YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Đỗ Trạch hừ một cái rồi thuận theo gió xuôi theo nước, từng đau khổ nhưng không thể nào so sánh được với Diệp Tuân, thật sự là không đáng nhắc tới.

Người xung quanh đều nghĩ Diệp Tuân là bạn gái của Đào Gia Vũ, không ai nghi ngờ anh là đàn ông. Cho nên Đào Gia Vũ ôm anh vào lòng rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng anh, biến thành một người bạn trai tốt trong mắt thiên hạ, nhưng mà vẫn khá kỳ lạ.

Trên tàu điện ngầm, Đào Gia Vũ gọi điện giải thích với bạn mình. Mới ra khỏi đồn cảnh sát nên chẳng có tâm trạng ăn cơm, mãi tới khi xuống khỏi tàu y mới nhìn Đỗ Trạch và Trương Trác. Trương Trác vuốt cằm nhìn y ý bảo không sao, lúc dẫn Đỗ Trạch xuống tàu, Đỗ Trạch cũng sắp ngủ luôn rồi. “Đỗ Trạch, về nhà ngủ.”

Đỗ Trạch hắt xì làm đau vết thương trên mặt, chỉ chớp mắt thôi mà nước mắt đã chảy ra rồi. “Lạnh.”

“Về nhà ăn cái gì ấm ấm rồi ngủ tiếp.” Trương Trác nâng mặt Đỗ Trạch, giọng nói cũng nhỏ lại.

Đỗ Trạch ừ một tiếng, mơ mơ màng màng nắm cánh tay Trương Trác đang đi đằng trước. “Hôm nay có thể không tắm không? Hôm qua tớ mới tắm.”

“Hử?”

“Người đau, không muốn đụng nước.”

Trương Trác nhìn anh một cái. “Lăn lộn mấy vòng trên đất, cậu nói không muốn tắm hả? Không tắm thì không cho ngủ trên giường.”

Đỗ Trạch bạnh quai hàm không nói gì, đi theo sau, bỗng nói: “Diệp Tuân ở nhà Đào Gia Vũ à?”

“Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy rất khó chịu.”

“Cậu rất lương thiện.” Trương Trác bấm lầu 6, lơ đãng cầm tay Đỗ Trạch miết nhẹ, nhìn vết thương trên mu bàn tay của anh, nói: “Về nhà lấy khăn ướt lau sơ người đi, nếu không sẽ bẩn lắm.”

Nghe thấy phải tắm rửa, Đỗ Trạch thật sự muốn về nhà mình ngủ cho xong, nhưng mắt nhìn nút số 5 còn tay trong túi quần nắm chặt không muốn rút ra. Về nhà sẽ không có ai nấu đồ ăn cho anh, cũng không có ai chỉnh chăn cho anh, thảm điện sao ấm bằng cơ thể người chứ. Anh chỉ muốn nhàn hạ thôi.

“Trương Trác, hôm nay tớ nói sai rồi.”

Trương Trác mở cửa, nói một câu: “Cậu cũng biết nữa hả? Chỉ bằng câu nói kia của cậu thôi, người ta không đánh vỡ đầu cậu là đã may lắm rồi.”

“Nhưng… Nhưng sự thực là vậy mà. Giả sử Diệp Tuân thật sự gì gì đó cô bé kia, tớ sẽ cảm thấy mắt Diệp Tuân thật sự bị mù.” Có người cảm thấy không cam lòng, thật sự nghĩ rằng đó là việc của mình.

Trương Trác không quan tâm, dù sao đánh cũng đánh rồi, bởi vì trước đây Đỗ Trạch không độc miệng như vậy nên nghĩ thấy hơi sợ, nhưng anh độc miệng vài lần thì sẽ không sao nữa.

“Nếu cậu cảm thấy lời mình nói đều là thật, tức là cậu không sai. Có một số người không đáng để người khác kết thân, cậu cũng không cần nể mặt.”

“Trương Trác…” Đỗ Trạch ngồi xuống ghế, nhìn Trương Trác thái rau rất thành thạo, động tác đổ dầu vào chảo rất lưu loát, vừa nấu cơm vừa nói chuyện với anh, giọng nói cũng không còn trách cứ và chán ghét như mấy ngày vừa qua, giống y như trước kia vậy.

Cơm gà xào Cung Bảo, kèm theo chân giò hun khói cắt nhỏ, gà xào Cung Bảo là đồ ăn còn thừa của hôm qua, hôm nay chẳng ai có tâm trạng nấu cơm cả, nhưng Đỗ Trạch cảm thấy bát cơm này còn khiến anh vui vẻ hơn đồ ngoài tiệm.

“Hôm nay cậu thật dịu dàng.” Đỗ Trạch cúi đầu ăn cơm, nhìn chằm chằm từng miếng chân giò hun khói chui vào miệng.

Trương Trác không tài nào hình dung được cảm nhận của mình khi nghe câu này. “Không phải cậu bị ngược đãi đến choáng rồi chứ?”

“Cậu mới bị ngược đãi đến choáng á.” Thấy trong bát Trương Trác có miếng gà rất lớn, Đỗ Trạch tự nhiên lấy đũa gắp, đề phòng bị Trương Trác cướp mất, anh nhét vào miệng ngay tức khắc. “Ngon quá!” Nói xong còn chép miệng, vui như một đứa ngốc.

Trương Trác cụp mắt, tay nắm chặt đôi đũa, hắn nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi, không biết làm sao kiềm chế được ý nghĩ muốn ôm Đỗ Trạch, hai người gần ngay trong gang tấc. Trương Trác nói thật chậm: “Cậu qua đây chút đi.”

“Cậu định làm gì? Chẳng phải chỉ ăn một miếng thịt của cậu thôi sao?” Đỗ Trạch luống cuống kiểm tra trong bát của mình, tìm được một miếng thịt lớn nhất gắp đưa cho hắn. “Tớ trả cho cậu nè.”

Trương Trác nhìn dáng vẻ đáng thương của Đỗ Trạch, đoán rằng có phải dạo này mình rất hung dữ với Đỗ Trạch hay không. Cho nên khi hắn đi về phía Đỗ Trạch, có thể nhận ra người kia né tránh một cách rất mất tự nhiên, không ngờ sau lưng trống không đột nhiên nặng hẳn xuống, Trương Trác ôm lấy tay Đỗ Trạch, kéo anh vào lòng mình.

Đỗ Trạch sợ hãi kêu lên tiếng, nhưng mà ngoài việc bị Trương Trác ôm thì anh không có chỗ nào đau đớn hết.

“Cậu sao vậy?” Một mùi bồ kết thoang thoảng trên chóp mũi, Đỗ Trạch cúi đầu ngửi ngửi, nhẹ giọng nói: “Cậu nói gì đi.”

“Không có gì, ôm cậu chút thôi.” Trương Trác thở dài, cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

“À, vậy cậu ôm đi, tớ còn tưởng cậu muốn đánh tớ.” Đỗ Trạch hít mũi, dường như tâm trạng hiện giờ của Trương Trác không tốt, cần an ủi, vì thế anh vỗ vai người kia bắt đầu an ủi nhưng không quen cho lắm, mở miệng vỗ về. “Nhịn không tốt đâu. Ba tớ nói có việc gì cứ nói rõ ràng, nếu không trong lòng mình sẽ rất khó chịu.”

“Ba cậu còn nói gì nữa không?”

Đỗ Trạch thoáng kiêu ngạo. “Ba tớ nói nhiều lắm.” Cảm thấy Trương Trác ôm thật chặt, anh đẩy hắn. “Cậu siết tớ chặt quá.”

Trương Trác hỏi: “Còn có ai từng ôm cậu không? Trừ người nhà ra.”

“Không có ai cả.” Trong câu nói của Đỗ Trạch có chút bất đắc dĩ. “Cậu cho là ai cũng như cậu cần phải ôm một cái mới có thể an ủi hả? Ngây thơ ghê!”

“Cậu học tôi.” Trương Trác ôm siết lấy Đỗ Trạch, vùi đầu vào cổ anh ngửi được mùi sữa thoang thoảng, môi nhẹ nhàng chạm lên.

Đỗ Trạch hồn nhiên không nhận ra, trong lòng thầm nói, có phải hôm nay Trương Trác bị đánh choáng rồi không. “Học cậu đó. Tớ đói lắm, muốn ăn cơm, ăn xong rồi lại để cậu ôm tiếp, được không?”

Trương Trác nhìn anh. “Hôm nay Đào Gia Vũ nhéo mặt cậu, vì sao không cho?”

“Vì sao lại phải cho cậu ấy nhéo chứ? Cậu ấy mà nhéo mạnh sẽ đau lắm, không cho nhéo được đâu.” Vì sao Trương Trác muốn hỏi chuyện này, thật khó hiểu.

“Chẳng phải tôi nhéo cũng mạnh sao?”

Vấn đề này khiến Đỗ Trạch thật khó nghĩ, cắn đũa suy nghĩ một lúc lâu, anh thốt ra một câu: “Bởi vì cậu không giống với cậu ấy, cậu ấy cười nhạo tớ.”

Trương Trác lại hỏi: “Tôi cũng cười nhạo cậu.”

Đỗ Trạch cắn đũa nhìn người đàn ông này, khẳng định hôm nay hắn không cố ý gây sự, anh quay đầu bưng bát lên, thở phì phì nói một câu: “Vậy sau này cũng không cho cậu nhéo nữa.”

Thôi xong, tức giận rồi.



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Hôm nay nghỉ ngơi, cho nên ngày mai nhập tiếp, tiếp tục đi xếp chữ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi