YÊU SỰ NGỌT NGÀO CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt chất vấn của MOF tiên sinh di chuyển qua lại trên mặt tôi và Sungho mấy lần, một lúc sau mới nhún vai, “Hai người tiếp tục đi, tôi không có gì muốn nói với cậu ta cả.”

Điện thoại ở trên bàn rung lên, là WeChat Kiệt ca gửi tới.

Kiệt ca: Vẫn chưa về nhà sao?

Trượt lên, tất cả đều là tin nhắn ông ấy gửi.

Kiệt ca: Album con muốn mua.

Kiệt ca: Hôm nay SF Express vừa mới gửi đến.

Kiệt ca: Cất vào phòng con rồi, đợi con trở về bóc.

Kiệt ca: Xem vé máy bay về chưa?

Kiệt ca: Đặt sớm sẽ rẻ hơn.

Kiệt ca: Còn đủ tiền không?

Kiệt ca: Không đủ dùng thì nói với ba, hoặc là quẹt thẻ tín dụng mà ba đưa cho con.

Kiệt ca: Trợ giảng vẫn thuận lợi chứ?

Kiệt ca: Có thời gian thì đi ăn cái gì ngon ngon, đừng lúc nào cũng ăn mì gói.

Tôi lập tức trả lời: Ở Trung Quốc cũng hơn một giờ rồi, sao ba còn chưa ngủ? Con vừa mới về đến nhà.

Kiệt ca: Về đến nhà thì tốt. Ba cũng sắp ngủ đây.

Kiệt ca: Có thời gian không? Có thể gọi video không?

Tôi: Con vừa mới về đến nhà, đói chết được, đang nấu ăn.

Kiệt ca: Không phải mì gói đó chứ?

Tôi: Mì cà chua và trứng, cũng là mì, nhưng không phải mì gói, ha ha.

Kiệt ca: Được rồi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.

Kiệt ca: Ba đi ngủ trước.

Kiệt ca: Ngủ ngon con yêu.

Cách một lúc lâu sau tôi mới trả lời: Moa moa đa, ngủ ngon.

Không phải là không thể gọi video, mà là không thể để cho Kiệt ca nhìn thấy dáng vẻ tôi bật khóc.

Nghĩ đến người nhà ở Trung Quốc, tôi lại có chút dao động.

———o———

Sungho là trợ giảng món ăn Pháp, không biết nói tiếng Pháp, tiếng Anh cũng nói không tốt, không tham gia mấy lớp demo, mà chỉ làm công việc chuẩn bị trong nhà bếp ở tầng dưới.

Đó là một chàng trai đẹp trai môi đỏ răng trắng.

Có một ngày cậu ấy bảo tôi gọi cậu ấy là oppa. Đừng giỡn à, cậu ấy bao nhiêu tuổi? Bảo tôi gọi cậu ấy là oppa sao? Gọi em trai còn được.

Ai ngờ được oppa thật sự là oppa, lớn hơn tôi tận 8 tuổi.

Tôi vẫn luôn cảm thấy anh ấy là một tiểu thịt tươi “sau 95”, kết quả lại là một lão thịt gác bếp năm 1984.

Hở, năm 1984 mà còn gọi là oppa? Có thể gọi là ahjushi luôn rồi, đúng là đừng nhìn mặt mà đoán hình dong mà.

Hỏi anh ấy chăm sóc như thế nào, anh ấy nói ăn sống rau.

Ăn sống… rau…

Tôi cũng không phải là thỏ, tôi mới không cần ăn chay, còn ăn sống nữa.

Quan trọng hơn chính là, anh ấy không ăn rau diếp hay cà rốt mà hầu hết mọi người thường ăn, anh ấy ăn rễ cây cần tây.

Cắn một miếng, giòn giòn.

Sức khỏe và đồ ăn ngon, tôi chọn cái sau.

Tôi không cần chăm sóc, bây giờ tôi vẫn còn là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung năng động bất khả chiến bại đó được không?

Lúc đi ra ngoài mọi người đều coi tôi là vị thành niên, tôi chỉ mới 16 tuổi.

———o———

Khúc mắc của MOF tiên sinh đối với Sungho bắt đầu từ một miếng bánh tart lê.

Chúng ta hãy nói bắt đầu lại từ đầu, ngày đó là như thế này.

Trong lớp thực hành mà MOF tiên sinh đứng lớp, có một sinh viên sơ cấp tay chân vụng về làm đổ hộp sữa tươi trong tủ lạnh. Lúc tôi đi dọn tủ lạnh thì phát hiện có một hũ nước lê đường còn sót lại sau lớp thực hành của sinh viên, MOF tiên sinh nhớ tới trong tủ đông có vỏ bánh tart dùng còn dư từ lớp demo cách đây rất lâu, nên bảo tôi đánh một phần bơ hạnh nhân, làm bánh tart lê caramel.

“Tô Diệc, em có biết poire Williams [1] không?”

[1] Poire Williams: có nghĩa là lê Williams. Lê Williams hay lê Bartlett là loại lê được trồng phổ biến nhất ở hầu hết các nước, ngoài châu Á. Nó là một giống cây của loài Pyrus communis, thường được gọi là Lê châu Âu.



Thời gian phổ cập khoa học của MOF tiên sinh đã đến.

“Biết chứ.” Lần này lại muốn phổ cập khoa học cái gì, chỉ là một giống lê thôi mà, lê Williams cũng không phải là đặc sản của nước Pháp giống như dứa Victoria, nhiều nhất thì chỉ coi là đặc sản của châu Âu thôi.

“Ăn có ngon không?”

“Cũng không tệ lắm.” Không bằng lê thạch anh [2] yêu thích của tôi.

[2] Lê thạch anh (水晶梨): là giống lê vàng mới được chọn lọc từ chồi của lê Tân Cao ở Hàn Quốc vài năm trước, thuộc giống lê cát.



“Này, cho em.” MOF tiên sinh nhét một quả lê vào tay tôi.

“Cho em sao?” Tôi kiềm chế sự kích động nhỏ trong lòng, “Cảm ơn…”

Trời ơi, lần này cuối cùng không phải là bộ dao hay nam châm mà sinh viên quên nữa, lần này là một quả lê bình thường, mặc dù chắc chắn là anh đã tiện tay cầm lúc ăn trưa ở nhà bếp tầng dưới.

Nhưng vẫn rất vui.

Thật là không có tiền đồ mà, một quả lê cũng làm tôi thỏa mãn.

Lúc Sungho đem kem lỏng tới, đúng lúc MOF tiên sinh đang cắt bánh tart lê, cắt miếng đầu tiên đưa cho tôi.

Nhìn thấy Sungho, tôi liền chuyển nó cho anh ấy.

Sungho nhận lấy, hơi cúi đầu chào tôi.

Chuyện cúi đầu này tôi vẫn luôn từ chối, tuổi của lão thịt gác bếp oppa không phải lớn hơn tôi sao?

Nhưng anh ấy nói tôi là đàn chị, là tiền bối, nhất định phải lịch sự.

Vâng vâng, đúng, đàn ông các anh nói gì cũng có lý.

MOF tiên sinh liếc mắt, cao ngạo ngẩng đầu, nói với Sungho, “Cậu là ai? Cũng là trợ giảng à?”

“Anh ấy là trợ giảng món ăn Pháp.” Bởi vì Sungho không biết nói cũng không nghe hiểu tiếng Pháp, nên tôi trả lời MOF tiên sinh thay cho anh ấy, “Tiếng Pháp của anh ấy không tốt, Chef anh nói tiếng Anh với anh ấy đi.”

Ánh mắt chất vấn của MOF tiên sinh di chuyển qua lại trên mặt tôi và Sungho mấy lần, một lúc sau mới nhún vai, “Hai người tiếp tục đi, tôi không có gì muốn nói với cậu ta cả.”

Tôi đi tới bên cạnh oppa giúp anh ấy dùng máy làm kem.

Trong trường có hai máy làm kem, cái máy làm kem 50.000 euro kia của MOF tiên sinh đem vào lớp demo cũng không xài nổi.

Nhưng cái máy trước mắt này cũng không rẻ, nghe nói cũng tốn 20.000 euro đấy.

Tôi phải làm trợ giảng bao lâu mới mua được một cái máy làm kem chuyên nghiệp chứ?

Thật sự muốn trộm nó về nhà…

Tôi đang suy nghĩ về máy làm kem, không để ý tới MOF tiên đang âm thầm đi đến.

MOF tiên sinh: “Cậu ta là ai vậy?”

Tôi: “Trợ giảng món ăn Pháp.”

MOF tiên sinh: “Người Trung Quốc? Người Nhật Bản?”

Tôi: “Người Hàn.”

MOF tiên sinh: “Cậu ta tên gì?”

Tôi: “Sungho.”

MOF tiên sinh: “Ồ, biết nhiều thật đấy, em thích cậu ta à?”

Tôi khó tin lườm MOF tiên sinh, não hỏng rồi ư, nói chuyện vớ vẩn gì vậy?

“Không thích. Anh ấy không phải là kiểu của em.” Không nhìn ra từ trong ánh mắt của tôi người tôi thích là anh sao?

“Đừng như vậy, em xem cậu ta vừa propre (sạch sẽ), lại rất cute (đáng yêu), đeo kính giống như em, rất xứng đôi, hơn nữa cậu ta còn thích em, em đừng ngại cân nhắc một chút.”

Nói chuyện vớ vẩn gì vậy?

“Anh ấy không thích em.” Sungho làm sao có thể thích tôi được? Từ trong ánh mắt của Sungho nhìn ra được, anh ấy chắc chắn là thích Tương Tương Tương Tương.

“Sao có thể, từ cách cậu ta nhìn em, anh có thể nói chắc chắn với em, cậu ta thích em.”

Phốc… Luận điệu này đúng là giống hệt như của tôi.

Chỉ là, MOF tiên sinh trở nên bát quái từ khi nào vậy?

Đến lúc lấy kem ra để lên đĩa, đi thẳng xuống đưa cho Sungho ―― đang giúp Tương Tương Tương Tương bận rộn trong phòng học demo ở tầng một.

Khi đi lên thì phát hiện đã có người rửa máy làm kem xong rồi. Không còn chuyện của tôi, nên tôi muốn ăn một miếng bánh tart lê, nhưng khi bước vào thì phát hiện không còn gì trên bàn, cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.

Vừa định hỏi ai đã ăn bánh tart lê của tôi, thì MOF tiên sinh từ từ bước đến.

“Em lấy cái bánh tôi đưa cho em cho cậu người Hàn đó, tôi tưởng là em không muốn ăn, cho nên đều ăn hết rồi.”

Cả một cái bánh tart lớn như thế một mình anh ăn hết rồi? Anh còn muốn ăn tối không?

Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được, MOF tiên sinh là đang ghen.

Nhưng mà, tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ thật sự giống như lời Tương Tương Tương Tương nói, tôi sắp thành công rồi sao?

Bình tĩnh một chút, không thể hành động hấp tấp.

Tôi nhất định phải bình tĩnh…

Nhưng mà…

Hoàn toàn không thể bình tĩnh được!

———-o———

Vì để tăng cường sự trao đổi với MOF tiên sinh, gia tăng ấn tượng của anh đối với tôi, mà tôi thường tự động ở lại trường “làm thêm giờ”, cùng MOF tiên sinh đứng lớp thực hành ở trên tầng ba.

Vì để cho sự tồn tại của mình không bị quá đột ngột, tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách, chuẩn bị trước cho lớp demo sau đó, giúp Tiểu Yến chuẩn bị lớp demo của cô ấy, hoặc là sắp xếp các kệ đồ bị sinh viên làm lộn xộn, hoặc là lấp đầy đủ loại nguyên liệu vào các ngăn tủ trong phòng học, nói tóm lại là không để cho bản thân nhàn rỗi ở trên tầng ba.

Từ từ, MOF tiên sinh cũng đã quen với sự tồn tại của tôi, có nhiều khi sợ tôi nhàn rỗi, còn chủ động tìm cho tôi chút chuyện để làm. Ví dụ như làm kem, thỉnh thoảng làm phiên dịch cho anh.

Vào một buổi tối nọ, đến lượt anh đứng lớp thực hành cho một nhóm sinh viên sơ cấp.

Vì để giảm bớt gánh nặng cho sinh viên, tôi đã chuẩn bị trước các nguyên liệu cần dùng trên lớp. Nhưng ai ngờ, bọn họ không thấy, cũng không đến văn phòng ở bên cạnh hỏi tôi. Sinh viên trực nhật tự ý mở nguyên liệu mới thì không nói, nhưng những sinh viên khác còn chưa có sự phê duyệt mà đã vào lớp toàn bộ, thậm chí còn bắt đầu làm trước.

Có câu nói rất hay, không có quy củ thì làm không thành, làm trái quy tắc của MOF tiên sinh, thì hậu quả… khá bi thảm.

Tôi trước kia vẫn luôn cảm thấy MOF tiên sinh đối với sinh viên sơ cấp quá hà khắc, nhưng anh đã từng nói với tôi, nhà bếp, chính là chiến trường. Các quy tắc phải được xây dựng từ thời sơ cấp, đến lúc cao cấp mới dạy các quy tắc thì đã quá muộn, sau khi tốt nghiệp thật sự bước vào nhà bếp, thì càng không thể nào thích ứng.

Đến giờ vào lớp, tôi và anh cùng bước vào phòng học, thấy bơ bắn tung tóe, vỏ trứng vứt ngổn ngang, khăn giấy đã qua sử dụng ở khắp nơi, thật là, nếu không làm thì cũng sẽ không chết, tôi thầm toát mồ hôi lạnh thay nhóm sinh viên này. Vừa định len lén cách xa vùng đất thị phi này, thì đã bị MOF tiên sinh nghiêm nghị gọi lại.

“Tô Diệc, tới đây!”

Cảm giác không có chuyện tốt…

Tôi nhắm mắt đi tới cạnh anh.

“Em đứng cạnh tôi, phiên dịch mỗi một câu tôi nói cho bọn họ nghe.” MOF tiên sinh nói.

Quả nhiên không có chuyện tốt.

“Tiếng Anh sao? Tiếng Trung có được không?” Tôi hỏi.

“Em hỏi đi, xem bọn họ có bao nhiêu người cần tiếng Trung.”

Đau đầu.

Tôi hắng giọng, hỏi bằng tiếng Anh: “Chef có lời muốn nói, bây giờ anh ấy muốn biết có bao nhiêu người có thể nghe hiểu tiếng Pháp, giơ tay lên.”

Từ từ có hai cái tay giơ lên.

“Vậy có ai không hiểu tiếng Anh cần phiên dịch tiếng Trung không?”

Hơn một nửa sinh viên đều giơ tay.

MOF tiên sinh nhướng mày, “Xem ra tiếng Trung tiếng Anh đều cần.”

Hu hu, công việc đắc tội người ta như vậy, tôi không muốn làm đâu!

Bài diễn thuyết của MOF tiên sinh quá dài, để tôi rút ra một vài điểm chính đi:

Thứ nhất, trước khi Chef chưa cho phép vào phòng học, thì không được phép vào phòng học;

Thứ hai, Chef chưa cho phép bắt đầu làm, thì không được phép bắt đầu làm;

Thứ ba, rác (chẳng hạn như vỏ trứng) không được phép vứt lên bàn, ít nhất phải lấy một cái chậu ném vào chậu trước;

Thứ tư, khăn giấy dùng quá lãng phí;

Thứ năm, mắt là dùng để nhận biết sự vật, chứ không phải phát triển ở trên mặt để làm đồ bài trí;

Thứ sáu, toàn bộ nhóm sinh viên bị điểm 0 mục “An toàn và vệ sinh nhà bếp” tiết thực hành.

Rất tốt, rất lợi hại, như này rất là MOF tiên sinh.

Chẳng trách trước kia thường nghe mọi người nói anh là Đại ma vương, tôi còn không tin.

Đột nhiên có chút vui mừng vì lúc tôi còn là sinh viên tham gia lớp của anh được mấy lần.

Sau khi tan học, thì giúp sinh viên trực nhật thu dọn dụng cụ.

MOF tiên sinh đi tới cạnh tôi, lấy cái khuôn trong tay tôi ra, nói: “Tô Diệc à Tô Diệc à, em thích giúp đỡ người khác như vậy sao?”

“Hả? Có… vấn đề gì sao?” Tôi hơi mơ hồ.

“Em nên nói cho bọn họ biết những thứ này để ở đâu, thì bọn họ mới có thể nhớ được. Em cất thay cho bọn họ, thì sau này bọn họ vẫn không biết đồ ở đâu.” Vừa nói anh lại quay sang sinh viên, hỏi: “Sinh viên trực nhật nhóm này ở đâu?”

Người phiên dịch nhỏ cũng hét lên hai lần bằng tiếng Trung và tiếng Anh.

Chỉ thấy một nam sinh gầy yếu vô cùng lo lắng chạy đến chỗ chúng tôi, rụt rè nhìn MOF tiên sinh.

MOF tiên sinh đặt cái khuôn vào trong tay cậu ta, nói: “Cậu mới là sinh viên trực nhật tuần này, việc của mình thì hãy tự làm đi. Tô Diệc là trợ giảng của tôi, không được sai bảo cô ấy, trông cậy cô ấy giúp mọi người dọn dẹp giải quyết tốt hậu quả.”

Người yêu dấu ơi, như vậy thì người khác rất dễ hiểu lầm chúng ta là kiểu quan hệ đó…

Tôi cũng sẽ hiểu lầm chúng ta là kiểu quan hệ đó…

Chúng ta rõ ràng còn chưa phải là kiểu quan hệ đó…

Chẳng lẽ chúng ta đã là kiểu quan hệ đó sao?

Cũng không phải mà…

MOF tiên sinh cắt ngang suy nghĩ của tôi, “Tô Diệc, đừng ngây người, phiên dịch cho cậu ta nghe.”

Tôi nghe không hiểu, có thể không phiên dịch hay không?

Đôi lời tâm tình của editor: Ha ha ha có người ghen rồi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi