YÊU SÂU NẶNG: ĐẾ THIẾU ÂM THẦM CƯNG CHIỀU VỢ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Biểu tình của Diệp Đình rất chán ghét.

Dáng vẻ đặc biệt ghét một vài phụ nữ giả bộ làm như quen biết, nói giống như là bạn gái trước của anh. Giọng điệu này, quá dễ khiến người ta hiểu lầm!

Người phụ nữ kia gấp đến độ giậm chân: “Aiya, anh Đình… Anh hư lắm! Người ta là con gái của Vương Trung Lâm. Lần trước đã gặp anh trong tiệc rượu…”

Sắc mặt Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo, mang theo sát hí trừng người phụ nữ kia!

Người phụ nữ kia quẫn đến mặt đỏ bừng, vội nói: “Anh Đình, em xuống nước trước, có thời gian tụ họp nữa…” Không dám nói thêm gì, lập tức nhảy vào trong nước, mất dạng.

Diệp Đình mặt lạnh kéo Lăng Vi về.

Đối với thái độ nhẫn nhịn này của cô, cực kỳ bất mãn.

Lăng Vi không có vấn đề gì, chuyện này vốn không liên quan tới cô…

Diệp Đình quét mắt nhìn váy trắng trên người Lăng Vi, càng bất mãn: “Sao còn chưa đi thay quần áo?”

Lăng Vi bĩu môi: “Không bơi.”

Diệp Đình kéo cô đi vào phòng thay đồ.

Lăng Vi hất tay anh ra.

Cô hất một cái, khăn lông trắng trên vai Diệp Đình liền rớt xuống.

Cơ ngực rắn chắc của anh lập tức lộ ra trước mắt cô.

Lăng Vi đột nhiên vỗ trán, vừa vặn manga của cô vẽ đến khúc nam chính bị thương, phải lộ cơ bắp! Hai ngày nay cô mất ý tưởng nghiêm trọng, biên tập đại nhân đã quyết định mua vé máy bay đuổi theo giết cô!

Sao Lăng Vi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy!

Hai mắt cô lóe sáng, nhìn chằm chằm eo anh.

Diệp Đình đứng đó, thấy ánh mắt cô gần như tham lam nhìn chằm chằm eo hẹp của anh.

Ánh mắt Lăng Vi như máy chụp hình, ‘rắc rắc rắc’, tựa như muốn khắc đường vân cơ bắp của anh vào trong đầu.

Đôi mắt hoa đòa của cô chớp chớp chớp, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm cơ bụng anh.

Ngón tay hơi động, giống như mô tả thân thể anh.

Tám khối cơ bụng kia, đường ranh rõ ràng, vô cùng mê người… Tầm mắt lại hướng xuống, hai tuyến nhân ngư mê người kia câu dẫn tay cô muốn đi sờ một cái. Còn có cái quần tam giác kia, đường nét cực kỳ rõ ràng…

Mặt Lăng Vi đỏ bừng. Diệp Đình đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Đừng động!” Anh dùng người cô che kín nơi xôn xao khó nhịn của anh. Anh thật sự không nghĩ tới bị cô nhìn một lúc đã nổi lên phản ứng.

“Anh Đình… Sao không xuống nước?” Không ít người chào hỏi anh.

Hô hấp Diệp Đình dần rối loạn, nhưng biểu tình rất bình tĩnh, phất phất tay với mọi người, kéo Lăng Vi xuống nước.

Hai người chìm dưới nước, Lăng Vi ướt đẫm!

Anh tận lực ổn định xao động trong người mình. Nhưng người cô rất mềm, mùi thơm tự nhiên mát mẽ trên người khiến anh dễ chịu yêu thích, cô ôn nhu mềm nhũn dựa vào anh, làm anh càng khó chịu, càng muốn bùng nổ.

Lăng Vi muốn giãy giụa thoát khỏi tay anh, nhưng ở trong nước, cô không biết bơi, lại không có cách chạy! Đây là hồ bơi sâu hơn hai thước.

Lăng Vi thở hổn hển: “Làm gì? Đùa giỡn lưu manh à?”

Diệp Đình ôm cô vào trong ngực lần nữa, giọng nói bình tĩnh mang theo bất mãn: “Hai chúng ta rốt cuộc là ai đùa giỡn lưu manh trước? Có người phụ nữ nào nhìn chằm chằm chỗ đó của đàn ông giống em không?”

“Sao tôi biết, nó… bị người khác nhìn cũng sẽ lớn hơn ah? Tôi lại không chạm vào!”

“Đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông có được không?”

Lăng Vi cau mày, trên khuôn mặt thẹn thùng viết đầy “Không tin”!

Cô ngước mắt, sắc mặt hồng hồng trợn mắt nhìn anh: “Mau buông tay! Tên háo sắc chính là tên háo sắc, tranh cãi cái gì? Mau buông tay, nếu không tôi la lên anh khiếm nhã!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi