YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ầm ----” Có người trong ám ảnh nổ súng! Lập tức bắn trúng tay phải Lão Tạp.

Bạch Lộ nấp trong ám ảnh, vốn là cô nhắm ngay đầu Lão Tạp! Nhưng mà, đột nhiên cấp dưới của Lão Tạp động đậy, trùng hợp chặn đầu Lão Tạp lại.

Bạch Lộ chỉ có thể thay đổi phương hướng, lập tức bắn trúng tay phải Lão Tạp. Bây giờ chủ yếu nhất là bảo đảm an toàn tính mạng cho A Lập!

Đột nhiên tay của Lão Tạp bị trúng đạn, mấy tên bảo vệ bên cạnh ông đều hét lên: “Có mai phục ----”

“Phản đồ, không được nhúc nhích!” Một người trong đó lập tức cầm súng lên chỉa vào đầu A Lập.

Những người còn lại giơ súng lên liều mạng nổ súng vảo cỏ cây xung quanh.

“ẦM, phanh, phanh ----” Súng bắn tỉa trong tối nhanh chóng đánh trả, chỉ trong vài giây đã đánh gục toàn bộ người của Lão Tạp!

A Lập nhanh chóng nhảy lên bắt lấy Lão Tạp, Lão Tạp bị trúng một phát súng vào tay hoàn toàn không địch lại A Lập, chỉ nháy mắt đã bị bắt.

Bạch Lộ trong tối lập tức ra lệnh: “Các tiểu tổ chú ý, bắt sống Lão Tạp! Hành động!”

Đội viên đội đặc chiến từ bốn phương tám hướng chen chúc chạy ra, nháy mắt đã bao vây Lão Tạp.

Bạch Lộ nhấn mở vệ tinh điện thoại, báo cáo với Lục Quân: “Báo cáo trụ sở chính ---- Lão Tạp đã bị bắt sống! Sấu Cương cũng đã bị đánh gục! Xong!”

Lục quân trả lời nói: “Trụ sở chính đã nhận được, lập tức chuẩn bị hành động! Xong!”

Bạch Lộ cất điện thoại, lập tức còng tay Lão Tạp lại.

Cô dùng súng chỉa vào đầu Lão Tạp: “Tất cả thuộc hạ của ông đã bị chúng tôi không chế! Bây giờ, dẫn chúng tôi đi kho bạc của ông!”

Lão Tạp nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.

Bạch Lộ cầm súng đâm vào đầu ông nói: “Còn chưa thanh tỉnh sao? Đối thủ cũ của ông Lô Khôn, thân phận chân thật của anh ta là người nằm vùng của chiến đội quốc tế mà ông thống hận nhất!”

Bạch Lộ nhấn rõ từng chữ từng chữ: “Tên của anh ta, là - tiểu Ngũ!”

Phút chốc nước mắt của Bạch Lộ đã chảy xuống!

Nhẫn nhục chịu đựng mười năm! Tiểu Ngũ chịu đựng trách mắng và thống khổ như thế nào, đau khổ ngày ngày, cũng chính là vì giờ phút này!

Bạch Lộ rơi lệ, ánh mắt cũng càng kiên nghị hơn! Hôm nay cô không có hóa trang, Lão Tạp không có nhận ra cô là người phụ nữ mà Lô Khôn vẫn luôn mang theo bên người.

Lão Tạp nghĩ cô là đội viên của chiến đội quốc tế.

Bạch Lộ cầm súng chỉa vào đầu Lão Tạp nói: “Anh ấy không phải là Lô Khôn! Anh ấy là tiểu Ngũ! anh ấy là tiểu Ngũ!”

Lô Khôn lại là nằm vùng, điều này sao có thể? Lô Khôn chính là ngưới đứng đầu vương quốc chế tạo ma túy mà!

Ai sẽ tin tưởng một lão đại lại là nằm vùng? Căn bản, nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Ai có thể nghĩ tới.... Lô Khôn, đại boss lớn nhất này lại là nằm vùng? Tại sao chứ? Tự mình nắm trong tay nhiều mạng người như vậy, nắm giữ nhiều mạch sống kinh tế như vậy.... anh lại không muốn gì cả, ngược lại chắp tay nhường đế quốc mà mình đau khổ sáng lập ra đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi