"Cố Hoài Cẩn!" Đường Lan Thanh đột ngột từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vô thần nhìn về phía trước không hề có tiêu cự.
Cười tự giễu một cái, Đường Lan Thanh hi vọng chính mình chỉ là mơ một hồi mộng, nàng mơ tới ở khách sạn gặp người đàn ông kia, biết được một số chuyện mà nàng không biết, sau đó vội vã đi A thị, nhưng không ngờ tới chuyến bay đó lại gặp nạn.
Đến thời điểm đặt chân mang dép vào, Đường Lan Thanh mới kinh ngạc phát hiện nơi này dị thường quen thuộc, thế nhưng không phải là khách sạn.
Gấp gáp quét mắt nhìn xung quanh căn phòng, nổi bật nhất là áp phích treo trên tường, đó là CD mà vào thời gian nàng tốt nghiệp trung học đã mua, thấy ca sĩ này lớn lên cũng không sai liền đặt trong phòng cho đẹp mắt.
Vô thức đi đến chỗ cái gương, Đường Lan Thanh triệt để sững sờ tại chỗ, nàng nhìn mình trong gương so với trước đây trẻ không ít, ngay cả thân thể cũng không có cao như ngày hôm qua. Cúi đầu nhìn ngực mình, Đường Lan Thanh dở khóc dở cười phát hiện so với bình thường thật sự nhỏ đi không ít.
Gian phòng này là gian phòng nàng thuê gần trường, thế nhưng sau khi tốt nghiệp cũng đã chuyển đi nơi khác.
Đầu óc không ngừng hoạt động, một đoạn nhạc quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của nàng. Cách đó không xa tiếng "ong..ong" của âm thanh vang lên, màn hình điện thoại di động lập loè.
Liếc nhìn số hiển thị, Đường Lan Thanh trầm giọng nói "chuyện gì?"
"Trường học đã an bài xong, thư thông báo trúng tuyển ngày hôm nay sẽ đưa đến, ngươi hiện tại đến đó cho quen thuộc hoàn cảnh đi, đừng làm ta mất mặt."
Dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.
Đường Lan Thanh không ngừng lục lọi ký ức trong đầu, cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra trong ký ức. Nàng thận trọng suy nghĩ kỹ lại, lúc trên máy bay nổ vang một tiếng nàng liền biết chuyện gì xảy ra, khi máy bay rơi xuống đất nàng liền mất đi tri giác, sau đó liền tỉnh lại ở trên giường này.
Chẳng lẽ... ở khách sạn gặp nhau là ngẫu nhiên tồn tại, máy bay bị rủi ro cũng không phải mộng... Nàng... sống lại!
Cấp tốc tiêu hóa xong tin tức kinh người này, nàng cảm thấy hình như mình quên cái gì đó... Trúng tuyển, điện thoại...
Đường Lan Thanh phảng phất như nhớ ra cái gì, nàng vội vã đi rửa mặt, sau đó lấy chìa khoá cùng điện thoại tông cửa xông ra ngoài.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên nàng cùng Cố Hoài Cẩn gặp nhau, bởi vì lần đó nàng thay Cố Hoài Cẩn tránh thoát một hồi tai nạn giao thông, nếu lần này nàng không có chạy tới đúng lúc...
Nàng chạy quanh trên đường, thở dốc nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Ở nơi nào...lần đầu tiên gặp nhau ở giao lộ là chỗ nào.... Mau nhớ lại a...
Nhận được điện thoại phải đi trường học... Đi trường học trước là đi đâu...
"Ai, phía trước mới mở một cái siêu thị, hình như giảm giá rất nhiều." Thanh âm người qua đường đang thảo luận lọt vào tai Đường Lan Thanh, con mắt nàng sáng lên. Nàng trước khi đến trường đã đến siêu thị mua bánh mì!
Dễ dàng chen qua đám người, nàng đột nhiên vui vẻ phát hiện thân thể này rất linh hoạt. Tuy phần lớn đều nhỏ lại nhưng độ nhạy bén không giảm chút nào. Ai...đây chính là thanh xuân a.
Mới vừa bước vào cái siêu thị trong ấn tượng, nàng liền nhìn thấy Cố Hoài Cẩn diện vô biểu tình cầm đồ đạc xếp ở cuối hàng tính tiền.
Đường Lan Thanh khẽ cười một tiếng, nguyên lai cuộc sống trước đây của nàng là như thế này.
Đường Lan Thanh ở máy tự động lấy một chai nước suối, nàng ngồi trên ghế ở khu ăn uống thỉnh thoảng quan sát theo hướng đi của Cố Hoài Cẩn, trong đầu liên tục suy nghĩ tìm lý do để tiếp cận nàng.
Nhân lúc nàng qua đường, kéo nàng lại?
Bàn tay không bị đẩy ra mới là lạ, nàng ghét nhất người xa lạ đụng vào nàng.
Mặt dày mày dạn dính theo nàng? Sau này còn muốn theo đuổi nàng nữa hay không...
Trong đầu suy nghĩ lung ta lung tung, Đường Lan Thanh phát hiện Cố Hoài Cẩn đã tính tiền xong và đi ra ngoài, nàng vội vã đuổi theo, không chút nghĩ ngợi đứng trước mặt nàng, lắp bắp mở miệng "Cái kia... Xin hỏi A cao ở đâu vậy?"
"Số 1, đường Tùng Hoè (
cáinàymìnhcũngkhôngbiếtmấybạnthông cảm) thanh âm nhàn nhạt từ miệng Cố Hoài Cẩn truyền ra, nàng không dấu vết đánh giá người ngốc xuẩn có chút vô lễ, lỗ mãng trước mặt " ta tiện đường, dẫn ngươi đi."
"Ồ..được, cảm tạ" gãi đầu một cái, Đường Lan Thanh không nghĩ tới Cố Hoài Cẩn sẽ trực tiếp đưa ra yêu cầu này. Người này thật là, tốt bụng như thế làm gì a? Lỡ như có ai có ý định tiếp cận nàng thì phải làm sao bây giờ...
Cũng không biết người nào đó cũng đang mang mục đích tiếp cận Cố Hoài Cẩn.
Một đường không ai nói gì, Đường Lan Thanh đánh vỡ trầm mặc, nàng biết rõ nhưng vẫn lúng túng hỏi "sân trường trường cao đẳng A của thể dục sinh cùng với học sinh thi đại học là giống nhau sao?"
"Ừm..." Cố Hoài Cẩn đáp lại một tiếng liền dừng bước, mà Đường Lan Thanh đi sau lưng nàng suýt nữa đụng trúng nàng "ay.."
"Đèn đỏ."
Giải thích cho nàng xong, Cố Hoài Cẩn tầm mắt liền đặt trên cột đèn xanh đèn đỏ.
"Tuân thủ quy tắc giao thông là quan trọng" Đường Lan Thanh câu nệ nhào nặn góc áo, nhiều năm như vậy lần đầu tiên nàng cảm thấy Cố Hoài Cẩn khó tiếp cận như vậy. Con mắt nhìn xung quanh, khi đèn xanh sáng lên, Đường Lan Thanh không chút nghĩ ngợi kéo lại Cố Hoài Cẩn đang bước ra vài bước vào trong lòng ngực "Cẩn!"
Kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nàng làm sao biết tên mình? Cố Hoài Cẩn vừa định đẩy người càng quấy đang ôm mình ra thì lại nghe một tiếng thắng xa chói tai cùng tiếng thét của những người xung quanh, không lâu lắm thì nghe được giọng nói buồn buồn của Đường Lan Thanh, giống như ẩn nhẫn cái gì "cẩn thận... nếu nói ra thì sẽ chậm."
Nghe vậy, Cố Hoài Cẩn đối với lòng nghi ngờ của mình có một tia áy náy.
Đây là trận tai nạn giao thông loại nhỏ, thế nhưng vẫn gây náo loạn xung quanh, tiếng còi xe, tiếng người bàn luận không ngừng vang lên.
Đường Lan Thanh động tác có chút cứng ngắc che chở Cố Hoài Cẩn đi vào trong cái hẻm "ngươi không sao chứ?"
"Câu này ta nên hỏi ngươi mới đúng" nhạy bén quan sát thấy nàng không được tự nhiên, Cố Hoài Cẩn đi đến muốn đụng của nàng phần lưng, nhưng bị nàng né tránh "xoay lại."
"A...không có chuyện gì, thương nhẹ thôi."
"Cùng một câu ta không nói lần thứ hai."
Ở chung với nhau lâu như vậy, Đường Lan Thanh làm sao không hiểu tính tình của Cố Hoài Cẩn được, thở dài một tiếng, nàng đành xoay người lại.
Nhìn áo nàng một mảnh ướt đẫm màu đỏ sẫm, tâm Cố Hoài Cẩn chìm xuống. Nàng há mồm muốn nói gì đó thì bị Đường Lan Thanh cướp lời trước một bước"Thương nhẹ mà thôi, không có chuyện gì, lát nữa trở về ta rửa sạch, bôi ít thuốc là không sao rồi."
"Đi bệnh viện" dứt lời, Cố Hoài Cẩn lôi kéo Đường Lan Thanh đi ra ngoài. Có lẽ vì sợ lôi kéo sẽ động vào vết thương của nàng, nên động tác của Cố Hoài Cẩn vô cùng dịu dàng, đi cạnh bên nàng phòng ngừa nàng bị người qua đường đụng phải.
Dọc theo đường đi, Đường Lan Thanh đều vô cùng nghe lời tuỳ ý để nàng dẫn đi, khi bác sĩ giúp nàng xử lý vết thương, nàng cũng không rên một câu, khuôn mặt chỉ mang theo nụ cười nhìn Cố Hoài Cẩn. Nữ nhân này luôn như vậy, rõ ràng đang rất lo lắng, lại làm ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
"Vết thương nặng như vậy ngươi vẫn còn cười được sao?"
"Ha hả" cười ngốc một tiếng, Đường Lan Thanh trả lời theo bản năng "bởi vì ngươi, nên không có chuyện gì."
Vừa dứt lời, cả hai đều thất thần, Đường Lan Thanh lúng túng hắng giọng một cái "khụ! Ngươi cũng bởi vì có lòng tốt dẫn đường cho ta, nếu ta để ngươi ở trước mặt ta xảy ra chuyện, ta sẽ rất băn khoăn."
Cố Hoài Cẩn không có trả lời mà đang dò hỏi tỉ mỉ bác sĩ nên chú ý những gì, sau đó lấy thuốc rồi đi tính tiền. Đường Lan Thanh một đường đều đi sau lưng nàng, trong lòng vô cùng hi vọng nàng sẽ không nghe ra câu nói của nàng có thâm ý khác.
Thấy Cố Hoài Cẩn lấy ví tiền ra, Đường Lan Thanh lập tức ngăn lại "tiền thuốc thang ta trả được rồi."
Vẫn không nói bất kỳ lời nào, Cố Hoài Cẩn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Lan Thanh, nhìn ra được của nàng phẫn nộ, Đường Lan Thanh mới chột dạ thu tay về.
Cố Hoài Cẩn tính tiền xong đi về phía trước, đến cửa bệnh viện thì dừng lại "trường học ở bên phải cách đây 500 mét, hôm nay ngươi bị thương không cần tới, lần sau ta dẫn ngươi đi. Bác sĩ nói vết thương của ngươi không thể dính nước, cũng không thể chịu được đè nặng, cho nên lúc ngủ phải nằm sấp ngủ."
Nói xong, quay đầu nhìn ngực nàng, khuôn mặt dần bớt đi chút lạnh lẽo, Cố Hoài Cẩn thâm ý nói "ngược lại cũng không cần lo lắng."
Không đợi người đối diện tiếp lời, Cố Hoài Cẩn tiếp tục phân phó "hộp màu trắng là thuốc uống, một ngày ba lần, một lần hai ngụm. Hộp màu xanh lam là thuốc thoa ngoài da, ngươi..."
Ánh mắt ở sau lưng nàng quét một cái, Cố Hoài Cẩn nhíu mày "nhà ngươi ở đâu, đến thời điểm bôi thuốc ta giúp ngươi bôi."
"A? A...không, không cần ta có thể." Hoảng loạn từ chối Cố Hoài Cẩn ý tốt, Đường Lan Thanh ánh mắt né tránh nàng nói "ta sắp tới sẽ thuê nhà khác, dự định thuê một gian ở gần A cao một chút."
"Ừm...người kia trùng hợp đã đi, chỗ ta còn phòng trống muốn cho thuê."
Lần này Đường Lan Thanh bị khiếp sợ thật sự, không thể tin tưởng mà nhìn nữ tử phong kinh vân đạm trước mặt. Cố Hoài Cẩn ở nhà hiện nay là nhà riêng, đâu ra cho thuê a!? Rõ ràng là cớ hống tiểu hài tử, đây rốt cuộc là chuyện gì!?
Có điều mới nhìn, Cố Hoài Cẩn thật sự giống như đang dỗ tiểu hài tử, hơn nữa còn là hài tử phát dục không tốt.
"Đưa điện thoại di động cho ta."
"A? Nha..." Đường Lan Thanh nghe lời đưa điện thoại di động cho nàng. Thấy nàng cầm điện thoại bấm gì đó liền trả lại. Cố Hoài Cẩn liếc nhìn di động của mình nói "số điện thoại cùng tên đã lưu, gọi "Cố Hoài Cẩn". Ngươi thu dọn hành lý rồi gọi điện cho ta. Ân, đêm nay thời điểm bôi thuốc cũng gọi cho ta."
"Ò."
"Ta còn có việc, một mình ngươi trở về không vấn đề gì chứ?" Cố Hoài Cẩn đem túi thuốc đưa cho nàng nói.
"A? Có thể..." Đường Lan Thanh vẫn còn đang trong trạng thái bị kinh ngạc chấn động đến, dáng vẻ sững sờ khiến Cố Hoài Cẩn khoé miệng không dấu vết giương lên.
"Ừm, buổi tối gặp."
"A? Nha, buổi tối gặp."
Mãi đến khi bóng người Cố Hoài Cẩn hoàn toàn biến mất Đường Lan Thanh mới hồi thần. Nàng liếc nhìn dãy số từ lâu đã thuộc làu làu trong điện thoại cùng túi thuốc, không khỏi có chút líu lưỡi.
Phát triển...hình như quá nhanh đi...
Trước khi sống lại đoạn thời gian đó, thời điểm nằm viện nàng cũng chỉ bồi tiếp chính mình, cũng không có nói nàng muốn mình vào ở nhà nàng a...
Lẽ nào lần này bởi vì nàng chỉ bị thương ở lưng, cũng không cần nằm viện, mới dẫn đến một ít thay đổi!?
"A~~~" khẽ rên một tiếng, Đường Lan Thanh cũng không biết mình nên vui hay nên buồn. Vạn nhất không cẩn thận hành động theo thói quen đối với nàng làm ra những chuyện không nên làm thì phải làm sao!?
Cuối cùng là phúc hay hoạ cũng không ai biết được, có điều hai người ở cùng một thời gian, địa điểm một lần nữa quen biết nhau, thật sự rất tốt đẹp.
Là nàng thì cuối cùng vẫn là nàng, nên đến thì cũng sẽ đến.