Sau khi ký xong hợp đồng, Trì Niệm còn ở một bên than thở mọi việc đều kết thúc rồi, Đào Nhạc đã cùng Đoạn Mục Chi trò chuyện.
"Một mình anh ở bên ngoài dốc sức làm việc nhất định rất vất vả? Thật sự là không dễ dàng đâu. Đúng rồi, anh có hành lí nào cần phải chuyển không? Tôi hôm nay vừa vặn có lái xe, có thể giúp anh ~." Đào Nhạc nói nói, lại bắt đầu không khống chế được bản thân, đối với Đoạn Mục Chi vô cùng mất kiểm soát.
Trì Niệm bây giờ nhìn không nổi nữa, nắm quần áo của cô muốn cho cô khiêm tốn lại một chút, nhưng lại bị Đào Nhạc khẽ đá vào chân.
Đoạn Mục Chi nhìn thoáng qua Trì Niệm đang ngồi khoanh tay nhe răng trợn mắt, quay sang nói với Đào Nhạc: "Không cần đâu. Tôi không có đồ gì để lấy."
Anh vỗ vỗ vào vali bằng bạc bên cạnh, giọng nói hơi khàn khàn cực êm tai: "Đây là tất cả đồ đạc của tôi."
"Chỉ. . . Chỉ có nhiêu đây?!" Đào Nhạc rõ ràng là có chút ngoài ý muốn.
Trì Niệm cũng rất kinh ngạc. Một chiếc vali như vậy lớn đến mức nào, anh lại đem tất cả đồ đạc để ở trong đó? Bây giờ đã sang thu, loại vali này ngay cả một chiếc áo khoác cũng nhét không vừa nha?
Trì Niệm quan sát vali đó một chút, thời điểm ánh mắt chuyển qua nhìn khuôn mặt Đoạn Mục Chi, đột nhiên phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Khóe mắt Đoạn Mục Chi hình như có chút như có như không ý cười, lại có đôi mắt đào hoa xinh đẹp chớp chớp một cái, tim Trì Niệm phút chốc như bị thắt lại.
Cô nhanh chóng cúi đầu, cảm giác chột dạ giống như mình đang làm chuyện gì sai.
Đào Nhạc không có chú ý tới nét mặt của cô, sau vài giây khiếp sợ, cô khôi phục lại nụ cười tươi quyến rũ.
"Cũng đúng, cái này đều là những vật ngoài thân, số lượng nhiều ít không quan trọng, tinh xảo dễ chịu mới là trọng yếu. Mục Chi, anh rất biết sinh hoạt nha."
Đào Nhạc thực sự là không có tình người mà, Đoạn Mục Chi bất quá chỉ có khuôn mặt với dáng dấp dễ nhìn thôi, từ lúc mới gặp mặt đến giờ chưa đến một tiếng, vậy mà người ta biết hay không biết sinh hoạt đều có thể nhìn ra được?
Đoạn Mục Chi nghe vậy tròng mắt cười yếu ớt, "Tôi sẽ ở chỗ nào?"
Anh khiêm tốn một chút cũng không sao, Trì Niệm rõ ràng nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong mắt Đào Nhạc bùng cháy mạnh mẽ hơn.
"Đến đây Mục Chi, tôi dẫn anh đi xem phòng."
Trì Niệm im lặng, Đào Nhạc lúc này đứng dậy nở nụ cười tươi với Đoạn Mục Chi, đặc biệt như đứng chào đón ở lối vào của một số cửa hàng đầy màu sắc cổ đại.
Sau khi Đào Nhạc dẫn Đoạn Mục Chi vào phòng một lát sau liền đi ra, Trì Niệm còn tưởng rằng bọn họ có thể ở trong phòng cả buổi trưa.
Đào Nhạc mơ mơ màng màng ngồi xuống bên người Trì Niệm, trong ánh mắt cô ấy giờ đây chỉ toàn là si mê, dường như ngắm vẫn chưa thỏa mãn, "Anh ấy thật sự là cực phẩm nha, cực phẩm đó."
Kể từ khi Đoạn Mục Chi bước vào cửa, Đào Nhạc dường như cứ nói ra hai chữ này.
Trì Niệm lườm cô ấy một cái, "Vì cực phẩm này, ngay cả tớ cậu cũng bán."
"Gì mà bán cậu?" Đào Nhạc chạm vào vai cô, "Tớ bán cậu cái gì, tớ là đang giúp cậu giải quyết phiền phức có được hay không!"
"Giải quyết?! Cậu để cho tớ ở cùng với cái người. . ." Trì Niệm kích động giọng dễ trở nên lớn, sợ rằng Đoạn Mục Chi trong phòng nghe thấy, cô hạ thấp giọng nói: "Cậu cứ như vậy để cho tớ và một người đàn ông ở chung một mái nhà, đây mà gọi là giúp tớ giải quyết phiền phức?!" Rõ ràng là tạo phiền phức cho cô thì có!
"Đúng rồi." Đào Nhạc lơ đễnh nhún nhún vai, rút một tấm thẻ từ trong ví ra, nhướng mày nói: "Với tiền thuê nhà của anh ấy, cuối mỗi tháng tớ còn có thể dẫn cậu đi ăn có đúng không? Nếu như trong nhà có đàn ông, về sau bồn cầu tắc hay bóng đèn hỏng, còn cần tớ nửa đêm dậy sửa cho cậu à? Càng quan trọng hơn là, sau này mẹ cậu tới kiểm tra, tớ cũng không phải lại diễn vai bạn trai cậu. Cậu không biết đâu, mặc dù chỉ là cải trang, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến giá trị của tớ, thật đó."
Cô nói năng hùng hồn, bộ dạng đầy lý lẽ khiến Trì Niệm nghe được sửng sốt một chút, cuối câu còn đem ánh mắt hờn dỗi ném qua, Trì Niệm nhất thời liền bị đánh thức.
". . . Rốt cuộc là cậu giúp tớ giải quyết phiền phức hay là giúp cậu giải quyết phiền phức?!"
Đào Nhạc khẽ giật mình, không quan tâm chép miệng một cái, "Đều giống nhau mà."
Hoàn toàn không giống có được không!
Trì Niệm vừa định tranh luận vài câu, Đào Nhạc bỗng nhiên đứng dậy sửa sang vạt áo, nghiêng đầu sang cô vẫy tay: "Đi, mời tớ ăn cơm."
"Cậu dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Được rồi, không ăn cũng được. Về sau cuối tháng không vượt qua nổi đừng có đến tìm tớ." Đào Nhạc ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng, cúi người xuống cầm lấy túi xách, "Hẹn gặp lại."
Trì Niệm thấy thế vội vàng giữ chặt cô lại, "Ây yô mời mời mời, nhưng mà tớ không trả tiền đâu!"
Lại cười làm lành xin lỗi, thật vất vả mới dỗ dành được Đào Nhạc, lúc hai người đang chuẩn bị ra cửa, Trì Niệm đột nhiên nhớ tới Đoạn Mục Chi.
Trì Niệm quay đầu nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, có chút do dự, "Vậy cậu ta. . . làm sao bây giờ?"
Đoạn Mục Chi vừa rồi nói với Đào Nhạc có chuyện phải làm, không hi vọng bị người khác quấy rầy, ăn cơm hay làm cũng không cần gọi anh, nếu như đói bụng anh sẽ tự mình nghĩ cách.
Ngay cả cơm cũng không ăn?
Anh là một người thất nghiệp, lại bận rộn như vậy?
Không đợi sự tò mò của Trì Niệm lớn hơn, Đào Nhạc đã lôi kéo cô ra cửa.
"Tớ vừa phát hiện một nhà hàng này, hôm nay phải cùng cậu ăn ngon một bữa!"
Đào Nhạc hai ngày nữa muốn đi công tác ở Nam Thành, tối đó tham gia một buổi tiệc thời trang, nên chiều nay muốn đi thử lễ phục. Lo lắng ăn quá nhiều vào buổi trưa sẽ gây bất lợi cho việc chọn chính xác kích cỡ chiếc váy, cả hai đã đi thẳng vào bên trong cửa hàng.
Trì Niệm buổi sáng chỉ ăn nửa chén cháo, bị Đào Nhạc kéo đi dạo phố, mới đi một hồi thì đã đói không chịu được.
Một mực đợi đến khi Đào Nhạc thử xong lễ phục cũng đã xế chiều, hai người giống như sói đói vội vã đi vào một nhà hàng thịt nướng của Nhật, sau khi ăn uống no say, Trì Niệm mới cảm thấy mình rốt cục cũng được sống lại.
***
Màn đêm buông xuống, gió thu hơi lạnh.
Đào Nhạc sống ở tam hoàn, giờ này chính là thời điểm kẹt xe, thế là Trì Niệm chỉ yêu cầu cô đưa mình tới trạm tàu điện ngầm.
Đào Nhạc mặc dù ngoài miệng nói Đoạn Mục Chi sẽ không có mưu đồ gì với Trì Niệm, nhưng nhìn thấy mặt Trì Niệm có chút rầu rĩ không vui, vì an ủi cô, Đào Nhạc nói cho Trì Niệm biết cô đang cầm lấy thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi, chỉ cần anh dám làm chuyện xấu, cô ngay lập tức sẽ đem thẻ căn cước của anh đến cục cảnh sát, cũng sẽ lập tức trở về, để cô không phải lo lắng.
Trì Niệm cảm thấy cảm động cùng Đào Nhạc đùa giỡn trong chốc lát, sau đó về nhà.
Có rất nhiều người trên tàu điện ngầm, Trì Niệm bị chèn ép hoàn toàn không có chỗ trống để cô nhúc nhích.
Trì Niệm cũng không chán ghét loại cảm giác chen chúc này, nhất là bây giờ, việc dán chặt lấy đám người này ngược lại sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn không thể giải thích.
Cô chợt nhớ đến cánh cửa phòng đóng chặt, nhớ tới trong nhà còn có Đoạn Mục Chi.
Hồi sáng Đào Nhạc nói cũng đúng, Đoạn Mục Chi nhìn không giống người xấu, Trì Niệm chỉ là có chút hiếu kì, tám năm trôi qua, anh lại có thể nhìn một chút liền nhận ra cô, điều này thực sự khiến cô ngoài ý muốn.
Đào Nhạc có hỏi anh, hỏi anh làm sao liếc mắt một cái liền nhận ra Trì Niệm.
Đoạn Mục Chi nói: "Năm đó lúc đi học, học tỷ cũng làm người ta khắc sâu ấn tượng, nhiều năm như vậy, cô cùng lúc trước một chút cũng không thay đổi."
Năm đó đi học Trì Niệm quả thực là một cô gái ngoan ngoãn, cô nghĩ không ra mình có làm chuyện gì có thể để cho Đoạn Mục Chi khắc sâu ấn tượng, ngoại trừ buổi tiệc ngày hôm ấy. . .
Trời ạ, nếu như anh đối với chuyện kia còn canh cánh trong lòng, về sau hai người bọn họ ở chung một nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sẽ cảm thấy xấu hổ lắm. . .
Suy nghĩ miên man, Trì Niệm bất tri bất giác đã đi ra trạm tàu điện ngầm.
Mấy năm gần đây ở lục hoàn cũng có nhiều hộ gia đình hơn, ban đêm so với trước kia càng thêm náo nhiệt. Nơi này không thể so với nội thành có người kiểm soát, từ sáu, bảy giờ tối các cửa hàng quán xá sẽ bắt đầu mở cửa.
Trì Niệm đi bộ về nhà, lúc đi ngang qua quán bún thập cẩm cay, hơi nóng cay và thơm được thổi bởi gió mùa thu, cả con phố có thể ngửi thấy hương vị nóng bỏng này.
Lúc ra cửa Đoạn Mục Chi còn tự giam mình ở trong phòng, cũng không biết anh hiện tại đã ăn cơm chưa.
Trước đó vào ngày đầu tiên bạn thuê phòng chuyển đến, cô đều sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Giờ muốn cô và Đoạn Mục Chi cùng nhau ăn cơm. . . .
Trì Niệm rùng mình một cái, cô không thể tưởng tượng ra viễn cảnh ấy.
Nhưng nếu như cô mời anh bún thập cẩm cay thì sao nhỉ?
Nhìn thoáng qua hơi nóng từ cái nồi lớn bốc lên ừng ực, Trì Niệm do dự một chút, vẫn là đi về nhà.
Anh nói không muốn bị quấy rầy, cô vẫn không nên nhiều chuyện, nói không chừng anh đã ăn rồi.
Lúc Đoạn Mục Chi từ trong phòng đi ra, Trì Niệm còn chưa về.
Trong phòng không có bật đèn, rất tối, rất yên tĩnh.
Đoạn Mục Chi lần theo ký ức lúc sáng tìm mở công tắc trên tường, ấn một chút, không có phản ứng.
Hình như bị cúp điện.
Không có cách nào, anh chỉ có thể chạm vào bóng tối rồi đi vào bếp.
Tựa hồ đã mất điện rất lâu, trong tủ lạnh chỉ còn lại một tia khí lạnh.
Anh vừa mới chạm đến bình nước, ở cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng chìa khoá mở cửa.
Là Trì Niệm trở về.
Trì Niệm một tay mang theo bún thập cẩm cay, một tay nắm vuốt chìa khoá, trên vai còn kẹp lấy điện thoại.
Bên đầu kia điện thoại Đào Nhạc hỏi cô có về nhà không.
Trì Niệm có chút khó khăn mở cửa, vừa rút chìa khóa ra cúi đầu để thay giày, cách cô rất gần đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp khàn khàn.
"Học tỷ. . ."
"A!" Trì Niệm giật mình, không chút nghĩ ngợi liền vung tay lên.
"Á."
". . . Đoạn, Đoạn Mục Chi?! Cậu không sao chứ? A, cậu đang chảy máu kìa!"