YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 153

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…mười hơi thở trôi qua, Mục Long đã biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, như thể đã hoàn toàn cắt đứt mọi sinh khí.

“Mục Long, ta đã nói sẽ khiến ngươi phải trả giá. Nếu ngươi đã chọn không quỳ, ta sẽ để ngươi chết trong sự lạnh lẽo và tuyệt vọng vô tận!”, giọng nói của Mục Thiên Dao giống như phát ra từ Cửu U.

“Chẳng lẽ, ta thật sự đã đánh giá ngươi quá cao sao? Dù sao thực lựa của hắn cũng chỉ ở tầng mười Thoái Phàm cảnh…”

Ngồi trên cao, một tia lo lắng thoáng hiện trong mắt Triệu Linh Đan, Chu Thiên Kiếm Đồ vốn là thắng được, thua thì thôi, nhưng Mục Long là con rồng Hàn Giang mà trong lòng nàng ta đã nhận định, không thể có sai sót.

“Cho dù hắn thua rồi, nhưng nếu sau này hắn nỗ lực tu hành đột phá lên cùng cảnh giới thì Mục Thiên Dao nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn!”

Mặc dù Triệu Linh Đan không muốn thấy Mục Long thua như thế này, nhưng Mục Long đã bị đóng băng hơn hai mươi nhịp thở.

Ngày đó, hàn băng chân nguyên Thiên của Thiên Linh Hàn Thể có thể đóng băng sự sống của một người trong chốc lát, rất nguy hiểm.

Mục gia, Mục Thanh Khung nhìn chằm chằm vào tượng băng trên võ đài, ông biết trong tảng băng đó chính là con trai mình.

“Long Nhi, con đã cố gắng hết sức rồi, nếu thực sự không được thì cứ từ bỏ. Cho dù thua rồi, nhưng với tư chất của con, sau này vẫn có thể trở lại như xưa”.

Nếu không phải ông có khả năng cảm nhận vượt xa người thường của Linh Văn cảnh, có thể cảm nhận được sức sống trong tượng băng đó thì ông đã hành động từ lâu rồi.

Hiện tại, ông rõ ràng cảm giác được sinh khí trong bức tượng băng không ngừng suy yếu, giảm dần.

Thấy vậy, hai mắt của Mục Thanh Khung nheo lại, ông hạ quyết tâm, vì con trai mình, cho dù làm gián đoạn trận chung kết, đắc tội tứ đại tông môn thì đã sao?

Nhưng, đúng lúc này, có một sự thay đổi đột ngột trên võ đài.

Trong bức tượng băng, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Cô chắc chắn có thể đóng băng ta đến chết như vậy sao?”

Khoảnh khắc giọng nói đó vang vọng, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên tượng băng kiên cố trong suốt như pha lê.

“Ầm!”

“Bùm!”

Trong tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc, tượng băng hoàn toàn nổ tung, hóa thành từng mảnh vụn, bay khắp bầu trời.

Bóng dáng của Mục Long cũng một lần nữa tái hiện trong mắt của mọi người.

Chỉ có điều, vào lúc này khí tức của hắn mạnh mẽ chưa từng có!

Hắn nhìn chằm chằm vào Mục Thiên Dao, cười nhạo nói: “Có lẽ, ta nên cảm ơn cô, nếu không phải vì áp lực trước đây của cô, ép ta đến tình thế tuyệt vọng, khiến ta phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết, ta sẽ không thể được như bây giờ!”

Ầm ầm, thân thể của Mục Long lại chấn động, bên trong người hắn lại tiếp tục nổ đùng đoàng, chân khí màu vàng vốn dĩ bao phủ toàn thân, hiện tại càng thêm sáng ngời, tựa như sắp ngưng tụ thành hiện thực.

“Chân khí thoái biến biến thành chân nguyên, đây là dấu hiệu đột phá Bích Cung cảnh!”

“Mục Long, hắn thực sự đã đột phá trong bước đường cùng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi