YÊU PHẢI THÙNG DẤM CHUA

Đào Gia Vũ nhớ lại lời mình nói, y cũng không nói sẽ không để Diệp Tuân nuôi mà, nhưng phải nuôi giống tốt, cái này có vấn đề gì sao?

“Diệp Tuân?” Đào Gia Vũ gọi thử một tiếng, sau đó ôm lấy Diệp Tuân từ phía sau, cánh tay trên eo anh dần siết chặt lại. Y hít mạnh một hơi mùi sữa tắm trên người Diệp Tuân. “Tôi có quen người làm bên mảng game, bọn họ thường tuyển người chụp ảnh. Năm nay nâng cấp một game online cũ chắc chắn còn có thể tìm một người phát ngôn chính thức, của tôi đều là của anh.”

Trước khi lên máy bay còn nghĩ rằng về nhà sẽ dạy dỗ Diệp Tuân, nhưng đến khi gặp mặt rồi thì Đào Gia Vũ không muốn dạy dỗ một chút nào cả. Lúc trước, trong suy nghĩ toàn là chơi bời, xa nhau có mấy ngày mà cảm giác sống một ngày cứ như một năm. Y hơi hơi say mê mùi vị trên người của Diệp Tuân mất rồi.

“Tôi cũng không thích chụp ảnh cho lắm, đừng chú ý quan tâm tới tôi.” Dù sao anh cũng là đàn ông, ảnh chụp nhiều rồi, công bố cũng nhiều rồi, khó đảm bảo sẽ có người biết. “Thợ chụp hình cho tôi tưởng tôi là nữ, hôm đó tôi dẫn Đỗ Trạch theo, suốt buổi toàn là cậu ấy nói.”

“Ngày mai chúng ta đến cửa hàng thú cưng, để anh chọn mèo.”

“Không cần.”

Đào Gia Vũ cầm tay Diệp Tuân, môi dán lên cổ anh: “Anh tức giận.”

“Không có.” Diệp Tuân cụp mắt. “Người sao thì chuyện vậy, giai cấp của tôi và cậu khác nhau cho nên cách nhìn cũng khác nhau.” Ví dụ như có người chỉ biết tới hàng hiệu, nhưng lại có người mua được một món giảm giá trên mạng đã vui lí lắc cả ngày, cách tiêu dùng của mọi người đã khác nhau rồi. Sự chênh lệch giữa anh và Đào Gia Vũ quá lớn, Diệp Tuân cho rằng mình chỉ là kẻ bình dân thôi, còn Đào Gia Vũ cảm thấy phải nuôi một thú cưng phù hợp với thân phận của mình.

“Khác nhau chỗ nào chứ, anh thiếu thịt hay tôi thiếu thịt?”

Diệp Tuân mệt mỏi đẩy y ra: “Đừng quậy.”

Đào Gia Vũ tự dưng cảm thấy tức giận, nhưng lại không muốn lộ ra, cuối cùng ngồi một chỗ tự hờn dỗi. Buổi tối, y ôm Diệp Tuân vào lòng: “Tôi đây không phải kẻ gia trưởng, anh nói với tôi thì tôi sẽ nghe.”

Người này rất muốn hỏi rõ lý do, Diệp Tuân nhìn đèn trên trần: “Đào thiếu, cậu không cảm thấy tôi và nhóc mèo kia rất giống nhau sao?”

Trong lòng Đào Gia Vũ xao động. Diệp Tuân nhìn như vậy nhưng thật ra rất nhạy cảm, tuy không nhắc tới nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ. Mấy câu lúc trước y nói đã kích thích Diệp Tuân rồi. “Tôi chẳng thấy anh với nó giống nhau chút nào cả.”

“Tôi cũng một thân một mình, lễ tết cũng chỉ có một mình.” Diệp Tuân nằm úp sấp lên ngực y nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, giơ tay ôm lấy cổ y dựa vào. “Đào thiếu, chúng ta nuôi nha.”

Đào Gia Vũ trừng mắt nhìn bức tường không biết đang nghĩ gì, thở dài một tiếng rồi nói: “Nuôi đi.” Sau đó tiện thể khen luôn: “Tôi thấy lông con mèo này rất mượt, mắt cũng sáng, còn đẹp hơn mấy con mèo kia ấy chứ.”

Diệp Tuân cười khẽ.

“Thật đó. Tôi càng nhìn nó càng thấy thích. Nếu anh thích thì cứ nuôi thôi.”

Diệp Tuân chống tay nhìn thẳng Đào Gia Vũ: “Nhưng có một con mèo quê trong khu dân cư này sẽ mất mặt.”

“Vớ vẩn, ai dám nói anh không có mặt mũi, anh quan tâm họ nói làm gì.” Đào Gia Vũ ho khan hai tiếng, vội vã ôm Diệp Tuân vào lòng. “Ngủ đi ngủ đi, tôi ngồi máy bay mệt chết đi được.”

Diệp Tuân ngẩng đầu: “Nó còn nhỏ, không biết dùng cát mèo, sẽ vào nhà vệ sinh đi ị.”

Theo như ý của Đào Gia Vũ, rõ ràng là muốn thả đi, nhưng anh kiên quyết muốn nuôi, thế là câu muốn nói tới gần miệng lại ngừng: “Cái này… có thể dạy. Nhìn nó lanh lẹ như vậy chắc chắn rất thông minh.” Đồ nhãi con, dám ị bậy bạ anh sẽ chém mày.

Lúc này, di động của Diệp Tuân đổ chuông không ngừng, nghe tiếng là Weibo. Đào Gia Vũ tiện thể nhìn một cái, vừa thấy thì tức nổ đom đóm mắt: “Chân anh lộ hết ra ngoài kìa, đậu má. Tên thợ nào chụp thế này?”

Đề xi ben của Đào Gia Vũ tăng cao đột ngột, Diệp Tuân ngước lên hôn y: “Không nhìn thấy mà, thật đó.”

“Lần sau đừng chụp kiểu này nữa.” Miệng thì nói, mắt thì liếc ảnh chụp. Diệp Tuân vì bộ đồ này mà liên tục dặm phấn, y tức giận nên giúi tay vào giữa hai chân Diệp Tuân. “Ngủ.”

“Cậu như vậy, tôi sao ngủ được.”

“Tôi cứ để vậy đó, đừng nhúc nhích. Người khác đừng hòng nhìn, chỉ có mình tôi được nhìn, mình tôi được sờ.”

Diệp Tuân giả vờ đánh y: “Câu này nói cũng như không.”

“Không được không được. Tôi muốn…”

“A…” Diệp Tuân cũng có ham muốn, cho nên đối với sự động tay động chân của Đào Gia Vũ, anh nửa đẩy nửa nhận, tiện thể quăng chuyện mèo quê sang một bên.

Ngốc Ngốc được giữ lại, nhưng sống không yên bình.

Đi tiểu đi ị là điều khiến Đào Gia Vũ rất tức giận, nhưng y nhớ tới những lời đã nói với Diệp Tuân đêm đó, mỗi lần đều giả vờ thân thiết ôm ấp Ngốc Ngốc đi phơi nắng, Diệp Tuân nhìn trộm một lần, thì ra người này đứng ngoài ban công nhéo tai Ngốc Ngốc xử phạt.

“Nếu không biết dùng cát mèo, ngày mai sẽ quăng mày đi, nghe thấy không hả?”

“Meo.”

Tóm lại, Đào Gia Vũ ở nhà ôm một cục tức, bên trong toàn là tức giận.

Hôm nay, không hiểu sao Diệp Tuân bỗng mặc váy ngắn bó eo màu trắng, rốt cuộc ngắn tới mức nào mà lúc bước đi đều có thể thấy thứ kia, lúc ấy Đào Gia Vũ cứ nhìn chằm chằm. Bởi vì trước giờ Diệp Tuân mặc đồ ngắn hơn so với phụ nữ bình thường, nhưng chưa từng vượt qua ranh giới an toàn; còn lần này, chuông báo động “Reng reng reng” kêu inh ỏi.

“Ực” một tiếng nuốt ngụm trà xuống, Đào Gia Vũ đón lấy tiểu yêu tinh ngồi trên đùi mình, sau đó cách một lớp tơ lụa đỡ lấy eo của Diệp Tuân: “Sao tôi chưa từng thấy bộ quần áo này nhỉ.”

“Vì cậu, cố ý mua đó.” Diệp Tuân vén tóc, ngửa đầu uống một ngụm nước rồi ôm lấy mặt Đào Gia Vũ mớm nước cho y, nước còn thừa chảy xuống hai má Đào Gia Vũ, mãi đến khi chảy xuống hầu hết.

Củi khô lửa bốc, tia lửa văng khắp nơi. Đào Gia Vũ làm yêu tinh ngay tại chỗ.

Hai người không về phòng, Diệp Tuân nằm ngủ trên người Đào Gia Vũ, trên lưng đắp một tấm thảm lông màu cà phê đậm khiến cho làn da trắng càng thêm nổi bật, mồ hôi dần dần thấm ướt tóc dính trên trán, cả người toát lên sự thỏa mãn sau khi làm xong.

“Lần sau về nhà, nhớ báo trước cho tôi một tiếng, nếu không chẳng chuẩn bị được gì cả.”

Đào Gia Vũ ăn uống no đủ nheo mắt lại: “Lần này tôi quên.” Xương quai xanh của Diệp Tuân tinh tế, rõ ràng, ánh mắt của y bị thu hút ngay lập tức. Đúng lúc định giơ tay ra sờ, Đào Gia Vũ mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lông lông mềm mềm ở cạnh chân; y ngẩng đầu nhìn, á, bèn dùng chân đuổi Ngốc Ngốc đi.

“Cậu bắt nạt nó làm gì vậy?” Diệp Tuân đánh lên vai y.

Đào Gia Vũ cảm thấy mình oan chết đi được. “Tôi bắt nạt nó á?” Lúc đi tiểu đi ị chẳng phải toàn do y quét dọn sao, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây? “Người lớn làm việc, trẻ con không được lại gần, tôi không bắt nạt nó.” Bây giờ y rất muốn hút thuốc, như vậy sẽ thể hiện được rằng y đang rất tổn thương.

“Lười tính toán với cậu.” Có lẽ Diệp Tuân quá mệt mỏi, nói xong thì vài phút sau ghé nào ngực Đào Gia Vũ ngủ.

Đào Gia Vũ không ngủ được, bèn ôm lấy cơ thể dưới tấm thảm vuốt nhẹ, coi như bây giờ y thua rồi, nhưng thua một cách rất rất rất thoải mái.

Nếu nói tìm bạn giường, kiểu như Diệp Tuân là một lựa chọn đúng đắn; nhưng nếu nói anh là bạn giường thì Đào Gia Vũ cảm thấy như vậy là bôi nhọ Diệp Tuân. Lúc trước, nguyên nhân y không có bạn giường chủ yếu là vì chướng mắt, mà chướng mắt và coi thường là một cặp trời sinh. Y không giống nhóc cà lăm, ‘thích’ trong lòng y rất rõ ràng, nếu không chắc là não y bị heo gặm nên mới để một con mèo xấu xí trèo lên giẫm nát bét mặt mũi thế này.

“Mày nhìn mày đi, lông thì mọc so le không cọng nào bằng cọng nào, lại còn lốm đốm nữa chứ, mày xem mắt với miệng mày kìa, lấm la lấm lét ấy, vừa thấy đã biết không phải một chú mèo ngoan. Mèo ngoan là phải biết dùng cát mèo, mày có biết không hả?” Y căm hận nắm móng vuốt của chú mèo nhỏ, lấy khăn giấy bốc phân nó mới ị ra vứt vào trong cát mèo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thấy chưa hả? Học được cách tiểu tiện, đại tiện đúng nơi đúng chỗ là việc mà một chú mèo ngoan nên làm đó.”

“Cậu gào cái gì với nó vậy? Mèo rất thông minh, dạy vài lần sẽ hiểu.”

“Chẳng phải nó tên Ngốc Ngốc sao?” Đào Gia Vũ lại nói. “Là đồ ngốc đó.”

Ngốc Ngốc giãy khỏi tay y ngay lập tức, đi về phía chỗ ăn cơm, cọ đuôi vào anh.

Mắt đầy ý cười, Diệp Tuân ngăn Đào Gia Vũ lại: “Chiều nay tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo.”

Gọi tắt là dắt mèo. Chiều nay Đào Gia Vũ phải đến công ty, vừa hay chưa đi. Đi ra ngoài dắt mèo mới tốt đó, điều này có nghĩa là y không cần dọn phân; người ta nói người lười thì phân với nước tiểu cũng nhiều, có phải phân với nước tiểu của con mèo lười này cũng nhiều không? Hôm nay y quét dọn mấy lần rồi đó.

“Có một tiệm bán giày tìm tôi phát triển sản phẩm, buổi chiều thời tiết đẹp, lần này sẽ để Đỗ Trạch chụp cho tôi.”

“Ôi, hình như mấy ngày rồi không gặp cậu ấy.”

Diệp Tuân nói: “Cậu ấy dẫn Trương Trác về nhà gặp ba mẹ.”

“Việc này tôi biết, nghe nói muốn tới Đài Loan ngay để gặp ông Thẩm Chi Ngang.” Tên ranh đó, nhìn ngốc kinh khủng mà chân tay nhanh nhẹn gớm, đã đến bước gặp phụ huynh rồi. “Chắc là trong lòng Trương Trác vui như nở hoa rồi. Thầm mếm lâu như vậy, cuối cùng cũng đạt được.”

“Trương Trác thầm mến sao?” Diệp Tuân kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, vốn dĩ Trương Trác thích Đỗ Trạch trước. Tôi không kể với anh về chuyện thời đại học à?”

Diệp Tuân cười: “Thật thú vị!”

“Đúng vậy, cứ như xem kịch ấy, nhưng cuối cùng cũng nên chuyện. Trong lòng tôi cũng rất thoải mái.” Thừa dịp Diệp Tuân tập trung suy nghĩ bèn hôn trộm một cái, Đào Gia Vũ lấy chìa khóa xe rồi mở cửa đi ra. “Tối nay tôi sẽ về sớm một chút.”

Diệp Tuân sờ mặt, sau khi sực tỉnh mới cười ôm lấy Ngốc Ngốc đang quấn dưới chân, đi ra ngoài ban công nhìn theo xe Đào Gia Vũ chạy đi, cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp.

Ánh nắng ấm nhưng không gắt, theo như lời Đỗ Trạch nói thì là rất thích hợp để chụp ảnh. Chụp giày, ngoại trừ chụp chân thì còn chụp cả quần áo phối hợp. Buổi chiều, Diệp Tuân mang theo bốn bộ váy để phối, lại còn ôm mèo theo. Đỗ Trạch cảm thấy chú mèo trong ống kính rất đáng yêu. “Nhóc con đó không sợ người nhỉ.”

“Lúc trước khi anh ôm nó, nó rất ngoan.”

Đỗ Trạch bỗng nhớ tới một chuyện. “À đúng rồi, em có một đồng nghiệp cũ đang tìm người chụp cos, là một thợ chụp ảnh có tiếng chụp theo nhóm. Bây giờ còn thiếu hai người mẫu, một nam một nữ, anh đi không?”

“Nhóm?” Nghĩa là rất nhiều người. “Anh không đi, nhiều người sẽ phải chú ý nhiều thứ. Anh không chủ động nói mình là đàn ông, đến lúc đó sẽ nói anh lừa gạt mọi người, coi như tiêu.”

Đỗ Trạch cũng biết khi Diệp Tuân chụp ảnh sẽ đầu tư váy đẹp lại còn đắt tiền, nếu không muốn nhận thì thôi, anh sẽ không nhắc lại nữa.

Chụp đến gần năm giờ bèn dọn dẹp về nhà, trên đường về, Đỗ Trạch nhìn thấy một tiệm đồ ăn Tứ Xuyên nhưng lần này Diệp Tuân không nhận lời: “Ngày mai sẽ đi với em, hôm nay Đào Gia Vũ muốn về nhà.”

“Vậy em hỏi Trương Trác xem có rảnh không.”

Một bên vai của Đỗ Trạch đeo máy chụp ảnh, một tay khác nhắn tin, nhất thời không chú ý đằng trước, bỗng một bóng vàng sượt qua trước mặt, suýt nữa ngã sấp xuống đất. “Cái gì vậy?” Giật mình nhìn lại, thì ra là một con Pitbull.

“Nó… Nó… Nó là của nhà ai vậy? Đi ra… đi ra ngoài cũng không thèm xích lại!” Đỗ Trạch cất di động tìm chủ con chó, phải biết rằng đây là Pitbull đó nha.

Lúc này, một người phụ nữ xuất hiện ở đằng trước cách bọn họ hai mươi mét, cô ta đeo kính râm, đi giày cao gót, đi từng bước về phía trước. Đỗ Trạch theo bản năng cảm thấy đây là chó của cô ta, vì thế bèn tiến đến tranh luận: “Phiền cô xích… xích chó cẩn thận.”

Người phụ nữ nhai kẹo cao su, ngay cả đầu cũng không thèm động đậy. “Ai kêu cậu không chú ý đi đường, ngã sấp mặt cũng đáng lắm.”

“Cô…”

Diệp Tuân đã từng được chứng kiến miệng lưỡi của Đỗ Trạch, có đôi khi rất độc mồm độc miệng, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì. Hai bên mà cãi cọ thì chắc chắn Đỗ Trạch sẽ chịu thiệt, vì thế anh cố gắng để cho bản thân không lộ ra sơ hở nào. “Xích vào có lẽ tốt hơn, dù sao chó chạy cũng nhanh lắm.”

“Cô canh kỹ con mèo của cô là được rồi.” Người phụ nữ tháo kính xuống nhìn con mèo, sau đó liếc người phụ nữ kia một cái, chế nhạo nói: “Thì ra còn có người nuôi nó cơ đấy. Đại Vương, cưng qua đây, chúng ta không chơi với mèo quê.”

Một mèo một chó đứng im nhìn nhau, Diệp Tuân thấy mà hoảng sợ bèn kéo sợi dây muốn Ngốc Ngốc quay lại. Ngốc Ngốc rất nghe lời, chạy về ngay tắp lự, không ngờ con Pitbull đứng đối diện bỗng tập kích nó.

“Nằm!” Tiếng tắc trong cổ họng không nói ra được, Đỗ Trạch sợ hãi ngay cả máy chụp ảnh cũng không để ý, đi lên đạp cho con Pitbull kia một cú.

Nhưng đặc điểm của loài Pitbull là cắn không nhả, cảm giác của Pitbull không nhạy bén nên chẳng cảm thấy đau đớn. Người phụ nữ thấy anh đá thú cưng của mình bèn nổi nóng: “Cậu dựa vào cái gì mà đá nó hả?”

Vì thế, Đỗ Trạch nói câu ngu ngốc đầu tiên trong cuộc đời mình: “Cô… Cô ngu ngốc á!” Nói xong bèn đẩy người phụ nữ ra rồi đuổi đánh con Pitbull. Trong tay Diệp Tuân còn cầm dây chỉ có thể chạy đuổi theo, anh không thể buông ra, nếu buông ra thì con Pitbull sẽ chạy càng xa hơn, chân đang xỏ giày của tiệm giày rất không tiện, cuối cùng Diệp Tuân đành chạy chân trần.

Nhưng vẫn chậm rất nhiều bước, vốn chú mèo đã nhỏ, cho dù Pitbull cắn không dữ dội như Ngao Tạng nhưng sức chiến đấu rất kinh người, sống chết không nhả, cho nên Ngốc Ngốc chưa kêu được vài tiếng đã tắt thở.

Cho dù đã chết rồi, con Pitbull vẫn không chịu nhả ra, sau đó Ngốc Ngốc bị con Pitbull vứt trên bãi cỏ như rác rưởi. Người chủ đứng ngay bên cạnh, Diệp Tuân cầm lên đập qua, nhưng không đập được đầu con chó, Pitbull không có cảm giác gì hết, nhưng người phụ nữ kia lại bùng nổ tức giận.

“Cô bị điên à?”

“Cô mới điên đó. Bản thân nuôi chó mà không biết xích lại, bây giờ cắn chết thú cưng của người khác mà còn vểnh mặt đứng ở đây. Ai mới điên hả?”

Đỗ Trạch thở phì phò đứng cho vững, sau khi hít sâu bèn đỡ Diệp Tuân đứng dậy: “Boss… Boss à, đừng nói nữa, để em.”

Người phụ nữ cười chế nhạo, quay đầu gọi: “Chồng à, có kẻ kiếm chuyện!”

Chồng?

Hai hàng lông mày của Đỗ Trạch nhíu chặt lại. Có chồng thì giỏi lắm hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi