YÊU SỰ NGỌT NGÀO CỦA EM

MOF tiên sinh dùng sức nắm lấy cánh tay của tôi, “Đó là anh làm cho một mình em ăn! Em không thể cho người khác! Nam hay nữ đều không được!”

MOF tiên sinh là người Pháp, thỉnh thoảng cũng thích trêu chọc mấy em gái.

Hôm nay thì nói trợ giảng nào đánh son trông rất đẹp, ngày mai thì nói sinh viên châu Á nào đeo kính áp tròng màu gì, trong trường lại có nhiều nữ sinh người trước tiến lên, người sau nối bước như vậy, thật sự ứng với câu nói kia: “Mặc dù quân đã có chủ, nhưng tình địch cũng không ít đi.” Nếu như với ai tôi cũng phải ăn giấm, vậy thì tôi cứ ngâm mình trong hủ giấm cả ngày là được.

Nhưng cũng giống như mọi người, nhìn thấy anh và những người khác… hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút khó chịu.

Tính sở hữu quấy phá.

Đối với vấn đề này, phương thức mà tôi chọn chính là mắt không thấy tim không đau.

Không thấy không thấy, tôi không nhìn thấy cái gì cả.

Sau khi xác nhận mối quan hệ với tôi, MOF tiên sinh cũng đã hạn chế rất nhiều, ít nhất là không để cho tôi thấy anh chủ động đi trêu chọc nữ sinh nào đó, anh đều nói là những nữ sinh đó tìm anh hỏi một vài câu hỏi. Được rồi, tôi cũng không phải là người hẹp hòi, trao đổi bình thường đều có thể chấp nhận được, dù sao thì anh vẫn là một Chef.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có một số cô gái trẻ đặc biệt không thể nào chịu đựng được.

Chẳng hạn như Amandou.

Chú ý tới Amandou này trong một lớp demo trung cấp.

Cô ấy ngồi ở phía sau, khoanh hai chân, không nghe giảng bài mà chơi điện thoại, còn nói chuyện với những người bên cạnh.

Lúc Chef Ông nội dễ thương thực hiện bước trang trí cuối cùng cho chiếc bánh, ông ấy đã nghiêm túc bảo sinh viên phải để tâm thực hiện bước trang trí mà bản thân thích trong giờ học thực hành. Amandou liền giơ tay lên, cô ấy hỏi Chef Ông nội dễ thương, MOF tiên sinh thích kiểu trang trí gì.

Ui cha, đây là tiết tấu muốn trở thành tình địch sao? Tôi lại nhìn Amandou thêm hai lần, mặt nhỏ đầy đốm tàn nhang.

Chef Ông nội dễ thương đẩy mắt kính của ông ấy, chậm rãi nói: “Tôi không biết cậu ấy thích kiểu trang trí nào, nhưng tôi chắc chắn cậu ấy ghét kiểu con gái ồn ào giống như em.”

À hú! Nói hay lắm! Give me five!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng giờ học thực hành của Amandou lại vừa khéo gặp MOF tiên sinh đứng lớp.

Cả tiết học cô ấy đều quấn lấy MOF tiên sinh hỏi đủ các loại câu hỏi kỳ quặc, ngay cả trứng cũng không tự mình đập.

Thành phẩm cuối cùng đó dĩ nhiên là vô cùng thê thảm, bởi vì cô ấy hoàn toàn không đặt tâm tư vào việc làm bánh.

Sau khi kết thúc tiết thực hành còn nói muốn chụp ảnh với MOF tiên sinh, bánh cô ấy làm xấu như thế mà cũng không biết xấu hổ đòi chụp ảnh cùng sao?

Nhưng cô ấy lại không nói lời nào mà nhét điện thoại vào trong tay tôi, bản thân thì nắm lấy tay MOF tiên sinh. Tôi không có cách nào từ chối, MOF tiên sinh đành phải chịu đựng để cho tôi chụp ảnh cho cô ấy.

Amandou tiếp tục được voi đòi tiên, “Chef, cho em số điện thoại của thầy đi, em về sẽ gửi hình qua cho thầy.”

MOF tiên sinh dứt khoát trả lời một câu: “Cảm ơn, nhưng tôi không muốn hình của em.”

À hú! Nói hay lắm! Give me five!

Lần thứ hai Amandou đã thay đổi chiến lược.

Trong giờ thực hành cô ấy sẽ giả vờ bệnh giả vờ yếu ớt các loại, giả vờ giống như thật vậy, đến tôi cũng thiếu chút nữa đã tin rồi.

Cho đến khi cô ấy ho khan hỏi MOF tiên sinh có thể cho cô ấy uống một ly nước hay không.

MOF tiên sinh không thể giúp cô ấy, cho nên đã kêu tôi đi lấy một cái ly rót nước cho cô ấy uống.

Cô ấy lại nói không cần, sau đó cầm ly nước mà tôi chuẩn bị cho MOF tiên sinh uống một hơi hết sạch.

Thật phóng khoáng mà.

“Thêm một ly nữa không?” MOF tiên sinh hỏi.

“Không cần, không cần.” Amandou nói xong liền bỏ chạy.

Kể từ đó cô ấy không bao giờ quấy rầy MOF tiên sinh của tôi nữa.

Muốn hỏi tại sao ư?

Bởi vì đó là thứ tôi chuẩn bị dùng để chỉnh MOF tiên sinh, một ly đầy giấm trắng thay nước.

À hú! Làm tốt lắm! Give me five!

———o———

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vào một ngày nào đó nghe Tương Tương Tương Tương nói, hôm nay là sinh nhật của Sungho oppa. Tôi lại không có chuẩn bị quà tặng gì, nên đi tới tủ lạnh tìm một hộp kem, định buổi trưa đưa cho Sungho oppa để chúc mừng.

Oppa bày tỏ rất hạnh phúc, nhưng MOF tiên sinh lại trời quang chuyển bão táp.

MOF tiên sinh lườm Sungho, “Ai cho cậu kem?”

Mặc dù Sungho oppa nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, lập tức để kem trên tay xuống.

“Em cho.” Tôi nói.

Mặt MOF tiên sinh lạnh lùng, “Ai cho phép em đưa cho cậu ấy?”

“Không phải anh nói đều cho em ăn sao? Trong tủ lạnh trên lầu có rất nhiều, em lấy một hộp chia cho những người khác thôi mà.” Cũng sắp chất đầy một nửa cái tủ lạnh rồi, không biết phải ăn đến năm tháng nào đây? Muốn tôi ngày nào cũng ăn kem thay cơm sao?

“Với lại hôm nay là sinh nhật của Sungho.” Tôi nói.

MOF tiên sinh nghe xong vẻ mặt lại càng thêm ảm đạm, ngay cả cơm cũng không ăn mà xoay người đi lên lầu.

Một hộp kem thôi mà. Tôi lại đặt kem vào trong tay Sungho, “Oppa, đều là của anh. Ăn hết đi!”

Nghĩ tới MOF tiên sinh còn chưa ăn gì, nên bẻ nửa ổ bánh mì Pháp, kẹp một ít pho mát và salad làm thành sandwich đem cho anh ăn trưa.

Bưng cà phê tới phòng làm việc rồi gõ cửa, chỗ MOF tiên sinh ngồi không có ai.

Vậy có lẽ là ở tầng ba.

Bước vào phòng làm việc trên tầng ba, liền nhìn thấy MOF tiên sinh đang dựa vào bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giả bộ thâm trầm gì chứ? Sẽ không thật sự hẹp hòi đến mức chỉ vì một hộp kem mà muốn giận hờn nhịn ăn kháng nghị với tôi đấy chứ.

“Khụ khụ.” Ta ho khan ra hiệu, “Ăn một chút gì đi.”

MOF tiên sinh nhìn bánh sandwich trong tay tôi, “Hừ hừ, em còn nhớ có anh.”

“…” Tim mệt, lại là một trận chiến cam go nữa.

“Thế nào, không có gì để nói à?” MOF tiên sinh cầm lấy ly cà phê trong tay tôi, nhấp một ngụm, “Em thật sự thích người Hàn Quốc đó sao?”

Tô Diệc à Tô Diệc, nhất định phải kiềm chế!

Tôi hít một hơi thật sâu, “Không thích.”

“Vậy tại sao em lại để cho cậu ta ăn kem của anh?”

“Tại sao ư… Bởi vì sinh nhật của anh ấy, trước đây anh ấy đã nói muốn nếm thử.” Sinh nhật là thật, muốn ăn là tôi nói bậy.

MOF tiên sinh uống hết ly cà phê kia, “Đó là anh làm cho em ăn, sao em có thể đưa cho người đàn ông khác chứ?”

Tôi đồng cảm nhìn cái ly giấy bị bóp bẹp dúm đó, “… Vậy ý của anh là lần sau em có thể cho người phụ nữ khác sao?”

“Tô Diệc!”

“Làm gì vậy!” Bây giờ muốn so ai to tiếng hơn ai sao!

MOF tiên sinh dùng sức nắm lấy cánh tay của tôi, “Đó là anh làm cho một mình em ăn! Em không thể cho người khác! Nam hay nữ đều không được!”

… Hả? … Hả… Thứ lỗi cho tôi chậm nửa nhịp, hóa ra ý trọng điểm của anh là ở chỗ này…

Cho một mình tôi ăn… Khà khà.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thật sao, vậy đều là lỗi của em rồi, anh đừng tức giận mà.” Tôi nhích lại gần người anh, “Em làm sandwich cho anh đấy, ăn xong đừng tức giận nữa có được không…”

Anh cúi người giữ chặt môi tôi, dùng sức cắn, “Ừm.” Cà phê trong miệng anh có vị thật là đắng, tôi muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sự xâm lược của anh, chỉ có thể mặc cho anh đánh chiếm thành trì, chiếm đóng cắm cờ, tuyên bố chủ quyền.

“Đầu hàng đầu hàng.” Tôi nhìn bánh sandwich bị biến dạng, “Không thể ăn được nữa, em đi xuống làm một cái khác cho anh.”

“Không cần.” MOF tiên sinh lau nước miếng trên khóe miệng, “Anh đã ăn no rồi!”

———o———

Hôm nay tôi được nghỉ, MOF tiên sinh thì có ba lớp thực hành, tôi vốn định đi cùng anh từ sáng sớm, nhưng anh nhất quyết bảo tôi ngủ cho đến khi tự nhiên thức dậy.

Vốn là tôi cũng định ngủ một giấc thật ngon ở nhà. Nhưng ông trời không chiều theo ý người, lúc 9 giờ điện thoại đã đổ chuông.

Lấy điện thoại nhìn một cái, là văn phòng sinh viên gọi tới.

Trợ giảng món ăn Pháp không đủ nhân viên, tay của Tương Tương Tương Tương lại bị cắt trúng một đoạn rất dài, đã đến bệnh viện khâu lại. Joanna hỏi tôi bây giờ có thể đến trường, giúp nhà bếp ở tầng dưới chuẩn bị bữa trưa hay không.

Nhìn thấy tôi xuất hiện, nội tâm của Tiểu Hắc thật ra đã sụp đổ. Anh ấy ít nhiều cũng đã nhìn ra mối quan hệ giữa tôi và MOF tiên sinh là không được bình thường rồi. Anh ấy không thể không giao việc cho tôi làm, nhưng lại không thể để cho tôi làm quá nhiều việc.

“Em em em em, ầy, em đi trộn salad đi. Rau đều đã cắt xong rồi, để ở trong tủ lạnh, lúc trộn nhớ đeo bao tay.” Tiểu Hắc nói.

“Vâng.”

“Sungho, cậu lấy giúp Tô Diệc đi.”

Rau để trộn salad cũng chỉ có ba chậu mà thôi.

Bây giờ ở trong mắt của Tiểu Hắc tôi yếu đuối như vậy sao?

Sau khi cùng mang ra với Sungho thì phát hiện trên bàn có thêm một cái tạp dề nhựa.

Tôi cầm tạp dề nhựa lên hỏi Tiểu Hắc: “Chef, cái này là cho em sao?”

“Đúng. Em đeo vào đi, đừng làm bẩn quần áo.”

“Vậy những người khác…” Tôi nhìn xung quanh, không có ai đeo cả.

“Chỉ còn lại một cái!” Tiểu Hắc nói một cách cây ngay không sợ chết đứng.

“… Cảm ơn.”

Tốt nhất là chỉ có một cái.

Đeo tạp dề đeo găng tay vào, lúc chuẩn bị bắt đầu trộn salad thì điện thoại nội bộ reo lên.

“Tầng ba không có nhân viên rửa chén, cử một người lên.” Là MOF tiên sinh của tôi, ngay cả âm thanh từ trong điện thoại nội bộ cũng êm tai như vậy.

“Chef! Nhà bếp ở tầng dưới cũng không có! Hôm nay không có nhân viên rửa chén tới làm!” Tôi cố tình trêu chọc anh.

“… Tô Diệc? Tô Diệc em ở dưới lầu làm gì vậy? Lên đây cho anh!”

“Em không…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Tiểu Hắc cắt ngang, “Không sao cả, Chef, bây giờ em sẽ để cho em ấy đi lên!”

Tôi đáng thương nhìn Tiểu Hắc, “Chef, anh thật sự bảo em đi lên sao? Salad em còn chưa trộn mà.”

“Không cần em trộn nữa, em mau đi lên đi. Sungho, em cắt hành xong thì tới đây trộn salad.”

Xong rồi, buổi trưa nhà bếp ở tầng dưới sẽ có thêm món, sẽ có rau trộn Tô Diệc, nướng Tô Diệc và hầm Tô Diệc, nói không chừng còn sẽ có kem vị của Tô Diệc.

Bất chấp khó khăn đẩy cánh cửa trên tầng ba ra, MOF tiên sinh dựa vào lò nướng nhìn tôi, sâu xa không lường được.

“Em còn biết đi lên sao?”

Hả? Không phải anh bảo em lên sao?

“Vậy em đi xuống.”

“Trở lại!” Anh đưa tôi đến phòng làm việc ở bên cạnh rồi đóng cửa lại, “Tối hôm qua gửi tin nhắn, không phải em nói em sẽ ngủ ở nhà à? Sao lại chạy đến? Em ở nhà bếp dưới lầu làm cái gì vậy?”

Tôi có nên cách xa MOF tiên sinh một chút hay không… Nhìn vẻ mặt của anh, thì hình như đang tức giận rồi…

“Bên món ăn Pháp thiếu người, sáng sớm văn phòng sinh viên đã gọi điện thoại cho em bảo em tới giúp…”

“Em đang tránh cái gì?” MOF tiên sinh trừng mắt nhìn tôi, “Tới bên cạnh anh!”

Bước một bước nhỏ tới bên người anh, “Ui chao, đừng mà, anh xem anh kêu em lên là em liền lên này, hì hì.”

“Hừ, chẳng lẽ sau đó không phải là em nói không muốn Tiểu Hắc kêu em đi lên hay sao?”

Nói nhỏ như vậy mà cũng nghe được sao? Tôi cọ cọ người anh, “Nào có nào có, chính bản thân em muốn đi lên.”

“Hừ, sau này mà còn có người kêu em đến nhà bếp ở tầng dưới giúp thì em cứ nói em không rảnh, nếu em cảm thấy ở nhà không có việc gì làm buồn chán, thì cứ giống như trước đây, đi lên tầng ba với anh.”

“Hả?” Tôi có chút mơ hồ rồi, nói thế nào thì tôi cũng là trợ giảng của trường, tới nhà bếp ở tầng dưới phụ giúp cũng là một phần công việc của tôi, sao có thể nói không đi là không đi chứ?

“Hả cái gì mà hả? Chẳng lẽ em thích cắt đồ ăn ở dưới nhà bếp?”

“Không thích.”

“Vậy nên anh mới kêu em sau này đừng đi nữa. Nói, vừa nãy em ở dưới đó làm cái gì?”

MOF tiêm sinh bị bá đạo tổng tài nhập hồn rồi.

“À, không làm gì cả, Tiểu Hắc kêu em trộn salad, em lên rồi, thì anh ấy kêu Sungho thay thế.” Thật ra tôi chưa làm gì cả.

“Sungho? Cái người Hàn Quốc đó? Cậu ta cũng ở đây?”

Thảm rồi, nói sai rồi, “Ồ hơ hơ, đúng vậy. Anh ấy là trợ giảng món ăn Pháp mà, ở dưới nhà bếp là chuyện rất bình thường. Hơ hơ, thời tiết hôm nay thật đẹp.”

“Chẳng trách không thích mà lại tới, hóa ra là muốn ở bên bạn trai nhỏ của em. Vậy em còn ở đây làm gì? Mau đi xuống cắt đồ ăn, trộn salad với cậu ta đi.” MOF tiên sinh mở cửa, “Đi đi, đi với cậu ta đi.”

Vỗ trán, tôi rõ là học rất tệ.

Tôi túm ống tay áo của MOF tiên sinh, “Em không đi mà, em ở đây với anh.”

“Hừ, anh không cần em ở bên, em đi với bạn trai nhỏ của em đi.”

Tôi bỉu môi hờn tủi nhìn anh, “Anh thật sự muốn đuổi em đi à? Em sẽ không đồng ý tới nhà bếp ở tầng dưới phụ giúp nữa, em cũng sẽ không nói chuyện với Sungho nữa, thật ra thì anh ấy rất phiền phức, em ghét anh ấy chết đi đượcc, sau này em mà thấy anh ấy thì sẽ đi đường vòng tránh anh ấy.”

Sungho, anh em tốt, thứ lỗi cho tôi.

Tôi nắm lấy tay của MOF tiên sinh lắc từ bên này sang bên kia, “Anh để em ở lại đây với anh đi, chúng ta làm kem ăn đi, có được không?”

“Hừ, vậy bạn trai nhỏ của em thì sao? Em không sợ cậu ta buồn sao?”

“Ai quan tâm cậu ta có buồn hay không chứ, anh ấy cũng không phải là của em, anh mới là người quan trọng nhất của em.”

Không có cách nào cả, ai bảo bạn trai là vua ghen tuông chứ, kỹ năng nói mấy câu tình yêu phải được thắp sáng thôi.

MOF tiên sinh nắm chặt tay trái của tôi, “Hôm nay muốn ăn vị gì?”

“Cái gì?” Đề tài xoay chuyển quá nhanh, bé cưng Tô Diệc không nắm bắt kịp.

“Không phải em nói muốn làm kem sao?”

Chi bằng làm kem có vị giấm đi. Ở đây có sẵn, một hũ lớn, cũng sắp tràn ra rồi. Chúng ta tự sản xuất tự tiêu dùng, đừng lãng phí.

“Muốn ăn… vị caramel.”

“Anh cho em công thức, em làm nhé?”

“Được được.”

Tôi thật là rất không có khí phách.

Nhưng khí phách đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Còn không bằng một hộp kem.

Lúc ăn trưa ôm hai hộp kem đi xuống.

Sungho oppa vẫy tay với tôi, “Tô Diệc, qua đây này, anh đã giữ chỗ cho em.”

“Hừm.” MOF tiên sinh liếc mắt nhìn Sungho, “Cho cậu ta một hộp kem.”

Tôi không dám phản đối.

Oppa ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhận kem.

Bây giờ tôi không thể nói chuyện với anh ấy, anh em tốt à, lát nữa tôi sẽ mời anh ăn cơm, bây giờ anh tự cầu thêm nhiều phúc đi, tôi cũng phải giữ lại cái mạng nhỏ của tôi trước.

“Cầm ghế, đi với anh.” MOF tiên sinh ra mệnh lệnh thứ hai.

“Hả?” Tôi không nghe lầm chứ, “Tại sao?”

“Không có tại sao gì cả, em phải ngồi ở bên cạnh anh ăn cơm.”

Vậy không phải là ăn cơm với những Chef khác sao?

“Như này không tốt lắm đâu, em vẫn nên… (ăn ở đây)”

Nhưng tôi không đủ can đảm để nói những lời trong ngoặc đơn.

MOF tiên sinh trừng mắt nhìn Sungho, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Em chắc chắn muốn ngồi ăn ở đây sao?”

“Không muốn, em vô cùng muốn ngồi ăn bên cạnh anh.”

Tôi còn rất nhấn mạnh hai chữ “vô cùng”, MOF tổng tài trông hài lòng hơn nhiều.

“Vậy thì đúng rồi, sau này em đều ngồi ăn với anh, có nghe chưa?”

“Nghe rồi.” Tôi sẽ ngoan ngoãn, cho nên đừng trừng mắt nhìn tôi với bạn bè của tôi nữa.

Tôi nhắm mắt theo đuôi MOF tiên sinh đi tới chỗ ăn cơm của Chef, mau có Chef đưa ra ý kiến ​​phản đối bọn tôi đi, vậy thì tôi mới có thể đi ra.

Nhưng mà bọn họ không hề nói.

Không có người nào nói chuyện với tôi, tôi không muốn ngồi ăn ở đây đâu. Mùi vị của đùi gà này sao lại nhạt như vậy, thịt thì còn cứng, salad cũng ăn không ngon, tôi muốn đi mua coca uống.

Ăn nhanh lên đi, ăn xong là có thể…

Ai ngờ MOF tiên sinh lại đột nhiên gắp rất nhiều món trong khay của mình cho tôi, “Em phải ăn nhiều một chút.”

Tôi không muốn ăn mà!

Nhưng tôi không dám nói gì, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu ăn.

Xin chúc mừng, tôi có lẽ là người trợ giảng đầu tiên được ngồi cùng bàn ăn với các Chef trong cái trường này. Hơn nữa tôi còn đột nhiên nhận ra, tôi có lẽ có thể chất cuồng bị ngược [1].

[1] Cuồng bị ngược (抖M): chỉ xu thế tâm lý và tính cách của một người, chữ M là chữ cái đầu của từ tiếng Anh Masochism, chỉ người thích bị ngược đãi và chứng thích bị ngược đãi. (Từ ngược nghĩa là 抖S: người thích ngược đãi, tra tấn người khác)

Nhưng mà trái tim tôi thật sự là cự tuyệt. Tôi là bị ép buộc.

Hu hu, ai có thể cứu tôi ra khỏi nhà tù không…

Lời thuyết minh của Tương Tương Tương Tương: Cậu tự nguyện vào nhà tù, thì không có cách nào cứu được.

Đôi lời tâm tình của editor: Chuyện sau khi yêu nhau của 2 người ngọt muốn xỉu up xỉu down, xỉu ngang xỉu dọc luôn. Có anh người yêu là đầu bếp thì Tô Diệc cứ tăng cân vù vù thôi. =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi