YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lại nghe một người khác nói: “Đúng vậy, nhóc đó rất hiểu chuyện, đứa nhỏ như vậy, còn biết săn sóc, lo nghĩ cho người khác.”

“Đúng, đứa nhỏ luôn lầm bầm ba bận rộn, ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, nên không có thời gian thăm bé. Đứa nhỏ cỡ tuổi đó… nào có ai hiểu chuyện như nó…”

“Ừ, đứa nhỏ này hiểu chuyện. Có lẽ giờ lên bờ, tiên sinh có thời gian đi thăm nó. Lần trước tiên sinh nói sau khi tiểu Tony khỏi bệnh liền đón nó về Trung Quốc ở cùng anh ấy. Chắc tiểu Tony sẽ vui vẻ.”

“Đúng nha, tôi cũng hy vọng cha con bọn họ có thể đoàn tụ.”

Người đang nói chuyện đột nhiên dừng lại.

Vì chân anh ta vừa bước lên boong thuyền, liền thấy Lăng Vi nằm đó hưởng gió biển…

“Phu nhân?”

Lăng Vi sợ bọn họ lúng túng, nhắm mắt giả bộ ngủ…

Hai người kia đứng một hồi, thấy cô ngủ thật, mới lặng lẽ xoay người rời đi.

Lăng Vi nghe tiếng bước chân hai người họ dần biến mất, cô mới mở mắt ra.

Một đám mây đen bay trên đỉnh đầu, che ánh mắt trời.

Trên boong thuyền đột nhiên nổi gió lớn!

Thổi mặt cô đau!

Đau hơn mặt, còn có ánh mắt cô…

Mắt sưng ê ẩm, giống như dao cắt! Diệp Đình có con? Tại sao anh không ở chung với con anh? Vừa rồi người nọ còn nói, đứa nhỏ bị bệnh…

Đứa nhỏ bị bệnh, anh lại không giữ bên cạnh? Anh còn nói anh độc thân, anh độc thân, vậy đứa nhỏ từ đâu ra? Còn nữa, mẹ đứa nhỏ đâu? Anh không kết hôn với người mẹ của đứa nhỏ? Hay là đứa nhỏ này căn bản không phải của anh?

Lăng Vi bỗng nhiên nghĩ tới trước đó Diệp Đình từng nói: “Anh từng ngủ cùng người phụ nữ khác, có thể xứng với em hay không?”

Lúc ấy cô nhíu mày, ruồng bỏ liếc anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Có.”

Sau đó Diệp Đình giải thích: “Lúc ấy anh tuổi trẻ khí thịnh… huyết khí phương cương… Hơn nữa… Đàn ông không chịu nổi cám dỗ…” Nhưng, sau đó anh còn nói anh chưa bao giờ có phụ nữ nào khác! Lăng Vi tin chắc Diệp Đình không gạt cô, nhưng… hai thuyền viên kia nói, rõ ràng không giống nói dối! Đứa nhỏ kia là con nuôi của anh sao?

Gió lớn thổi qua, cô run rẩy, ngồi thẳng người. Cô nhớ anh từng nói: “Trải qua những khác tiếp xúc, em còn chưa thấy rõ bản chất của anh? Anh sẽ không làm bậy. Yên tâm… Từ đầu tới cuối cũng không có ai khác, chỉ có một mình em…”

Lời của Diệp Đình quanh quẩn trong đầu cô.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có người khác! Lăng Vi hoàn toàn tin tưởng lời anh! Cô sẽ không nghĩ tới mặt xấu, với hiểu biết của cô về anh, cô không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi anh. Có lẽ đó là con của người khác tạm thời nhờ anh nuôi, nhưng đứa nhỏ kia bệnh nặng, tại sao anh không mang theo bên người để chăm sóc? Là vì cô và anh ở bên nhau, nên mới đưa con ra nước ngoài?

Gió thổi vù vù bên tai, Lăng Vi chợt giật mình.

Lúc này, cô mới cảm thấy lạnh.

“Gió lớn như vậy, sao còn ngồi ở đây?”

Diệp Đình đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, anh còn cầm khăn choàng màu lam nhạt trong tay.

Anh đi chân trần, nhẹ nhàng quàng khăn lên vai cô.

“Trời sắp mưa, mau vào khoang thuyền.” Anh đưa tay kéo cô.

Lăng Vi còn đang đi vào cõi thần tiên, không đưa tay.

Diệp Đình phát hiện cô không đúng, cúi người kề sát cô, hỏi: “Sao thế? Khó chịu chỗ nào?”

Lăng Vi lắc đầu.

“Nghĩ gì vậy?” Anh vươn tay kéo cô lên.

Lăng Vi đứng dậy, mới phát hiện Diệp Đình đứng cạnh cô.

Diệp Đình nhíu mày: “Sao thế? Sao nhìn anh bằng ánh mắt này?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi