YÊU THẦM VỢ CŨ


Sáng sớm hôm sau, cổ phiếu tăng vọt nhờ sự hợp tác giữa hai công ty do đích thân Mạc Nhược Vũ ký kết chiều qua.

Trong suốt gần hai năm làm việc ở công ty, Mạc Nhược Vũ không ít lần mang về lợi nhuận cao cho tập thể, mặc dù chuyên môn cô không hề liên quan đến kinh doanh nhưng những thứ cô làm được đã chứng minh sự hy sinh cố gắng của cô luôn bỏ ra gấp nhiều lần người khác.
Chuyện vui còn chưa kịp mừng, mới sáng sớm ở nhà Mạc Nhược Vũ và bố mẹ Kiều Chính Hạo phải chứng kiến cảnh ăn vạ khóc lóc của Angela.

Cô ta trước đó rất chịu bỏ công sức, thu về đứa bé của Kiều Chính Hạo trong bụng.
Trong khi bố mẹ Kiều Chính Hạo tức đến ngất lên ngất xuống, Mạc Nhược Vũ lại thản nhiên như không có chuyện gì.

Mạc Nhược Vũ ngồi ở sofa thư thả xem báo, hình ảnh Kiều Chính Hạo ở cùng Angela chiều qua chiếm đầy cả mặt giấy, cô cầm cốc trà nóng lên nhấp một ngụm, trong lòng không còn chút xáo động như những ngày đầu.

Sau khi biết Angela đến, Kiều Chính Hạo vội vã chạy về, thấy cô ta nước mắt ngắn dài vật vã cùng tờ giấy xác nhận mang thai, anh đứng yên bất động không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả sắc mặt cũng không thay đổi dường như đoán trước được mọi chuyện.
"Hạo, anh phải cho em và con một danh phận, nếu không sau này nó sẽ bị nói là không có cha" Angela sướt mướt ôm cánh tay Kiều Chính Hạo khóc lóc ỉ ôi.
Kiều Chính Hạo còn chưa lên tiếng, bố anh đã giận dữ quát lớn: "Nửa bước cũng đừng hòng bước vào nhà này, mày giỏi như vậy thì đưa hậu quả của mày khuất mắt tao"
"Bố" Mạc Nhược Vũ đặt báo lên bàn, chậm rãi lên tiếng trấn an ông lại, cô thong thả mỉm cười: “Không sao, con với Chính Hạo đã quyết định ly hôn, bố mẹ cưới cô ấy cho Chính Hạo, còn có thêm một đứa cháu"
"Nhược Vũ, nếu con quyết định rời khỏi Kiều gia, bố mẹ cũng sẽ chẳng giữ Chính Hạo để làm gì, thà không có nó còn hơn" Bố Kiều Chính Hạo dứt khoát nói.
"Phải đó Nhược Vũ" Mẹ Kiều Chính Hạo cũng hoàn toàn theo phe con dâu, ngay cả một cái liếc nhìn đến Angela cũng không có huống chi là cưới cô ta vào nhà.
Nghe đến đây, Angela liền tức giận đánh vào người Kiều Chính Hạo, hét to: “Em không biết, đứa con này anh phải có trách nhiệm"
Không đợi Kiều Chính Hạo mở lời, Mạc Nhược Vũ nhanh chóng khẳng định: “Phải, đương nhiên phải chịu trách nhiệm, đợi một chút"
Nói rồi Mạc Nhược Vũ lên phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy hai tờ giấy cùng một cây bút, tiện thể xách luôn hành lý mang xuống phòng khách.
Trước mặt mọi người, Mạc Nhược Vũ đặt đơn ly hôn đã có chữ ký của cô xuống bàn, điềm nhiên nói: “Tôi đến như thế nào, tôi sẽ đi như thế đó"
"Mau ký đi" Angela đẩy tay Kiều Chính Hạo đang ngây người ra hối thúc.
Thấy Kiều Chính Hạo lưỡng lự, Mạc Nhược Vũ cười nhạt châm biếm: “Muốn ly hôn trong hai năm, sau một đêm đã đổi ý? Nhưng nếu anh có đổi, tôi vẫn sẽ giữ quyết định của mình"
Bị Mạc Nhược Vũ nói khích, Kiều Chính Hạo lập tức cầm bút lên, ký tên vào.
Bố mẹ Kiều Chính Hạo không còn lời nào để nói, hậm hực đứng dậy bỏ đi.
"Tôi sẽ nộp đơn ngay, trước khi đi tôi muốn nói với anh vài điều.


Chính Hạo, anh làm bố rồi thì hãy làm một người có trách nhiệm, để biết được bố mẹ vì anh mà khổ sở như thế nào.

Tôi với anh, chúng ta xem như hết duyên hết nợ, đừng để người khác xem anh như một tên ngốc nữa"
Mạc Nhược Vũ đặt xuống bàn tờ giấy còn lại trong tay rồi kéo hành lý đi ra khỏi nhà không chần chừ thêm một phút giây nào.
Kiều Chính Hạo cầm tờ giấy lên, là bảng kết quả xét nghiệm tên anh, phía dưới ghi rất rõ, vô sinh.
Ra khỏi nhà, Mạc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, cô cuối cùng cũng được trả lại tự do nhưng trong lòng lại có cảm giác trống vắng khó diễn tả thành lời.

Cô kéo hàng lý ra khỏi khu nhà, đón taxi trở về nơi mình thuộc về, sau khi được tòa án thừa nhận ly hôn, cô sẽ không còn là tam thiếu phu nhân của Kiều gia, cũng chẳng còn là kẻ mà người khác gọi là đáng thương vì bị cắm sừng.
Kết thúc hơn một năm bảy tháng làm dâu tại Kiều gia, Mạc Nhược Vũ mang tâm tư muộn phiền bỏ lại, ngồi trên taxi ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng yên ả trên đường.
Trong radio trên xe phát lên tin tức Kiều Chính Hạo bị bắt gặp cặp kè mỹ nữ, khóe môi Mạc Nhược Vũ khẽ cong lên cay đắng, suốt những ngày tháng kết hôn với Kiều Chính Hạo, thứ cô nghe nhiều nhất chính là những tin ngoại tình có bằng chứng hẳn hoi của anh.
Từ nay về sau, Mạc Nhược Vũ sẽ xóa cái tên Kiều Chính Hạo ra khỏi cuộc đời cô.

Taxi dừng trước cổng một chung cư, Mạc Nhược Vũ tươi cười chào bác bảo vệ rồi kéo hành lý vào trong tòa nhà, từng bước chân có chút chậm chạp bước vào thang máy lên trên tầng mười bốn.
Đứng trước số nhà quen thuộc, Mạc Nhược Vũ lấy chìa khóa trong túi áo khoác mở cửa bước vào, bật đèn ngay cạnh cửa.

Căn hộ quanh năm vẫn ngăn nắp, đây vốn là quà cưới của mẹ Mạc Nhược Vũ, thi thoảng cuối tuần cô vẫn về đây tìm không gian yên tĩnh nghỉ ngơi.
Để hành lý một bên, Mạc Nhược Vũ mệt mỏi ngả người trên sofa, cả vùng lưng căng cứng được thả lỏng, cô khép mắt định thần, tự thôi miên bản thân trút những suy nghĩ nặng nề ra khỏi đầu.
Một năm bảy tháng, không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để Mạc Nhược Vũ nếm trải cảm giác hôn nhân không tình yêu với người có quyền tài là như thế nào.

Cô bây giờ không trách ai cả, cũng chẳng trách số phận đã để cô gặp Kiều Chính Hạo, chỉ cần mỗi ngày được sống tốt hơn thì Mạc Nhược Vũ cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi