YÊU, THẬT ĐÚNG DỊP (YÊU, HẢO XẢO)

Hô hấp hai người ngày càng trầm trọng, đan xen lẫn nhau, Đường Lan Thanh ánh mắt toả ra ngọn lửa hừng hực làm cho trong lòng Cố Hoài Cẩn nóng lên, lập tức đem đầu quay sang chỗ khác.

Tay trái nắm lấy nhau vẫn chưa buông ra, Đường Lan Thanh đứng vững thân thể, dùng bàn tay nhàn rỗi còn lại đem cằm Cố Hoài Cẩn nâng lên, hai người một lần nữa trở về trạng thái mặt đối mặt. Chỉ tiếc còn không đợi Đường Lan Thanh cúi đầu đi làm những chuyện nên làm thì cửa liền bị đẩy ra. Diệp Hoan bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, sững sờ tại chỗ, sau đó cười gượng lui ra "ta hình như đến không đúng lúc, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục..."

Tiếp tục cái đầu ngươi, Cố Hoài Cẩn tàn bạo mà trừng cái người khi nãy còn hung hăng hiện tại đứng sững sờ tại chỗ—Đường Lan Thanh nói "buông ra."

"A? Nha..." hoang mang hoảng loạn từ bên người Cố Hoài Cẩn tách đi, Đường Lan Thanh không chút nghĩ ngợi mà buông bàn tay đang nắm lấy nhau ra, lắp bắp xin lỗi "đúng...đúng, xin lỗi."

"Ha hả– –" Diệp Hoan đầu trộm đuôi cướp đi tới phía sau Đường Lan Thanh, khều khều bờ vai nàng "tiểu tử, can đảm của ngươi từ đâu tới mà dám ở chỗ này nhào vào tiểu Cẩn nhà chúng ta hửm."

"Ta..." Đường Lan Thanh lén lút liếc một chút cái người suýt bị mình xâm phạm Cố nữ vương, ảo não cúi đầu "ta chỉ là muốn giúp nàng đem cái ghế phía trên xuống, ai biết bị vướng cái chân ghế, lát sau...thì...thì..."

"Được rồi, được rồi, ta hiểu ý ngươi." Diệp Hoan chỉ là muốn trêu nàng một chút, thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng cũng hơi không đành lòng "ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng quá để ý."

Đường Lan Thanh bị Diệp Hoan đẩy về phía trước vài bước, từng bước  cùng Cố Hoài Cẩn rút ngắn khoảng cách, Diệp Hoan dùng ánh mắt khích lệ nhìn nàng, tiếp theo định tiến lên nói chút gì đó thì đã thấy nàng đưa tay định chạm vào tóc Cố Hoài Cẩn. Nhưng bị ánh mắt tức giận của người nào đó ngăn lại, kèm theo là âm thanh lạnh như băng của Cố Hoài Cẩn "làm cái gì?"

Cái này gọi là lợn chết không sợ nước sôi, Đường Lan Thanh đánh bạo đặt bàn tay trên đầu nàng, xoa xoa "đang thân thiết a..."

Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một chút liền ngồi lại trên ghế, tầng ửng hồng trên cổ nàng khiến Đường Lan Thanh che miệng cười khẽ, Cẩn thẹn thùng, thật sự làm cho người ta thích...

Tầm mắt đặt trên hai người bọn họ chuyển đổi qua lại, Diệp Hoan lắc đầu, thở dài một tiếng, chỉ trách chính mình trở về quá đúng lúc, nếu theo xu thế vừa rồi thì có lẽ không lâu sau tiểu tử sẽ hôn xuống... Ai, đáng tiếc đáng tiếc, lần sau hẳn nên cho thêm chút dầu vào lửa bù đắp lại mới được.

(Tui mà có bạn thân như Hoan tỷ, chắc mai mốt bị bán lúc nào không hay lun •﹏•)

"Tiểu Cẩn, chúng ta có thể về nhà rồi."

"Được."

Xoay người lại, nhiệt độ trên mặt Cố Hoài Cẩn mới vừa hạ xuống giờ lại tăng lên, bởi vì ánh mắt sủng nịch của cái người đang ngồi bên bệ cửa sổ "nhìn cái gì vậy, còn không đuổi theo, muốn bị nhốt ở chỗ này sao."

"Được." Đường Lan Thanh hì hục theo sát phía sau các nàng, hôn không hôn là một chuyện, đẩy và không đẩy ra là một một chuyện khác, Cố Hoài Cẩn khi đó phóng túng*** đại biểu cho cái gì Đường Lan Thanh là người rõ ràng nhất, nàng đã từng chính mắt nhìn thấy kết cục của nhưng kẻ muốn khinh bạc Cố Hoài Cẩn.

***tùy tâm, không có kháng cự

Cặp Đường Lan Thanh vẫn còn ở trên lầu cho nên bọn họ phải đi thêm một chuyến lên lầu. Mà thời điểm trường tan học cũng vừa đến, học sinh chen chúc thành đàn đi ra, ngươi chen ta đẩy khiến cho toàn bộ hành lang học sinh đều bế tắc.

Đem Diệp Hoan che ở phía sau, Đường Lan Thanh nhẹ nhàng đem Cố Hoài Cẩn ôm vào trong ngực che chở, phòng ngừa trong đám học sinh có người không có mắt đụng trúng nàng "đừng nhúc nhích, cẩn thận bảo vệ chính mình."

"Ừm" con ngươi run rẩy, Cố Hoài Cẩn theo bản năng mà quấn quít lấy góc áo của nàng. Nguyên lai...cảm giác được người che chở là như vậy...

Chà chà sách, Diệp Hoan ôm cánh tay không ngừng líu lưỡi, đây chính là chênh lệch a, nàng chỉ bị kéo đến phía sau Đường Lan Thanh thôi, mà Cố Hoài Cẩn thì lại ở trong lồng ngực tiểu tử... Ai, thiên lý bất dung, thấy sắc quê  hữu!***

***trời đất không tha, gặp sắc quên bạn

Lúc mới nhìn hình tượng của hai người, Diệp Hoan luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, suy nghĩ kỹ lại mới biết thì ra là do giữa các nàng cao thấp phối hợp không đồng đều, không so sánh qua thì không sao, hiện ta so ra mới biết thì ra tiểu tử so với Cố Hoài Cẩn thấp... Quá tổn thương con mắt, nhất định phải cho tiểu tử hảo hảo bồi bổ thân thể, thời kỳ phát dục làm sao có thể lơ là dinh dưỡng được...

"Được rồi, người cũng đi gần hết rồi, các ngươi chờ ở chỗ này, ta lên lấy cặp sẽ xuống liền" Đường Lan Thanh buông hai tay ra, suy nghĩ một chút liền kề sát bên tai Cố Hoài Cẩn nói "lên cầu thang quá mệt mỏi, ngoan, ở chỗ này chờ ta."

"Ừm" thấp giọng đáp lại một tiếng, Cố Hoài Cẩn nhìn nàng biến mất ở khúc quanh mới thu hồi tầm mắt, hương trúc bay mất, bất tri bất giác cảm thấy trở nên trống rỗng, hư vô giống như bị rút đi không khí vậy.

Sau khi thất thần trong chốc lát, Cố Hoài Cẩn lạnh nhạt đứng tại chỗ mà chính bản thân nàng cũng không phát giác được chính mình thỉnh thoảng sẽ quay đầu ngó xem ở cửa cầu thang liệu có xuất hiện thân ảnh quen thuộc kia hay không.

Đường Lan Thanh một đường lao nhanh, bước đi như bay, một chốc cũng không có dừng lại, nàng cũng không muốn người ở dưới lầu đợi lâu.

Nhưng ai biết vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy Vệ Tinh cùng bằng hữu mới quen của cô ta đang cầm cặp nàng chuẩn bị ngâm trong thùng nước, Đường Lan Thanh mặt trầm xuống "các ngươi đang làm gì!"

Vệ Tinh bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ, tay cầm cặp run lên, cặp cũng vì vậy mà trực tiếp rơi vào trong thùng nước, quay người lại thấy Đường Lan Thanh nàng ta liền cười khẩy "ta còn tưởng ai, hoá ra là tên nịnh nọt."

Đường Lan Thanh đối với sự trào phúng của nàng làm như không nghe thấy, từng bước đi về phía các nàng áp sát, âm thanh dị thường bình tĩnh "làm ơn tránh ra."

Mấy người cản đường theo bản năng mà lui lại mấy bước, Vệ Tinh tiến lên ngăn cản đường đi của nàng "cặp sách cũ nát như vậy, ta giúp ngươi giặt sạch, ngươi có phải hay không nên nói với ta một tiếng cảm ơn?"

Tầm mắt rời khỏi thùng nước dơ, Đường Lan Thanh con ngươi thâm thúy sâu kín nhìn kẻ trước mặt nhiều lần lặp đi lặp lại hành vi bắt nạt nàng "đồ cũ mới không quan trọng, có thể sử dụng đều là thứ tốt, dù sao cũng tốt hơn những thứ vô dụng."

"Ngươi có ý gì, mắng ta là đồ vô dụng sao!"

"Đừng tự suy diễn, ta không có ý đó." Đường Lan Thanh đi vòng qua một bên, mò lấy cái cặp đã ướt sũng "đồ vật bình thường đều có giá trị tồn tại của nó."

Giống như cái cặp này, mặc dù thúc thúc mua cho nàng cách đây đã rất lâu, nhưng tốt xấu gì cũng còn sử dụng được, đối với tình trạng hiện tại của nàng, một vị thành niên toàn bộ gia sản bị chèn ép đến chỉ còn lại mười vạn mà nói, tiết kiệm so với cái gì đều quan trọng.

Vệ Tinh thoáng chốc nổi giận lôi đình. Nàng đây là nói chính mình so với đồ đạc cũng không bằng "Đường Lan Thanh ngươi đừng khinh người quá đáng!"

"Ò." Đường Lan Thanh nghiêng đầu nhìn cái cặp nước ướt đẫm, cân nhắc xem nếu cầm đi như vậy nên như thế nào cùng hai người dưới lầu nói đây.

"Ngươi bất quá chỉ là kẻ đi phía sau Cố học tỷ nịnh nọt, nịnh hót, dựa vào cái gì để cho ngươi làm đoàn bí thư chi bộ năm nay."

"A" Đường Lan Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra đại tiểu thư phạm vào bệnh, bởi tâm ghen tị cùng lòng hư vịnh trỗi dậy cho nên nàng ta mới làm ra một ít hành động trả thù ấu trĩ như vậy, vậy cũng không cần tính toán cái gì, tiểu hài tử thật khó dỗ... "Ngươi thích thì lấy đi."

"Hả?" Đường Lan Thanh đột nhiên lại nhượng bộ khiến Vệ Tinh không kịp chuẩn bị, lời nói tiếp theo cứ như vậy mà bị kẹt trong cổ họng.

"Nếu như ngươi muốn thì lấy đi" Đường Lan Thanh nở nụ cười sáng lạn, sau đó giơ cánh tay phải còn đeo băng hướng về phía cửa vẫy vẫy "yêu, thật đúng lúc."

Cố Hoài Cẩn trầm mặc đi tới trước mặt các nàng, thoáng nhìn qua cái cặp ướt sũng trên tay Đường Lan Thanh, trong đôi mắt càng thêm vẻ không vui. Sớm biết tiểu tử kia nhất định không có lá gan đi lâu như vậy vẫn chưa về, hoá ra là có chuyện như thế, nàng nhíu mày nhìn đang đứng một bên sắc mặt khó coi Vệ Tinh nói "đem về, giặt sạch sẽ."

"Dựa vào cái gì!" Được nuông chiều từ bé đại tiểu thư chưa từng bị người sai khiến qua như vậy, trong nhất thời nàng lớn tiếng phản bác, cũng không thèm để ý Cố Hoài Cẩn có phải là đối tượng ca ca muốn lấy về nhà hay không.

"Trong nhà của ngươi không dạy ngươi người đã làm chuyện sai phải gánh chịu hậu quả sao?" Tính tình vốn dĩ rất tốt Diệp Hoan, thanh âm cũng trầm xuống, trước đây những trò vặt kia không vạch trần là do xem nàng là nữ hài tử nên không chấp nhất, nhưng không có nghĩa là nàng có thể lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt tiểu tử nhà các nàng.

"A..." Đường Lan Thanh không có nghĩ đến các nàng sẽ vì chính mình mà ra mặt, có chút không biết giải quyết như thế nào "quên đi, cái cũ không đi cái mới làm sao đến, ta cũng đang định thay cái mới."

Nàng kiểm tra lại từng ngăn trong cặp, cũng may điện thoại để trong người, trong giỏ căn bản cũng không có cái gì quý giá. Đường Lan Thanh lấy túi ni lông ra đem cặp xếp gọn vào trong, sau đó rửa tay sạch sẽ mới trở về bên người Cố Hoài Cẩn, nhìn thấy nàng dáng vẻ rầu rĩ không vui liền nhẹ giọng dỗ dành "đi thôi, đừng nóng giận, được không?"

"Ừm, đi mua cặp sách mới cho ngươi."

"A... Không cần, cái này ta tự mua cũng được, ta..." Đường Lan Thanh liên tục lắc đầu liền bị Cố Hoài Cẩn lôi đi ra ngoài, tiếp theo là một màn Cố nữ vương quay đầu trừng mắt với người nào đó, người kia rất thức thời liền cấm thanh ngoan ngoãn tùy ý để nàng kéo đi.

Xin cho phép nàng ảo tưởng Cố Hoài Cẩn đối với nàng cũng có tình cảm, cho dù chỉ là nháy mắt thoáng qua cũng được, nhưng có lẽ quả thật nàng quá tham lam muốn lấy thêm càng nhiều yêu thương từ Cố Hoài Cẩn.

Ba người ra khỏi trường liền trực tiếp hướng về trung tâm mua sắm mà tiến công, Cố Hoài Cẩn dị thường nghiêm túc tìm kiếm kiểu dáng thích hợp cho Đường Lan Thanh, mà Diệp Hoan thì lại ở một bên quấy rối, thỉnh thoảng lấy cặp sách hình gấu bông cho Đường Lan Thanh xem, còn hỏi "thích cái này không? Hay là cái này?" Làm cho Đường Lan Thanh dở khóc dở cười.

Cặp sách gấu bông sau khi chiến bại, Diệp Hoan vẫn kiên nhẫn lựa chọn màu sắc khác, sau đó quyết định chọn cái cặp thật to đem đến trước mặt nàng đong đưa "cái này thế nào? Màu sắc rất diễm lệ, hồng phấn đang rất thịnh hành nha."

"Học tỷ..." thở dài, Đường Lan Thanh uể oải hô.

"Ai, lòng tốt không được báo đáp, tiểu tử quả nhiên là ghét bỏ thẩm mỹ của ta..."

"Thẩm mỹ của ngươi giảm xuống rất nhiều." Cố Hoài Cẩn bất thình lình phản bác một câu, cầm lấy cái cặp trắng đen xen kẽ đi tới, kiểu dáng đơn giản lại không mất phong phạm học sinh "Cái này thế nào?"

"Tốt~" Đường Lan Thanh gật đầu, cười đến híp cả mắt. Kỳ thực cùng thẩm mỹ không có quan hệ gì, vấn đề ở chỗ người chọn nó. Cho dù Cố Hoài Cẩn chọn một cái cặp xấu xí đến ghê răng nàng cũng tình nguyện đeo, chỉ cần Cố Hoài Cẩn cao hứng là được.

"A... Ta đi ra ngoài chờ các ngươi." Đường Lan Thanh chỉ chỉ quầy thu tiền ở bên ngoài, đứng đây thật không tiện, sẽ gâu trở ngại người khác xếp hàng.

"Ừm."

Thời gian rảnh rỗi, Đường Lan Thanh liếc về phía nữ tử từ phòng rửa tay đi ra, nàng lập tức đi tới, cởϊ áσ sơmi khoác bên ngoài xuống, che lại phần eo của nàng kia, thấp giọng nói "cái kia...đừng đẩy ta ra, trước nghe ta nói đã."

Hơi hơi sững sờ, nữ sinh trước mặt mặc áo thun trắng, một bộ sạch sẽ dáng dấp, nếu không phải phần eo của nàng đang bị mình che lại, tất nhiên sẽ là dáng vẻ của học sinh tốt "thả ra."

"Đừng..." Đường Lan Thanh bắt đắc dĩ ngăn cản nàng đẩy ra, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói "cái kia...váy ngươi chưa...có làm tốt..."

Nghe vậy, Thải đánh giá chính mình, quả nhiên đúng như nàng kia nói, một góc áo váy bị kẹt bên trong nội y, thoáng chốc mặt nóng lên tới trán. Thải cầm một bên áo sơmi nỗi lực che lại, một bên lùi về hướng phòng rửa tay mà đi "đúng, thật xin lỗi..."

Thật quá mất mặt...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi