YÊU THẦM EM ĐÃ LÂU

Từ ga tàu điện ngầm về nhà, thẳng một đường ước chừng hai mươi phút.

Trì Niệm mặc áo khoác mà Đoạn Mục Chi đưa, giống như một xác ướp bị quấn băng, tay chân cứng ngắc đến mức không biết như thế nào cho phải.

Anh nói nhất thời tìm không thấy áo khoác của Trì Niệm, cũng không dám tùy ý tiến vào phòng của cô, liền cầm áo khoác của mình ra.

"Là vừa mua, chị yên tâm mặc đi" anh nói.

Trì Niệm đi đến đâu, Đoạn Mục Chi đều đi bên cạnh cô, thân hình cao lớn thay cô chắn một phần gió lạnh, một loại hương thơm nhàn nhạt lại sạch sẽ bị gió đưa tới, Trì Niệm không biết là mùi hương trên áo khoác mình đang mặc, hay là mùi hương trên người anh.

Chung quy lại chúng đều là mùi hương của Đoạn Mục Chi, cứ quanh quẩn ở bên người, khiến Trì Niệm có chút không dám hô hấp.

Trời đêm gió rét, hai người trên đường đi đều không có gì nói.

Xem như Đoạn Mục Chi dụng tâm gợi chuyện để nói, nhưng lúc này Trì Niệm cũng tất nhiên không thể tự nhiên trả lời.

Hai người cứ như vậy trầm mặc, ngược lại tựa như là phương thức ở chung tốt nhất.

Trở về nhà, đèn trong phòng khách và nhà bếp đã bật sáng, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong không khí.

Đoạn Mục Chi đang xoay người đổi giày, bỗng nhiên dừng lại động tác, mắt nhìn về phía sau lưng.

Trì Niệm đang ôm bụng, trên mặt có vẻ đỏ ửng.

Cô buổi tối vẫn chưa ăn cơm, lúc đầu xem như là đã đói bụng đến mức không có cảm giác, nhưng không biết tại sao, nghe được hương vị đồ ăn thì bụng lại kêu lên.

Thời điểm Đoạn Mục Chi nhìn đến, Trì Niệm trở lại làm bộ dạng đóng cửa, nhưng vẫn nghe thấy được tiếng cười trầm thấp của anh.

Trì Niệm cắn răng, thật mất mặt mà!

"Chị đi tắm thay quần áo trước đi, tôi đi hâm lại cơm cho nóng."

Anh nói xong liền trực tiếp đi xuống phòng bếp.

Trì Niệm nhìn qua bóng lưng của anh, nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của anh.

Trì Niệm tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, trên bàn trà phòng khách đã bày xong chén đũa.

Đoạn Mục Chi bưng hai mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra, trông thấy Trì Niệm, anh nói: "Chị ngồi trước đi. Còn có canh nữa, nếu chị đói bụng có thể ăn món này lót dạ một chút."

". . . Ừm."

Tivi trong phòng khách đang chiếu phim truyền hình cũ, Trì Niệm nhìn qua bàn đồ ăn, cô lại không biết Đoạn Mục Chi còn có thể xuống bếp.

Không gian trong nhà Trì Niệm nhỏ, không có thừa vị trí để làm phòng ăn, bình thường đều là ở phòng khách ăn cơm.

Sự chênh lệch độ cao giữa bàn trà và ghế sofa khiến Trì Niệm cảm thấy hơi bực bội, cô trước mấy ngày vừa mới mua một tấm thảm khá dày, thuận tiện ngồi dưới đất ăn cơm.

Trì Niệm vừa ngồi xuống, Đoạn Mục Chi đã bưng chén canh ra.

Nhìn xem chén canh kia Trì Niệm liền ngây ngẩn cả người, lúc mua chén canh này, cô chỉ để ý đến hoa văn đẹp mắt trên đó, thật tình không biết ngày sau khi dùng chén canh này lại khiến cô bị bỏng. Trì Niệm nhớ rõ ràng cô đã đem cái chén này cất vào trong hộp, Đoạn Mục Chi là lấy từ đâu ra vậy?

Canh vừa nấu xong nên còn khá nóng, Đoạn Mục Chi không mang bao tay, bỏng đến mức khiến anh nhếch nhếch miệng.

Trì Niệm thấy thế đứng dậy muốn giúp, Đoạn Mục Chi lại trước cô một bước nói: "Lấy giúp tôi cái đệm."

Trì Niệm nghe vậy không dám chần chờ, thuận tay liền đem iPad trên ghế salon đặt lên bàn trà, "Mau đặt xuống đi!"

Đoạn Mục Chi nhìn qua iPad của cô sửng sốt một chút, "Chị xác định. . . đặt cái này lên trên?"

"Xác định!" Trì Niệm quỳ thẳng người, trông thấy Đoạn Mục Chi ngón tay đều đã bị nóng đỏ, cô vội nói: "Không có vấn đề gì đâu, cậu mau đặt xuống đi! Cậu muốn bị bỏng à!"

"Được rồi."

Đặt chén canh xuống, Đoạn Mục Chi thấy Trì Niệm ngồi dưới đất, anh do dự một chút, vẫn là lựa chọn ngồi trên ghế sofa.

Mở nắp ra đã thấy món súp nấu với củ cải có vị ngọt, Đoạn Mục Chi múc một chén cho mình rồi múc cho Trì Niệm một chén nữa, mong đợi nhìn qua Trì Niệm: "Học tỷ mau nếm thử tay nghề của tôi xem sao."

Trì Niệm theo lời nhấp một miếng trong chén canh củ cải, mùi thơm ngào ngạt, cô kinh ngạc nói: "Ngon thật đó!"

Thần sắc của Đoạn Mục Chi rõ ràng trở nên buông lỏng vui mừng, "Học tỷ thích là tốt rồi."

Sau khi ăn một chén canh củ cải nóng hổi vào trong bụng, Trì Niệm cả người đều ấm áp lên, lại gắp thêm một miếng rau xanh, cô nói với Đoạn Mục Chi: "Cậu cũng mau ăn đi."

"Được." Đoạn Mục Chi cầm lấy đũa cười với cô "Chị nhớ ăn nhiều một chút."

"Ừm ừm!"

Tay nghề của Đoạn Mục Chi không tệ, cũng có thể là bởi vì Trì Niệm quá đói, trước lúc ăn cơm cô còn suy nghĩ sẽ thận trọng ăn chậm một chút, nhưng một chén canh nóng khiến cô lập tức thèm ăn ngay, rất nhanh liền quên mất hai chữ thận trọng là viết như thế nào.

Đã gần mười hai giờ, bữa ăn này chỉ có thể coi là bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm, nhưng Trì Niệm chưa bao giờ ăn bữa ăn nhẹ nửa đêm nào phong phú và ngon đến như vậy.

Lời thoại của bộ phim truyền hình lúc này trở thành nhạc nền, hai người trong phòng khách đang ăn uống vui vẻ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu khiến bầu không khí tổng thể trông khá thoải mái và hài hòa.

Chờ khi Trì Niệm ăn vào tám phần no bụng, cô chậm lại tốc độ, nghiêng đầu nhìn xem Đoạn Mục Chi, cuối cùng cảm thấy việc ăn cơm cùng với anh cũng không có đáng sợ như vậy.

Dáng vẻ khi ăn uống của Đoạn Mục Chi rất nhã nhặn, so với đa số những người đàn ông mà cô thấy qua còn nhã nhặn hơn.

Anh có vẻ cũng đói bụng.

Trì Niệm ăn không nhiều lắm, nhưng bốn món và một canh trước mặt cô đã gần như ăn hết.

Trì Niệm hỏi anh: "Buổi tối anh cũng không ăn sao?"

"Không có. Học tỷ nói phải tăng ca, tôi nghĩ hẳn là sẽ không quá muộn, chuẩn bị cơm xong ngồi đợi chị về. Hơn 9 giờ tôi đến ban công lấy quần áo vào phát hiện gió nổi lên, liền đi ra cửa đón chị." Đoạn Mục Chi nói.

"Cậu đợi tôi?" Trì Niệm kinh ngạc, "Cậu ra ngoài lúc hơn 9 giờ, vậy cậu ở ga tàu điện ngầm đó đợi tôi hơn một tiếng sao? Sao cậu lại không gọi điện thoại cho tôi chứ?"

Đoạn Mục Chi đặt chén đũa trong tay xuống, mắt nhìn qua Trì Niệm cười, "Tôi sợ chị đang bận, không muốn làm phiền chị. Bất quá cũng không sao, cũng không có đợi bao lâu."

Anh ngồi ở trên ghế salon, Trì Niệm lại ngồi dưới đất, vừa rồi bộ dáng anh ở trên ghế salon khom lưng gắp thức ăn vừa có chút vụng về lại có chút đáng yêu, nhưng bây giờ bộ dáng anh nhìn xuống cô, khiến cho Trì Niệm sinh ra ảo giác anh như đang ở trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh.

Trì Niệm có chút mất tự nhiên đảo mắt tránh khỏi ánh mắt của anh, khẽ nói: "Kỳ thật cậu có thể ăn trước, không cần phải đợi tôi. . ."

"Thế thì không được." Đoạn Mục Chi nói, "Bữa cơm này vốn chính là muốn mời chị ăn, người được mời không ăn, tôi làm sao có thể tự mình ăn trước."

"Mời tôi?" Trì Niệm sững sờ, nhớ tới cuộc điện thoại buổi chiều kia, bất tri bất giác kịp phản ứng, "Cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, là như thế này sao?"

"Ừm." Đoạn Mục Chi trên mặt ý cười không thay đổi, anh cúi thấp người hết mức có thể nhìn thẳng Trì Niệm, "Mấy ngày nay được chị chiếu cố, buổi chiều đi siêu thị liền mua một vài thực phẩm, định buổi tối sẽ làm một bữa cơm cho chị. Tôi hiện tại không có nhiều tiền, chỉ có thể mời chị ăn bữa cơm bình thường như thế này thôi, chị sẽ không để ý chứ?"

"Đương nhiên sẽ không!" Trì Niệm thốt ra.

Buổi chiều anh nói muốn mời cô ăn cơm, Trì Niệm còn tưởng rằng anh muốn mời cô ra một nhà hàng bên ngoài ăn. Anh có tiền hay không là một chuyện, nhưng cô cảm thấy so với ngồi ở một nơi sang trọng như thế thì ngồi trong phòng khách hai người vừa xem tivi nói chuyện phiếm vừa ăn cơm cùng nhau, ngược lại làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sợ Đoạn Mục Chi không tin, Trì Niệm lại nói: "Kỳ thật tôi cũng không thích ăn ở bên ngoài, như thế có chút khách sáo. Vả lại, tay nghề của cậu giỏi như vậy, mấy đầu bếp ở các nhà hàng đó chưa chắc đã nấu ăn ngon như cậu."

Đoạn Mục Chi nhìn qua cô trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cong môi cười một tiếng, ý cười tĩnh mịch, Trì Niệm nhất thời nhìn không rõ, "Thật ra chị không cần phải khách sáo như vậy?"

Trì Niệm liên tục gật đầu: "Tôi nói thật lòng đó!"

Nói xong, Trì Niệm cảm thấy như có chỗ nào không đúng, lúc nhìn lại Đoạn Mục Chi, thấy anh đã đứng dậy.

"Để nơi này tôi dọn là được, chị đi nghỉ trước đi."

Nghe Đoạn Mục Chi nói vậy cô gật đầu một cái rồi vội vàng chạy về phòng, vừa mới ăn no nên Trì Niệm tựa ở đầu giường, ngơ ngác nhìn xem ánh đèn bàn ở đầu giường, đầu óc trống rỗng.

Thực tế sau ngày cưỡng hôn hôm đó, Trì Niệm có gặp lại Đoạn Mục Chi.

Lúc đó là nửa tháng trước khi Trì Niệm chuẩn bị đến thành phố B, cô cùng Trì mẹ ra ngoài mua sắm, hai người lang thang một hồi trong siêu thị rồi tách ra.

Trì Niệm cũng không hề hoảng hốt, chậm rãi dạo một vòng quanh khu đồ ăn vặt, thấy những món mình thích mới dừng lại, chọn một loại hợp khẩu vị, nhìn lại một chút hạn sử dụng, sau đó bỏ vào xe mua hàng.

Quá trình này khiến Trì Niệm cảm thấy rằng cô dường như đã trở thành một người phụ nữ hiện đại độc lập, tinh tế và thanh lịch trong các bộ phim truyền hình. Đương nhiên, nếu có thể có được diễm ngộ lớn như vậy vào lúc này, vậy thì càng tốt hơn.

Ngay tại thời điểm Trì Niệm đang lựa chọn kẹo trên kệ, cô bỗng nhiên nhìn thấy phía đối diện có một gương mặt quen thuộc.

Đoạn Mục Chi cùng mấy người bạn học, mấy nam sinh cười đùa nói chuyện, vẻ mặt tràn đầy năng lượng và sức sống.

Nhận ra Đoạn Mục Chi, Trì Niệm giống như là gặp quỷ, dọa đến mức cô hít sâu một hơi, nhanh chóng ngồi xuống đem mình giấu đi.

Khi đó cách bữa tiệc hôm đó đã bốn mươi ngày trôi qua, mà trong mười lăm ngày đầu tiên của bốn mươi ngày này, hầu như đêm nào Trì Niệm cũng mơ thấy mình đè Đoạn Mục Chi lên tường và gặm nhấm môi anh, có khi thậm chí là, ngay cả hương vị trên môi anh như thế nào cô cũng đều cảm nhận rất rõ ràng.

Thế là trong đoạn thời gian đó Trì Niệm đối với cái tên Đoạn Mục Chi cùng với bất cứ đề tài nào liên quan đến anh đều rất mẫn cảm, bây giờ người đó đang ở trước mắt cô, Trì Niệm ngay cả hít thở cũng không dám.

Mấy nam sinh đối điện thảo luận khá sôi nổi, bọn họ hình như là muốn ra ngoại thành dạo chơi, đang bàn thời gian và lộ trình đi.

Trì Niệm đang chuẩn bị rút lui, trong lòng thầm than phiền rằng anh đã sắp lên năm cuối cấp ba rồi mà vẫn còn có tâm trạng đi chơi. Chậc chậc chậc.

Lúc này, cuộc trò chuyện bên kia chợt đổi đề tài, đối diện với Trì Niệm có người đang hỏi: "Mục Chi, có đã tìm được học tỷ cướp đi nụ hôn đầu của cậu chưa?"

Nghe thấy được nội dung liên quan tới chính mình, động tác muốn trốn chạy của Trì Niệm chợt dừng lại.

Đoạn Mục Chi vậy mà lại tìm cô sao? Anh tại sao lại muốn tìm cô, đừng nói là báo thù nha?!

"Vẫn chưa tìm thấy." Là giọng nói của Đoạn Mục Chi, tâm Trì Niệm khẽ run lên.

"Các cậu có tin tức gì của chị ấy không?" anh hỏi.

"Tớ nghe mọi người nói là hình như chị ấy đã đến thành phố B." Một người khác nói.

"Ồ, thành phố B cách chỗ này của chúng ta có chút xa nha. Mục Chi, làm sao bây giờ? Cậu định theo đuổi chị ấy à?" Lần này là một người khác hỏi.

"Thành phố B xa như vậy! Mục Chi, chị ấy không phải là muốn tránh mặt cậu đó chứ?" Mấy nam sinh khác nghe thế liền cười vang.

Trì Niệm nghe thấy tiếng cười của bọn họ bỗng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Lý trí nói cho cô biết là cô không nên ở lại đây, nhưng thân thể lại không cử động được, bởi vì cô nghe thấy đầu kia lại có người hỏi:

"Mục Chi, học tỷ đó có phải rất xinh đẹp không?"

Không biết tại sao, Trì Niệm đột nhiên có chút khẩn trương. Đoạn Mục Chi sẽ nhận xét cô như thế nào đây, cô rất để ý.

Bên kia trầm mặc một chút, một lúc sau giọng nói trầm ấm của Đoạn Mục Chi mới xuất hiện.

"Cũng được. Bất quá. . ."

Bất quá?

Trì Niệm bỗng nhiên siết chặt bàn tay đang đặt trên xe mua hàng.

"Bất quá, đúng lúc là kiểu mà tớ thích."

Ầm ầm --

Một từ "thích" vang lên cảm giác giống như tiếng sét mà Thiên Lôi bỗng nhiên đánh xuống, Trì Niệm trong lúc nhất thời giống như đánh mất tất cả các giác quan.

Bên kia lại cười đùa nói một vài câu gì đó, Trì Niệm nghe không rõ lắm, đợi giọng nói của Đoạn Mục Chi vang lên một lần nữa, lúc này cô mới lại khôi phục lại tri giác.

Anh cầm một bình nước từ kệ hàng bên trên, Trì Niệm thấy không rõ biểu lộ lúc này của anh, chỉ mơ hồ nghe ra trong giọng nói của anh cất giấu một chút ý cười.

"Không sao, tớ sẽ tìm được chị ấy."

Sau khi nghe anh nói xong, Trì Niệm lại mơ hồ.

Mấy kệ hàng phân tầng che khuất tầm mắt của Trì Niệm, hôm nay Đoạn Mục Chi mặc quần jean, áo thun trắng vừa sạch sẽ vừa mềm mềm, bên môi anh còn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạ vô cùng đẹp mắt khiến cô càng thêm thất thần.

Trì Niệm chậm rãi đứng lên, sau đó ngây người.

Đoạn Mục Chi thích cô sao? Thật sao? Tại sao lại thích cô?

Không đợi cô đem những này vấn đề này nghĩ rõ ràng, Trì mẹ đi tìm con gái nãy giờ không thấy đâu đã tìm tới.

"Trì Niệm!"

Trì mẹ gọi một tiếng có khí thế mười phần như sư tử hống, thành công đem tất cả lực chú ý mọi người ở đối diện hướng về phía bên này.

Đoạn Mục Chi nghe thấy tiếng gọi, tầm mắt nhìn nghiêng một chút, bỗng nhiên vừa vặn đối diện với một đôi mắt bên kệ hàng bên kia.

Trì Niệm lúc đó vẫn còn là một thiếu nữ, cô không phân biệt được tim đập thẹn thùng cùng với tim đập nhanh sợ hãi là khác nhau, ý thức lúc đó chỉ nghĩ rằng có thể Đoạn Mục Chi đã phát hiện ra mình, trong đầu cô chỉ có một chữ, chạy.

Cô lập tức đẩy xe hàng, cây kẹo vừa mới chọn định bỏ vào xe cũng vứt đi.

Giống như bị một con quái vật nào đó truy đuổi, Trì Niệm nhanh chóng chạy đến chỗ Trì mẹ, khoác tay Trì mẹ, vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta đi mau!".

Đoạn Mục Chi lúc đầu cũng không dám xác định cặp mắt kia có phải là Trì Niệm hay không, thời điểm anh đuổi đến chỉ còn thấy một góc váy biến mất ở cuối lối đi.

Trên đường về nhà, Trì mẹ hỏi Trì Niệm, "Đang trong siêu thị mà con gấp gáp cái gì vậy?"

Trì Niệm do dự ấp úng, "Con, con. . . con nhìn thấy trộm."

Trì mẹ kinh hãi: "Sao? Con nhìn thấy trộm? Trộm gì? Có phải là trộm túi tiền hay không? Ôi trời mẹ đã nói dạo gần đây ăn trộm ăn cắp rất nhiều, con phải cẩn thận. Sau này điện thoại với túi tiền đều phải giữ cẩn thận, lúc nào cũng phải kiểm tra. . ."

Trì mẹ nói nhiều thế nào Trì Niệm dạ dạ nhưng một câu cũng không có nghe.

Trong đầu cô lúc này chỉ có Đoạn Mục Chi.

Trì Niệm nghĩ, anh so với tên trộm tài giỏi nhất trên đời này chắc cũng không hơn không kém.

Anh không cần đồ vật gì hỗ trợ, thậm chí cũng chưa cần đến gần cô.

Chỉ cần dùng một ánh mắt, liền trộm đi trái tim của cô.

Sau khi lên đại học, Trì Niệm có một khoảng thời gian thường xuyên nghĩ đến lời nói ngày hôm đó của Đoạn Mục Chi, nét mặt của anh, ánh mắt của anh, quần jean sạch sẽ cùng áo sơ mi trắng.

Anh là thật sự thích cô sao?

Cho đến tận hôm nay, Trì Niệm vẫn không có được đáp án cho câu hỏi này.

Cô thực sự nghi ngờ rằng tất cả những gì mà cô nghe thấy ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Ánh sáng yên tĩnh từ ngọn đèn bàn đầu giường nhẹ nhàng bao phủ lấy Trì Niệm, đôi mắt cô nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng, khóe môi nở một nụ cười như có như không.

Cô đang nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô vẫn là một thiếu nữ, còn có Đoạn Mục Chi của hiện tại.

Gian phòng kế bên không bật đèn, ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt của màn hình máy tính chiếu vào trên mặt Đoạn Mục Chi, nhìn có chút quỷ dị bóng ma nhưng không thể giấu được vẻ dịu dàng trong mắt anh.

Chiếc điện thoại vốn đang im lặng lại vang lên bên cạnh anh, ước chừng một phút sau liền tắt đi, sau đó lại tiếp tục vang lên.

Ánh mắt Đoạn Mục Chi chậm rãi dời qua, mắt liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, chậm rãi nhận điện thoại.

Cao Thành lúc này không biết là đang ở trong hộp đêm nào, tiếng nhạc chói tai vang lên từ điện thoại, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh xung quanh Đoạn Mục Chi.

Anh nhíu mày cầm điện thoại đưa ra hơi xa một chút.

Cao Thành nói cái gì đó, nhưng Đoạn Mục Chi một chữ cũng nghe không rõ.

"Ồn ào quá." Đoạn Mục Chi không kiên nhẫn nói: "Cúp máy đây."

Cao Thành nghe vậy vội vàng nói: "Đừng cúp đừng cúp!"

Sau đó liền tìm sang một nơi yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại lập tức rõ ràng hơn.

"Đến D9 đi, buổi sáng không phải cậu muốn mời cơm sao, bọn Hạo Tử hôm nay đều đã tới rồi. Cậu không muốn đãi chúng tớ à?"

Đoạn Mục Chi nói: "Nếu như tớ nhớ không lầm, hình như tớ chỉ nói mời một mình Bạch Xương Dân ăn cơm."

Cao Thành bướng bỉnh nhắm mắt nói: "Ây yo, dù sao cậu gọi cho tớ chuyển lời, lại không nói chỉ chuyển lời cho một người."

"À." Đoạn Mục Chi cười lạnh, chợt, anh nghĩ tới cái gì liền hỏi Cao Thành: "Khoan đã, cậu ngoại trừ nói với bọn họ chuyện ăn cơm ra, còn có nói cái gì khác hay không?"

Bên đầu điện thoại kia Cao Thành cười hắc hắc, "Cậu đến đây chẳng phải sẽ biết sao!"

Đoạn Mục Chi lấy tay chống đỡ trán, nghiến răng nói, "Cậu được lắm."

Khi Đoạn Mục Chi ra cửa thì Trì Niệm đã ngủ.

Dưới cánh cửa phòng cô phát ra một tia sáng nhàn nhạt, Đoạn Mục Chi thu vào trong mắt, ý cười nhu hòa.

Dù cho tâm tư của anh đã bị cả thế giới biết, cũng không quan trọng. Bởi vì anh vốn cũng không dự định phủ nhận.

Thế nhưng mà Trì Niệm, anh nên lúc nào mới có thể để em biết được đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi