YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 86

“Thảo nào, thảo nào ngươi không sợ ta, hóa ra ngươi sở hữu huyết mạch của Viên tộc…”, Kim Tinh Quỷ Viên dường như đột nhiên đại ngộ.

Có điều, ngay lập tức, gã quay lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào Mục Long: “Loài người nhỏ bé, ngươi dám để lộ huyết mạch này trước mặt bổn đại nhân, lẽ nào người không nghĩ đến chuyện bổn đại nhân sẽ nuốt chửng ngươi, cướp đoạt và dung hợp huyết mạch của ngươi sao?”

“Huyết mạch thuần khiết như vậy, bất kỳ Viên tộc nào nhìn thấy cũng sẽ thèm khát, thực lực của ngươi quá yếu, ở trước mặt bổn vương, ngươi không có chút sức lực phản kháng nào!”

“Ngươi đừng quên, kẻ mạnh luôn ăn thịt kẻ yếu, kẻ mạnh mới có thể tồn tại, đây quy luật của Viên tộc bọn ta!”, Kim Tinh Quỷ Viên xúc động nói.

Nghe đến đây, trong lòng Mục Long chấn động, kỳ thật sao hắn lại không tính tới kết quả này nhỉ? Chỉ là hắn không có lựa chọn nào khác!

Mục Long nhớ khi còn nhỏ, mẹ hắn từng nói nếu một ngày gặp phải kẻ thù mạnh hơn mình mà không thể chiến thắng bằng sức mạnh thì phải cố gắng dùng mưu trí để chiến thắng. Bước đầu tiên là phải khiến kẻ thù sợ hãi để tự bảo vệ mình.

Trước đây, khi Mục Long đối mặt với Thiên Âm chân nhân hắn đã làm như vậy, đầu tiên là hung hăng không kiêng nể gì cả khiến đối phương kinh ngạc, cuối cùng là nhắc đến Vân Kinh Hồng, thật thật giả giả, khó phân biệt được, vì thế mới bảo toàn được tính mạng và tôn nghiêm.

“Xem ra ta phải giở lại mánh cũ rồi”, trong lòng Mục Long than thở.

Sau đó, hắn nhìn Viên Thiên Cương, nói: “Sao ta có thể không nghĩ đến điều này được chứ, trước khi ta đến, ta đã từng nghĩ như vậy. Nhưng cuối cùng ta vấn đến, hơn nữa vừa mới bắt đầu, ta đã để lộ huyết mạch của Viên tộc, lẽ nào ngươi không tò mò sao?”

Sắc mặt Mục Long thâm trầm, cười như không cười, khó có thể nhìn ra ý tứ của hắn.

“Ồ?”

“Bổn đại nhân thực sự muốn nghe xem ngươi muốn nói chuyện gì? Nếu không thuyết phục được ta, vậy thì bổn đại nhân sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!”

“Ta tin huyết mạch của ngươi thuần khiết cao quý như vậy, nhất định sẽ khôi phục được bản nguyên của ta, đến lúc đó ta có thể một phát tát chết hai con ruồi ngoài kia!”, Viên Thiên Cương vừa nói, trong mắt vừa hiện lên sự khinh bỉ.

“Được, vậy thì ta không ngại nói cho ngươi biết, cha ta là Nhân tộc, còn mẹ ta là Long tộc. Theo lẽ thường thì bất luận thế nào ta cũng không thể có huyết mạch của Viên tộc, nhưng ta lại có, hơn nữa còn rất thuần khiết. Ngươi nghĩ tại sao lại có thể như vậy?”, Mục Long hỏi ngược lại.

“Tại sao?”, Viên Thiên Cương cũng khó hiểu, ngay từ đầu gã đã rất thắc mắc chuyện này, nhưng sau khi nghe Mục Long nói những lời này, vậy thì chỉ có một khả năng.

“Ý của ngươi là…”, Viên Thiên Cương biết rồi, nhưng gã vẫn không thể tin được.

“Không sai, huyết mạch của ta là được một vị Thần Viên tiền bối ban tặng”, Mục Long hơi ngẩng đầu lên, như thể đang hoài niệm.

“Ồ?”, nghe vậy, ánh mắt của Viên Thiên Cương chợt lóe lên, nhìn Mục Long nói: “Kể chi tiết ta nghe xem”.

“Được”, Mục Long gật đầu, tiếp tục nói: “Lúc đó đang là mùa thu, gió hiu hiu thổi…”

Viên Thiên Cương: Dừng.

“Nói trọng điểm!”, sắc mặt Viên Thiên Cương tối sầm, cực kỳ chán ghét.

“Vị Thần Viên tiền bối đó cầm một cây gậy sắt Long Thần trên tay, mặc áo giáp vàng, đầu đội tử kim quan, đi giày mây, tóc của vị tiền bối đó còn vàng rực rỡ hơn mắt của ngươi ba phần, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng tà mị màu đỏ… ”, Mục Long mô tả theo hình dáng của Hỗn Thế Ma Viên mà hắn đã từng thấy trước đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi