YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG


“Nghe nói Kim Tinh Quỷ Viên thích ăn não người, hút tinh huyết người, Mục gia chủ, xin nén đau thương!”, trên mặt Thiên Âm chân nhân nào có ý an ủi người khác, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Đối với sự hung dữ của Kim Tinh Quỷ Viên, bọn họ đã biết quá rõ, cho dù bọn họ rơi vào nhanh vuốt của loài yêu thú này thì cũng lành ít dữ nhiều chứ đừng nói là Mục Long! Một tên võ giả Thoái Phàm cảnh nhỏ bé thực sự là không đủ để gã nhét kẽ răng.

Có điều, như vậy thì mục tiêu của bọn họ đã đạt được rồi, cuối cùng Mục Long đã chết trong tay của Kim Tinh Quỷ Viên.

"Đúng vậy, Mục gia chủ, xin hãy nén bi thương.

Tiếp theo, việc đối phó với Kim Tinh Quỷ Viên quan trọng hơn.

Nếu tốc độ của chúng ta nhanh hơn, có lẽ còn tìm được một phần thi thể của Mục Long, cho nên xin Mục gia chủ hãy đi trước dẫn đường”, Thiên Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm vào Mục Cửu Uyên, cười nói.

"Các...các ngươi...”, Mục Cửu Uyên tức giận đến nỗi cả người run lên.

“Hừ, dẫn đường thì dẫn đường, cháu trai ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không chết”, Mục Cửu Uyên nói xong liền đi lên trước, tiến về phía yêu động.


Ông ta đột nhiên nhớ tới những lời hôm qua của Mục Long, muốn tiêu diệt hai người này, rõ ràng với thực lực của hai ông cháu bọn họ là chuyện không thể, cho nên chỉ còn một khả năng, mượn dao giết người.

Ông ta cẩn thận nhớ lại lời nói thầm trong màn tà mị kia, dường như có xen lẫn sự kinh ngạc và thán phục, Kim Tinh Quỷ Viên chỉ bắt Mục Long đi, chứ không hề trực tiếp giết chết hắn.

“Xem ra nó nhất định đã phát hiện được thứ gì đó trên người Long Nhi, nhưng con dao này quá sắc bén, không dễ khống chế chút nào”, trong lòng Mục Cửu Uyên thở dài, nhưng trên mặt ông ta vẫn lộ vẻ buồn bực và tức giận, không hề lộ ra chút manh mối nào.

Hai người phía sau cười khẩy chế nhạo.

"Lão già này ngây thơ thật đấy, tên Mục Long đó rơi vào tay Kim Tinh Quỷ Viên mà có thể sống sót mới là chuyện lạ!"
...!
Ở giữa núi Vạn Quật, Mục Long bị ném lên trên một khối ngọc thạch khổng lồ lạnh lẽo, trước mặt hắn là một con Kim Tinh Quỷ Viên lớn bằng ngọn núi nhỏ.

Lúc này, Kim Tinh Quỷ Viên đang vô cùng kinh ngạc nhìn loài người trước mặt, hai con mắt màu vàng không ngừng chớp chớp.

“Loài người, lẽ nào ngươi không sợ sao?”, quả đấm to lớn của Kim Tinh Quỷ Viên đặt ở bên cạnh, chỉ cần gã muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đấm Mục Long thành thịt bằm.

"Tại sao ta phải sợ ngươi? Chỉ bởi vì nắm đấm của ngươi lớn hơn ta sao?”, lúc này Mục Long không còn sợ hãi quá độ nữa, lúc nãy hắn sợ Kim Tinh Quỷ Viên vừa gặp liền giết chết hắn, nhưng bây giờ hắn đã bị bắt đến hang động, rõ ràng là có lý do khác.

Kim Tinh Quỷ Viên này đã luyện hóa xương miệng, có thể nói được tiếng người, cộng thêm Viên tộc có bản tính lanh lợi, não bộ cũng phát triển không kém gì con người.

"Hả? Ngươi dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bổn đại nhân, ta phải đấm nát ngươi!"
Trong phút chốc, sắc mặt của Kim Tinh Quỷ Viên thay đổi nhanh hơn cả lật sách, trong nháy mắt, một luồng sát khí khóa chặt Mục Long, đồng thời, cú đấm như sắt đó đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn!
"Bùm!"
"Răng rắc!"
Cú đấm mang tính hủy diệt đó cuối cùng không giáng xuống người Mục Long, mà đập vào khối ngọc thạch lạnh lẽo trước mặt hắn.


Tảng ngọc bích lạnh lẽo trông cứng như sắt đá, vậy mà chỉ trong chốc lát đã nứt ra, như vậy cũng đủ để thấy được sức mạnh kinh khủng khiếp của Kim Tinh Quỷ Viên.

"Hả? Loài người, vậy mà ngươi vẫn không sợ? Còn mạnh hơn nhiều so với hai tên trước đó!”, Kim Tinh Quỷ Viên nhìn chằm chằm Mục Long, gã nhận ra mặc dù con người nhỏ bé trước mặt đang sợ hãi đến nỗi khí huyết toàn thân bị hỗn loạn, nhưng trong mắt hắn lại không có một tia sợ hãi nào.

Mục Long biết hai người mà gã nói, chắc hẳn là Thiên Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân.

"Bọn họ, chỉ là hai tên tiểu nhân mà thôi, không xứng để so sánh với ta!"
"Ồ, nói như vậy, ngươi cảm thấy ngươi không phải là tiểu nhân? Vậy tại sao ngươi lại tự ý xông vào hang động của bổn đại nhân? Xem ra khẩu thị tâm phi là tác phong xưa nay của loài người các ngươi!"
"Bọn họ là bọn họ, ta là ta, ta đến là để nhờ ngươi giúp đỡ, chứ không phải muốn đối phó ngươi, ông lão lúc nãy bị ngươi đả thương là ông nội ta, bọn ta đều bị hai người đó bức ép”, Mục Long nói thật.

Nghe vậy, trong đôi mắt màu vàng của Kim Tinh Quỷ Viên hiện lên một tia giễu cợt: "Giúp đỡ?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết từ xưa đến nay Nhân tộc và Yêu tộc vẫn luôn có hận thù sâu đậm sao.

Huống hồ, giữa ta và Nhân tộc còn có một mối thù không đội trời chung.

Vợ ta bị giết, các con ta bị bắt cóc, tộc ta bị thương vong nặng nề, Viên Thiên Cương ta sa đọa đến nước này đều là do loài người gây nên, ta hà cớ gì phải giúp ngươi! "
Kim Tinh Quỷ Viên càng nói càng tức giận, một tiếng gầm gừ trầm thấp bắt đầu phát ra từ cổ họng, đôi mắt vàng càng thêm dữ tợn.

“Haiz, lòng người”, Mục Long thở dài một hơi, hắn cũng không giải thích nhiều, trực tiếp bắt đầu kích động huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên.


Sấm sét màu vàng, huyết mạch màu vàng, cực kỳ cuồng bạo, vô pháp vô thiên...!
Ngay lúc huyết mạch này bị kích thích, Kim Tinh Quỷ Viên cảm thấy trong lòng nhói lên.

Đôi mắt màu vàng của Viên Thiên Cương đột nhiên trợn trừng, gã là đại yêu thuộc Linh Văn cảnh, có thể nói huyết mạch của gã vốn đã rất thuần khiết, nhưng bây giờ trong cơ thể lại có cảm giác này.

“Hóa ra là, huyết mạch uy áp!”, gã nhìn Mục Long chằm chằm, thật lâu sau mới chậm rãi phun ra mấy chữ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Xét về thực lực, con người trước mặt gã có thể bị quét sạch chỉ bằng một ngón tay, nhưng huyết mạch của đối phương lại có thể gây áp lực cho gã, cho nên chỉ có một khả năng.

“Sao có thể, loài người như người, vậy mà lại có huyết mạch thuần khiết của Viên tộc”, Kim Tinh Quỷ Viên vốn là dị chủng, lực lượng huyết mạch rất mạnh, trong toàn bộ Viên tộc, có thể dùng huyết mạch trấn áp gã chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghe vậy, Mục Long không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Kim Tinh Quỷ Viên với nụ cười nửa miệng, ngay sau đó, huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên đã bị hắn đẩy đến cực hạn!
"Chiến chiến chiến!"
"Giết giết giết!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi