đình như thế đó, có thể kiên cường hơn chắc cũng phải cám ơn thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, nhưng anh vốn dĩ là một đứa con rất vâng lời mẹ nên bị áp đặt cũng đúng thôi. Nếu trong một gia đình bình thường, tám mươi phần trăm là đứa trẻ mười sáu tuổi ấy sẽ cãi nhem nhẻm cho mà xem.

Đỗ Trạch suy nghĩ, dù sao hai người cũng không thích nhau, anh ăn một miếng bít tết. “Tớ không muốn yêu một người giống mẹ đâu.”

“Hừ.” Trương Trác coi như đáp lại, hắn buông dao nĩa. “Cậu cứ từ từ mà ăn.”

“Ơ, cậu không ăn nữa hả?”

“No rồi.”

Đỗ trạch ngồi lẩm bẩm: “Vậy tớ phải ăn thật chậm mới được, nếu không về nhà kiểu gì cũng bị mẹ mắng.”

Trận mắng này không thể tránh được, Thẩm Thục Vân thấy con về bèn hỏi thăm tình hình, Đỗ Trạch cố gắng không run, nói thật: “Thất bại rồi.”

“Thất bại?” Thẩm Thục Vân cao giọng, hiển nhiên là không tin. “Cô gái tốt như vậy mà con còn chê?”

“Đối tượng xem mắt không nhất thiết phải là chị ấy. Mẹ, con còn trẻ mà.”

Thẩm Thục Vân không nghe, đánh vai Đỗ Trạch, nói: “Con đào đâu ra người tốt như vậy, hả?”

Đỗ Trạch xoa bả vai. “Con không thích chị ấy, chị ấy cũng không thích con, miễn cưỡng không hạnh phúc.”

Thẩm Thục Vân trừng mắt liếc anh một cái. “Không có chí tiến thủ gì hết!”

Không có chí tiến thủ thì không có chí tiến thủ chớ, dù sao cũng yêu không nổi. Đỗ Trạch dọn dẹp đồ đạc rồi đi vào phòng tắm gội sạch gel vuốt tóc trên đầu, bản thân trong gương cứ như một kẻ xa lạ. Nghe tiếng mẹ Đỗ nói bên ngoài, anh bất đắc dĩ thở dài; nhớ tới câu Trương Trác mới nói, anh không dám cãi lại mẹ Đỗ, lần trước anh phản bác mà mẹ cũng không thèm nghe.

Ở nhà mẹ Đỗ có thói quen quyết định hết mọi chuyện, mà ba Đỗ lại rất thương vợ, dù sao ông cũng yên tâm khi vợ quán xuyến như vậy, ông có thể bắt bẻ được gì đây?

Tối đến, Đỗ Trạch gọi video call với ba Đỗ, ba Đỗ còn lạ gì tính của con trai nữa, nghe chuyện xảy ra hôm nay còn lựa lời an ủi: “Thật may là hai đứa không quen nhau, ba biết kiểu con gái như vậy không hợp với con. Con đừng nghe mẹ con sắp xếp nữa, cũng đừng cảm thấy áp lực gì, để mẹ con về nhà rồi ba khuyên cho.”

“Ba, ba còn nhớ cậu bạn tên Trương Trác không?”

Ba Đỗ suy nghĩ vài giây: “Ai cơ?”

“Chính là cậu bạn hồi đại học bị người ta đổ oan là… nghi phạm cưỡng hiếp.”

“A A A là cậu ta sao? Sao vậy?” Ba Đỗ trong video call dụi mắt, có vẻ không ngạc nhiên lắm. Đỗ Trạch thầm thở ra một hơi. “Con gặp lại cậu ấy.”

Ba Đỗ sửng sốt, sau đó nói: “Gặp thì gặp, năm đó mẹ con cũng hơi quá đáng, cậu bé chắc bị ảnh hưởng nhiều lắm.”

Đỗ Trạch nghĩ tới vẻ dữ dằn của Trương Trác bây giờ, kiềm chế không nổi mà gật đầu. “Con nói ba nghe sơ vậy thôi, con sợ mẹ biết mẹ lại mắng con.”

“Ba nhớ hồi đó hai đứa cũng thân nhau lắm, chuyện năm đó…” Vẻ mặt của ba Đỗ rối rắm. ” Mẹ con cũng vì tốt cho con thôi, con đừng trách bà ấy.”

Tốt cho con sao?

Tất nhiên Đỗ Trạch không muốn trách mẹ Đỗ. “Mẹ vừa mới mắng con xong, nói con không biết giữ một người con gái tốt như vậy. Tại con thật sự không thích người ta, ba có thể nói với mẹ giúp con không, đừng giới thiệu ai cho con nữa, một người lương cả năm những trăm vạn so với một kẻ cày vỡ mặt mới được ba mươi vạn như con là sự chênh lệch quá lớn.”

Ba Đỗ thoải mái đồng ý. “Con yên tâm, con đi làm cũng đừng cố sức quá, ở một mình phải chú ý chăm sóc bản thân. Ba mẹ chỉ có mỗi mình con thôi đó.”

Đỗ Trạch gật đầu, lúc này mẹ Đỗ đang ở ngoài gọi anh ra ăn cơm, anh vừa định buông di động thì nó bỗng rung lên: Muốn uống canh gà, cậu nấu đi.

“He he.” Đỗ Trạch nhìn màn hình di động, cười tít mắt. “Ngày mai nha.”

“Tiểu Trạch, sao còn chưa ra ăn?”

“Con ra liền, ra liền.”

Mẹ Đỗ vẫn đang tức giận vì mình để vuột mất đứa con dâu tốt như vậy, nhưng có một câu châm ngôn rất đúng, dưa hái xanh không ngọt, việc đã đến nước này thì không cần nói nhiều nữa làm gì. Bà nhìn Đỗ Trạch ăn cơm nói: “Mai mẹ về.”

“Mẹ ở thêm vài hôm nữa đi.”

Mẹ Đỗ khoát tay. “Trong bệnh viện nhiều việc lắm, có phải con thích ai rồi không?”

Nói được dăm ba câu lại quay về vấn đề cũ, Đỗ Trạch “Ơ” nói: “Thật sự không có mà. Ngày nào con cũng cắm đầu làm việc ở văn phòng không đi đâu, chẳng phải công việc quan trọng hơn sao, bây giờ con chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền thôi.”

Mẹ Đỗ lại hỏi: “Trong công ty không có cô bé nào vừa ý con sao?”

“Không có ạ.” Nghĩ kỹ thì đúng là không có thật. Trong công ty không thiếu người đẹp, trong đó người đẹp ở tổ trang trí là nhiều nhất, nhưng tổ trang trí cũng là nơi lắm tin đồn nhất, anh cũng không tiếp xúc nhiều với họ, nói tóm lại là không có ý gì hết.

Mẹ Đỗ hoàn toàn tuyệt vọng với đứa con này, dứt khoát không nói thêm gì nữa.

Đỗ Trạch cũng im lặng, ngày hôm sau tiễn mẹ Đỗ xong bèn chạy tới siêu thị mua gà. Anh tới nhà Trương Trác, tiện thể kể lại chuyện tối qua. Trương Trác nói: “Việc này không đơn giản.”

“Cậu nói xem, phải làm sao bây giờ?” Cả người Đỗ Trạch toàn mùi canh gà, quay qua nhìn Trương Trác, cái muỗng anh đang cầm còn dính nước.

Trương Trác nhìn gương mặt Đỗ Trạch bị ánh sáng đèn vàng trong phòng bếp hắt lên tạo thành một mảng tối nhỏ, hàng mi dài run lên kết hợp với vẻ mặt đơn thuần ham học hỏi kia, đúng là càng nhìn càng ưa. Hắn từ từ nói: “Cậu phải thường xuyên gọi cho mẹ, nói công việc mệt chết đi được, nhưng rất vui vì được sếp khen, nói là sang năm sẽ được thăng chức.”

Đỗ Trạch chớp mắt mấy cái, lo lắng nói: “Vậy cũng được nữa hả?”

“Đảm bảo được.”

Đỗ Trạch nửa tin nửa ngờ, đột nhiên cảm thấy đau bụng nên chạy vào wc đi nhờ, không lâu sau di động anh đặt trên bàn rung lên, Trương Trác nhìn hai chữ “Mama” trên màn hình, anh lấy điện thoại bấm nút nghe: “Alo.”

“Cậu không phải Đỗ Trạch. Tiểu Trạch đâu rồi?”

“Hôm nay công ty liên hoan, Tiểu Trạch đang đi wc. Để cháu gọi cậu ấy về nói chuyện với cô.”

“Nó đang đi với công ty sao? Thôi kệ đi, cô chỉ muốn nhắc nó chú ý giữ gìn sức khỏe, Bắc Kinh lạnh lẽo, đừng học theo TV vì để đẹp mà ăn mặc ít quá. Nó đi làm nếu mệt mỏi quá thì phiền mấy đứa chăm sóc nó giùm cô nha. Cám ơn cháu.”

Trương Trác nghe thấy tiếng rửa tay vang lên trong phòng ngủ, lạnh lùng đáp: “Đừng khách sáo.”

Giọng nói của người đàn ông này rất quen nhưng mẹ Đỗ nghĩ mãi cũng không nhớ là ai, nhưng rất vui khi biết con trai có bạn có bè. Bà rất lo lắng khi Đỗ Trạch hiếm khi mở miệng nói chuyện, sợ con đi làm sẽ bị cô lập, như vậy không tốt chút nào.

Nói đến cô lập, Trương Trác đoán những ngày như vậy cũng sắp rồi.

Cái gọi là lấy súng bắn chim đầu đàn(*) ấy mà, Đỗ Trạch sẽ không tạo quan hệ với người khác chỉ để mọi việc suôn sẻ, nói dễ nghe là tính hay thẹn thùng dễ xấu hổ, cũng có thể nói là hơi ngốc, chính là người có chỉ số EQ không cao mà đồng bào cả nước hay nói. Đôi khi còn dễ bị người ta bắt nạt, giỏi hơn người khác cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị ăn hiếp, vậy mà cái người nhìn giống nhân vật tép riu nhưng lại có khả năng thiên phú như Đỗ Trạch càng khiến những kẻ ‘có EQ cao’ cảm thấy bất mãn, tại sao người như vậy lại được ký hợp đồng lương cao chứ?

(*)枪打出头鸟 (qiāng dǎ chū tóu niǎo) – thành ngữ: lấy súng bắn chim đầu đàn. Ý của câu thành ngữ trong truyện này là Đỗ Trạch dễ bị bắt nạt nhất nên trở thành đối tượng bị người khác ăn hiếp.

Tâm lý bất bình đẳng thế này có thể thấy ở khắp nơi, biết người biết mặt chẳng biết lòng, chẳng ai biết sẽ bị người nào đột nhiên đâm sau lưng. Mọi mối quan hệ đều bị Đỗ Trạch đối xử ‘chung chung’, không phải Trương Trác không tán thành việc này, chẳng qua hắn cảm thấy phải có ai đó hối thúc Đỗ Trạch, hối thúc xong thì Đỗ Trạch sẽ nhận ra.

Trương Trác không muốn làm người đó, lại càng không muốn xen vào việc của người khác, hắn là ai của nhóc cà lăm chứ, nửa cái rắm cũng chẳng phải.

“Vừa rồi mẹ cậu gọi, tôi bắt máy.”

Đỗ Trạch căng thẳng, lại nói lắp: “Mẹ… mẹ nói gì?”

Trương Trác liếc xéo một cái. “Yên tâm, bà ấy không biết là tôi. Không nói gì nhiều, chỉ dặn cậu phải mặc ấm.”

Đỗ Trạch cười gượng vài tiếng, cầm di động vào bếp xem canh gà. Tống Quyên gửi tin nhắn tới, Đỗ Trạch nhìn nội dung quen thuộc – hỏi cách thức liên hệ với Trương Trác.

Hỏi Trương Trác sao?

Xuyên qua cửa kính phòng bếp, Đỗ Trạch nhìn ra ngoài bằng ánh mắt sâu xa. Anh không muốn cho Tống Quyên số của hắn, bèn cầm muỗng múc hơn phân nửa thịt gà ra khỏi chén của Trương Trác.

Anh giận dỗi mang ra ngoài, Trương Trác thấy hai chén canh khác nhau một trời một vực mới hỏi: “Gà của tôi đâu?”

Đỗ Trạch quay đi, cố ý uống ra tiếng. “Không có không có, cậu uống canh thôi.”

Thật ra Trương Trác thấy tin nhắn bạn tốt gửi tới báo tin nên đã đoán được đại khái, hắn lao tới cổ Đỗ Trạch ghé vào tai nhẹ giọng: “Cậu cho rồi hả?”

Đỗ Trạch huých hắn. “Hồi đại học… Hồi đại học cũng vậy. Mọi… Mọi người ai cũng thích cậu, nói… nói cậu đẹp trai, còn thổ lộ với cậu nữa.” Đúng là hết chịu nổi.

“Tôi có đồng ý đâu.” Giơ tay búng lên trán Đỗ Trạch, Trương Trác đem hết mọi lời giấu vào lòng.

Năm đó cũng có người thích tên nhóc Đỗ Trạch này, gửi không ít thư tình, nhưng chẳng có một bức nào an toàn tới được tay Đỗ Trạch.

Vì sao hả?

Trương Trác buông tay đang ghìm Đỗ Trạch ra. “Sau này thích ai phải dẫn về cho tôi nhìn, đừng có lơ mơ rồi bị người ta lừa nghe chưa. Mấy kẻ lừa đảo bây giờ thích người ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào như cậu lắm đấy.”

Đỗ Trạch vội giải thích: “Tớ… Tớ không ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào.”

“Đúng, cậu không ngốc nghếch ngây thơ.” Tâm trạng Trương Trác bỗng tốt lên, ôm eo Đỗ Trạch cọ mặt anh, ngửi một cái rồi nói: “Nhưng ngọt lắm.”

Hắn thấy gương mặt Đỗ Trạch đỏ bừng.

Đỗ Trạch còn cảm thấy rất nghi ngờ, sao lại bị đàn ông ghẹo rồi, vì thế anh đá chân Trương Trác, chất giọng Đài Loan mềm mại cất lên: “Cậu thật quá đáng!”

Trương Trác bỗng có cảm giác thỏa mãn, cảm giác này khiến cơ thể hắn thả lỏng, tựa như tìm lại được chút không khí ngày xưa. Nếu lâu như vậy còn có thể gặp lại nhau, vậy chứng tỏ ông trời đang ngầm ra hiệu cho hắn, nhóc cà lăm ngây thơ ngốc nghếch như vậy, hắn không bắt thì ai bắt chứ.

Nghĩ tới vẻ mặt ngạc nhiên đến tức giận của Thẩm Thục Vân lúc đó hắn cảm thấy rất vui sướng. Trương Trác giơ tay sờ má phải, như đang nhớ lại cảm giác của cái tát năm xưa.



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Canh 2 (21:00 – 23:00 pm)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi