YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG


“Cũng được, ta đã từng nói bảo vật xưa nay đều thuộc về cường giả.

Có thể lấy lại được hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi!”, đáy mắt Mục Thiên Dao bắt đầu hiện lên một tia cao lãnh.

“Hay, hay cho câu bảo vật từ xưa đến nay đều thuộc về cường giả.

Dao Nhi, nói hay lắm, đúng lúc ta đột nhiên có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không?”, đại trưởng lão nói, ông ta đảo mắt nhìn về phía Mục Cửu Uyên.

Nghe vậy, Mục Cửu Uyên trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu như đại trưởng lão đã băn khoăn như vậy, không bằng đừng nói thì hơn”.

"Khụ khụ…”, trước mặt mọi người trong tộc, đại trưởng lão xấu hổ cười cười, ho khan hai tiếng hóa giải sự ngượng ngùng.

"Bổn tọa suy đi nghĩ lại, vì đại chiến lâu dài của gia tộc, vẫn là nên nói ra thì tốt hơn”.

"Mục Long và Mục Thiên Dao đều là nhân vật thiên kiêu hiếm có trong Mục gia chúng ta.

Dù ai thắng trận cũng sẽ là quán quân trong đại hội khảo nghiệm lần này.

Ta nhớ trong tộc có một cây Tử Điện Long Ảnh thương.

Bảo vật quý giá như vậy bây giờ đang để không, không phải rất lãng phí sao, sao không dùng nó làm phần thưởng cho trận quyết đấu này, ý của gia chủ thế nào?”, đại trưởng lão cười như không cười, nói.

"Mục Cửu Giang, ông...đừng quá càn rỡ!"

Nghe xong những lời của Mục Cửu Giang, trong mắt Mục Cửu Uyên lộ ra tia sát ý.

Tử Điện Long Ảnh thương không những là bảo vật của Mục gia, mà chủ nhân trước đây của nó cũng chính là cha của Mục Long, Mục Thanh Khung, kể từ khi Mục Thanh Khung xảy ra chuyện, Tử Điện Long Ảnh thương này đã bị gia tộc thu hồi, vẫn luôn để đó không dùng.

Bây giờ, trong dịp tụ họp đông đủ thế này, Mục Cửu Giang vậy mà lại nhắc đến chuyện này, thực sự là quá mức đau lòng.

“Không phải ông đang chất vấn chuyện tu vi của Mục Long sao, bây giờ sao lại đổi rồi, một tiếng thiên tài hai tiếng thiên tài, chẳng lẽ ông không nghi ngờ nữa?”, Mục Cửu Uyên nhìn chằm chằm đại trưởng lão hỏi.

"Đó là chuyện đương nhiên.

Vì Mục Long dám thách đấu với Dao Nhi, điều đó đủ cho thấy tu vi của cậu ta là thật.

Bây giờ trận quyết đấu giữa thiên tài hiếm có như vậy, tất nhiên cần phải có một số phần thưởng để khiến tâm tu hành của người trong tộc thêm phấn chấn”.

"Tử Điện Long Ảnh thương này từng là vũ khí của Thanh Khung, nhưng không may, Thanh Khung đã bị phế rồi.

Nhưng mà, nếu Mục Long có thể chiến thắng, vừa hay là cha truyền con nối, vì Mục gia chúng ta khởi đầu thịnh thế, có đúng không, Mục Long?"
Đại trưởng lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Mục Long.

Thực tế, ngay cả bản thân ông ta cũng không muốn tin những lời này.

Nhưng không ngờ, Mục Long nghe xong liền bật cười, nhanh chóng đồng ý: “Đại trưởng lão nói rất đúng.

Ta không muốn binh đao của cha ta bị người khác vấy bẩn.

Ông nội, đồng ý với ông ta đi!"
Ngay khi những lời này nói ra, Mục Cửu Uyên sững sờ trong giây lát, nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh lửa bừng cháy trong mắt Mục Long thì bỗng im lặng.

Khi còn trẻ ông ta cũng từng có loại thần sắc này, lúc Mục Thanh Khung đang tuổi thiếu niên ông ta cũng đã từng thấy.

Bây giờ tuy đã già, nhưng hào quang trong đôi mắt của Mục Long lại khiến nhiệt huyết của ông ta dâng trào.

"Ôi...!muốn biến nhiệt huyết thành mũi nhọn, nhưng lại không còn khí phách hào hùng như thời trẻ!"
"Thôi vậy, thoải mái chiến đấu đi, bất luận thắng bại, ta đều sẽ ủng hộ con!"
Mục Cửu Uyên thở dài, ông ta biết, sự nồng nhiệt đó tượng trưng cho khát vọng, ông ta cũng đã từng có loại khát vọng này.

Đồng thời, lời nói của ông ta không chỉ tác thành cho Mục Long, mà còn tác thành cho âm mưu của đại trưởng lão.

"Được rồi, gia chủ rất có khí thế, quả nhiên ta không thể so sánh được, Mục Long, cậu phải cố gắng chiến đấu, đừng để mất danh tiếng của cha cậu đấy!"
Mục Cửu Giang nhướng mày cười, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng ông ta biết Mục Long không có chút cơ hội chiến thắng nào.


"Mục Long à Mục Long, tuy rằng ngươi có tư chất yêu nghiệt, nhưng tiếc là tuổi còn quá trẻ.

Chỉ trách gừng càng già càng cay thôi”.

Trong lòng đại trưởng lão cười khẩy, nếu Mục Long không lên tiếng, ông ta thực sự cũng không nắm chắc có thể ép Mục Cửu Uyên lấy bảo vật trấn tộc – Tử Điện Long Ảnh thương ra hay không.

Nhưng ông ta không phải Mục Long, sao biết được trong lòng Mục Long đang nghĩ gì?
Về phần âm mưu của đại trưởng lão, Mục Long sao có thể không biết?
Hôm nay, từ lúc hắn xuất hiện đến giờ, đại trưởng lão vẫn không ngừng tính kế hắn.

Bây giờ lại đưa ra yêu cầu như vậy, Mục Long sẽ không ngu xuẩn cho rằng đại trưởng lão muốn tác thành cho hắn.

“Chỉ tiếc, âm mưu của các người e là thất bại rồi”, trong lòng Mục Long cười nhạo.

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi, giống như lời cô đã nói, từ xưa đến nay, bảo vật luôn thuộc về kẻ mạnh!"
Mục Long nhìn chằm chằm Mục Thiên Dao, đôi mắt sáng rực sắc như dao.

"Như ý ngươi muốn!"
Cuối cùng Mục Thiên Dao lạnh lùng phun ra bốn chữ, ngay sau đó, bóng dáng của nàng ta liền di chuyển.

Trong lúc chân khí giải phóng, một cơn ớn lạnh thấu xương phả vào mặt, chỉ một tay cử động nhưng chân khí trong tay đã ngưng tụ lại.

Chân khí của nàng ta so với sáu ngày trước lạnh buốt hơn ba phần, tạo nên rất nhiều hoa tuyết bay lơ lửng trong khoảng không xung quanh.

"Huyền Băng Chi Thương, diệt!"
Khoảnh khắc Mục Thiên Dao giơ tay lên, đó là một chiêu tuyệt học.

Chân khí ngưng tụ lại thành chín hình nhũ băng màu xanh lam, vô cùng kỳ ảo, giống như lưỡi đao sắc bén của tử thần.


Ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợ, nhắm thẳng chín đại huyệt quanh cơ thể Mục Long, lao đến trong nháy mắt.

"Chân khí của cô ta có thể ngưng tụ thành hình sao? So với sáu ngày trước lợi hại hơn rất nhiều”, hai mắt Mục Long khẽ híp lại, dường như nhìn ra được chút manh mối.

"Phá!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Mục Long hét lên một tiếng, một chưởng đánh ra, chân khí cuồng bạo màu vàng phun ra ào ạt, khí thế hào hùng.

Bùm...bùm...bùm!
Chín tiếng nổ liên tiếp vang lên, vang vọng khắp xung quanh.

Đây là âm thanh nổ tung của chân khí, khi mọi người nhìn nghiêng thì chín hình thạch nhũ đã nổ tung tóe, hóa thành vô số linh khí.

“Chuyện…chuyện này sao có thể?”, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều choáng váng.

Có vẻ như Mục Thiên Dao đã thi triển tuyệt học, còn Mục Long chỉ tùy tiện đánh ra một chưởng.

"Mục Long chỉ ở tầng ba Thoái Phàm cảnh, nhưng đối mặt với Mục Thiên Dao lại có thể ung dung như vậy, thậm chí có thể áp chế Mục Thiên Dao!"
Thực tế, ngay cả Mục Thiên Dao cũng giật mình trước cảnh tượng này, sau đó toàn thân nàng ta cảm thấy từng đợt ớn lạnh.

Huyền Băng Chi Thương là tuyệt học trong "Cực Âm Huyền Băng Quyết", do sư tôn của nàng ta, Thiên Âm Chân Nhân đích thân truyền thụ, uy lực kinh người.

Với cảnh giới hiện tại của nàng ta, nếu thi triển chiêu này, cho dù đối phương là người cùng cấp độ thì cũng có khả năng mất mạng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi