YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG


"Thiên Yêu chỉ có ta!"
Trong ý thức của Mục Long, một giọng nói hư huyễn vang lên, tiết tấu vô song, kim quang sáng chói, đây là năm chữ mở đầu kinh văn, do thủy tổ của Yêu tộc tự tay viết, có thể trấn áp huyết mạch của vạn yêu.

Một lúc sau, một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược chạy cuồn cuộn trong cơ thể của Mục Long, lúc hắn mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên tia chớp màu vàng, dị thường thần kỳ.

"Vậy mà lại là...tầng tám Luyện Huyết cảnh!"
"Chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên này quả nhiên bạo ngược, “Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu” cũng huyền diệu vô cùng.

Bây giờ kinh mạch được tái tạo còn mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, tu vi cũng khôi phục toàn bộ”.

"Gầm!"
Mục Long giống như Hỗn Thế Ma Viên, rú lên những tiếng gào rít điên cuồng trong Yêu Thần tháp.

Bốn năm nay hắn đã phải chịu rất nhiều sỉ nhục, ngậm đắng nuốt cay nhưng hắn biết từ nay về sau tất cả chỉ còn là quá khứ.

Với thực lực hiện tại của hắn, mặc dù chỉ ở tầng tám Luyện Huyết cảnh, nhưng khí huyết và sức chiến đấu của hắn lại vượt trội hơn bốn năm trước rất nhiều.

Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một sự hăng hái ngất trời!
"Mục Lâm, Mục Xuyên, bây giờ ta gặp đại nạn không chết, nhất định bắt các ngươi phải trả giá!"

"Còn có Ngạo Tuyệt Thần, rút kinh mạch của ta, bắt cóc mẹ ta, hãm hại cha ta.

Trên đời này vậy mà lại có một ông cậu nhẫn tâm như vậy.

Tương lai, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Long rời khỏi Yêu Thần tháp, một đêm không về, hắn không dám chậm trễ chút nào, vội vã lên đường về nhà.

Mục gia, trong tiểu viện đổ nát có một người đàn ông áo xanh, tuy mới bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt gầy gò, tóc đã bạc.

Giống như một ông già sắp chết, đó là cha của Mục Long, Mục Thanh Khung.

Ông ta dựa vào thanh gỗ, mắt nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy lo lắng khiến ông ta càng thêm phờ phạc.

“Cha, con về rồi”, Mục Long từ xa chạy tới.

“Tên tiểu tử này, cả đêm không về, chạy đi đâu thế?”, nhìn thấy Mục Long trở lại, khuôn mặt gầy gò của Mục Thanh Khung lộ ra chút vui mừng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

“Con xin lỗi cha, là tại con không ra gì, nhất thời ham chơi, ngủ quên ở ngoài mất”, thấy cha trông phờ phạc hơn nhiều, trong lòng Mục Long cảm thấy cực kỳ có lỗi, dù sao linh dược cũng đã bị huynh hệ Mục Lâm cướp mất rồi.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không muốn kể lại chuyện này với cha khiến ông ấy lo lắng.

“Được rồi, tóm lại về là tốt rồi”, Mục Thanh Khung vỗ vỗ vai Mục Long, trong lòng đau xót, sao ông ta có thể không hiểu con trai của mình, nhìn thấy quần áo trên người hắn, Mục Thanh Khung mơ hồ đoán được con trai đã trải qua chuyện gì.

"Dạ, con đỡ cha vào nhà, ngoài trời gió lớn lắm”.

"Được…"
"Khụ khụ...”
Mục Thanh Khung ho cực kỳ dữ dội, thở cũng rất khó khăn, là con trai, thấy cha mình như vậy, trong lòng Mục Long lo lắng khôn cùng.

“Hoan Nhi, nàng thấy nhiều biết rộng, có cách nào chữa khỏi bệnh cho cha ta không?”, lúc này hắn mới nhớ tới trong cơ thể mình có sự tồn tại của Hoan Nhi.

"Chuyện này...nếu như điều động Yêu Thần tháp thì có thể lập tức loại bỏ giọt Huyết Long đó trên người của cha ngài, nhưng bây giờ Yêu Thần tháp đã nhận chủ, Thiên Yêu đại nhân phải có pháp lực mới có thể điều động, cho nên...”
"Pháp lực...đó là sức mạnh chỉ có Nguyên Thần cảnh trong truyền thuyết mới có được.


Hiện tại ta đang cách quá xa.

Cha ta e là không thể đợi thêm được.

Lẽ nào không có cách nào nhanh hơn sao?”, tâm trạng Mục Long chùng xuống, hắn tiếp tục hỏi.

"Để Hoan Nhi nghĩ xem...”
"Có rồi, thực ra cái gọi là phong ấn này chỉ là áp chế huyết mạch mà thôi.

Mặc dù Huyết Long bá đạo, nhưng so với Hỗn Thế Ma Viên thì giống như đom đóm và vầng trăng sáng.

Chỉ cần Yêu Thần đại nhân có thể dung nhập hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên thì có thể lợi dụng sức mạnh của huyết mạch phá vỡ phong ấn của Huyết Long”, giọng của Hoan Nhi lại vang lên.

"Thật sao? Hoan Nhi, ý của nàng là ta vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên? Vậy phải mất bao lâu mới dung hợp hoàn toàn?”, Mục Long dường như nhìn thấy một tia hy vọng.

“Đúng vậy, với tình hình hiện tại thì cần phải đột phá lên Thoái Phàm cảnh mới được, một khi huyết mạch hoàn toàn dung hợp, còn có bất ngờ xuất hiện đó”, Hoan Nhi cười thần bí nói.

"Được, vậy thì tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu của ta chính là đột phá lên Thoái Phàm cảnh.

Chỉ có như vậy, mới có thể chữa khỏi bệnh cho cha”.

"Có điều, trước đó, ta còn phải làm một chuyện nữa...”, trong lúc Mục Long lẩm bẩm, một tia ớn lạnh thoáng qua mắt hắn.

Cần phải có thời gian để đột phá lên Thoái Phàm cảnh, nhưng cha hắn đang cần linh dược để bổ sung khí huyết gấp.


Hai huynh đệ Mục Lâm kia thực sự rất đáng hận, không chỉ cướp mất linh dược mà còn đá Mục Long xuống vách núi.

Bây giờ tu vi của Mục Long đã khôi phục, sao có thể tha cho hắn ta?
Lúc này, cách đó không xa trong tộc, Mục Lâm và Mục Xuyên đang sánh vai cùng nhau.

"Lâm ca, Mục Thiên Dao đã nhận linh dược của chúng ta.

Xem ra chúng ta có thể yên tâm về chuyện khảo nghiệm của gia tộc rồi”, Mục Xuyên cười thầm nói.

“Khó nói, mụ đàn bà thối tha Mục Thiên Dao không phải là đệ tử trong gia tộc bình thường.

Trông nàng ta giống như đang chê chúng ta đưa không đủ nhiều”, sắc mặt Mục Lâm cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.

"Hả, vậy phải làm sao?"
“Lại đưa tiếp!”, Mục Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng…tên phế vật Mục Long kia chết rồi, chúng ta đi đâu tìm bảo bối bây giờ?”, Mục Xuyên nói rất nhỏ vì sợ bị người khác nghe thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi