YÊU THA THIẾT

(9)

Buổi tối về đến nhà, Chung Nhiên uống bia say khướt, hai mặt ửng hồng, trông rất đáng yêu.

Tôi véo mặt Chung Nhiên, Chung Nhiên cúi đầu nhìn tôi, hôn má trái của tôi, sau đó lại hôn má phải của tôi.

“Sao anh ngốc thế?” Tôi phá lên cười, “Hôn lên kem nền của em.”

Chung Nhiên nắm lấy tay tôi và nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Sao vậy?” Tôi dùng một tay rót cho cậu ấy một ly nước.

“Không uống.” Chung Nhiên đặt cốc nước lên bàn.

“Vậy thì…anh muốn làm gì? Đừng dựa vào em, nóng quá.” Tôi giơ tay bật điều hòa trong phòng khách, cởi chiếc áo khoác đang mặc khi đi ra ngoài.

Hai mắt Chung Nhiên long lanh như thể say thật, mím môi nói với tôi: “Tại sao trước đây em lại quên anh? Hơn nữa còn không cho anh hôn, không có anh ôm?”

Ặc……

Chẳng lẽ phải nói tôi là tôi của ba năm trước xuyên tới, lúc ấy tôi còn rất ghét cậu ấy?

“Thật tai hại mà, anh phải hiểu đột nhiên biết mình đã kết hôn là việc khó chấp nhận đến mức nào chứ.”Tôi nghiêm túc giải thích với cậu ấy.

“Vậy thì mấy ngày trước em có yêu anh không?” Chung Nhiên nghịch ngón tay tôi, tựa đầu vào vai tôi.

Anh chàng này thực sự rất sắc sảo.

Làm sao cậu ấy biết rằng tôi rất cảm động?

Quả nhiên sắc đẹp hại người.

“Tại sao không nói chuyện?” Chung Nhiên hơi ngẩng đầu, hơi thở phà vào cổ làm tôi hơi ngứa, nhưng tôi không dám gãi.

Dù sao đây cũng là một câu hỏi chí mạng.

Nếu tôi trả lời yêu thì có vẻ như tôi rất tùy tiện?

Nếu như tôi trả lời không yêu thì chắc chắn Chung Nhiên sẽ rất tức giận.

“Tôi…Dưới sự dụ dỗ không biết mệt mỏi của quý phi, long tâm của trẫm rất vui vẻ, cũng đã động lòng.” Tôi xoay nhẫn, cười nói.

“Ồ?” Chung Nhiên đột nhiên kéo tôi lại, chiếc ghế sofa đột nhiên lún xuống.

Cảm giác khủng hoảng đột ngột này là gì?

“Chung Nhiên?” Tôi thì thầm.

Chung Nhiên cười khúc khích trả lời: “Vậy thì hôm nay, vị thần thiếp này phải ra sức thị tẩm mới đúng, bệ hạ ~”

Tôi nuốt nước bọt: “Cái đó…em sẽ thuận theo…ưm…”

Được rồi, Chung quý phi, ngươi dám cả gan táy máy tay chân với trẫm!

Chung Nhiên hôn rất sâu, thấy tôi xuất thần, anh ấy rời môi tôi và hỏi: “Sao em dám thất thần?”

“Em chỉ đang nghĩ…tại sao anh không đi tắm…” Tôi cười “haha”.

“Lát nữa tắm rửa sau.” Chung Nhiên nhướng mày cười, ôm tôi rồi lại đi vào phòng ngủ.

Chết tiệt, cậu ấy uống say chỗ nào chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi