Cổ Đình Tây vỗ vỗ bải vai Đường Lan Thanh, làm cho nàng thoải mái một chút, chuyện đã đến nước này thì coi như bọn họ không có bộ vợt này vậy, dù sao cũng đã không còn cách nào sửa nó lại nữa "ta đến phòng thay đồ lấy bộ vợt dự bị của ta, ngươi chờ ta một chút."
"Được." Đường Lan Thanh tiếc nuối xoa xoa thân vợt, tuy rằng nàng biết bộ vợt này sớm muộn sẽ hư, thế nhưng không nghĩ tới hư nhanh như vậy, nàng mới mua nó không tới một tháng, hơn nữa cũng không biết vì sao lại bị hư. Nàng còn nghĩ rằng kết cục của bộ vợt này sẽ là bị nàng đánh cầu đến khi lưới vợt bị lỏng.
Huống hồ sinh hoạt hiện tại của nàng rất túng thiếu, nếu bây giờ lại mua thên một bộ vợt mới nhất định sẽ rất tốn kém. Đường Lan Thanh khó khăn kéo kéo lưới vợt, nói không chừng chính mình mua một cái lưới mới sau đó cột lại, có thể tiết kiệm hơn nhiều so với mua một bộ mới.
Trong sân luyện tập xuất hiện một bóng dáng có chút nhã nhặn, là một nam sinh có lông mày rậm mắt to, gương mặt con nít, chậm rãi đi tới phía sau Đường Lan Thanh, lặng yên không tiếng động khom lưng ở đằng sau lưng nàng, đầu hắn tiến lại gần bên tai nàng "vợt bị hỏng rồi à."
Âm thanh vịt đực vang ở bên tai, Đường Lan Thanh cả người không tự nhiên xích ra một chút, thấy hắn dáng vẻ nho nhã, nhưng nàng luôn cảm thấy bên trong con ngươi của hắn lại mang nét kiều mị của nữ tử. Rất khả năng là loại mà người này chính là mọi người thường nói "Nương nương khang"*** đi. Đường Lan Thanh cách ra khoảng cách giữa hai người, lễ phép cười cười "có chuyện gì sao?"
***nôm na là nam nhân ẻo lả"Không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với ngươi sao? Người ta sẽ thương tâm..." Dứt lời, hắn ẻo lả vươn tay lau lau khóe mắt không hề có nước mắt, con ngươi lâu lâu lại liếc qua Đường Lan Thanh.
"Ây..." Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười trên mặt Đường Lan Thanh cứng đờ, từ từ biến thành cười gượng "không có."
"Nói thế nào chúng ta cũng là đồng học, ngươi mặt lạnh cự tuyệt người ta ngàn dặm, uổng phí tấm lòng của người ta..."
"Không có..."
Nghe nói hắn là đồng học của nàng, Đường Lan Thanh thật sự không biết trong lớp lại có người như vậy, có thể là trí nhớ mơ mơ hồ hồ trước kia, cho nên nhớ đến đồng học cũng không nhiều, huống chi hiện tại đến lớp cũng chỉ ngủ mà thôi "đồng học, ngươi muốn làm gì?"
"Người ta tên Văn Lương." Văn lương ngại ngùng cười cười, bởi vì hắn phát âm không rõ chữ N và L nên Đường Lan Thanh nghe được chính là "Văn Nương"...
Là do cha mẹ hắn ác thú vị, hay là cha mẹ hắn đã biết trước... Người cũng như tên, thực sự rất ẻo lả.
"Ngươi chơi cầu thật sự rất lợi hại, người ta lấy vợt cho ngươi mượn, ngươi dạy người ta chơi cầu có được không?" Nói xong, Văn Lương lấy vợt đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Đường Lan Thanh, ánh mắt thành khẩn mà chân thành.
"Không cần đâu, bằng hữu ta có vợt." Lắc đầu một cái, Đường Lan Thanh từ chối ý tốt của hắn "dạy thì không dám nhưng chia sẻ phương pháp thì có thể a."
"Hay lắm hay lắm, vậy ngươi dạy người ta làm sao vung cầu, đập cầu đi." Văn lương đứng tại chỗ giậm châb mấy cái, không khó nhìn ra hắn là trong tâm cao hứng.
Đường Lan Thanh với hắn đến một chỗ hơi vắng người, vì sợ thời điểm đánh cầu, đánh trúng những học sinh đi ngang qua, nàng nắm tay Văn Lương điều chỉnh một chút tư thế đánh cầu, Đường Lan Thanh một bên chỉnh tay hắn một bên nói cho hắn cách cầm " tay không cần nằm vợt cao quá, hạ xuống một chút, đúng vậy. Ngoại trừ ngón cái, những ngón khác hơi nghiêng, ừ đúng rồi."
"Được rồi, ngươi thử đánh xem." Đường Lan Thanh lui lại vài bước, nhường lại không gian cho Văn Lương phát huy, nàng thấy được phương diện lực của hắn chưa tác động hoàn toàn trên vợt, miệng chỉ điểm***vài câu, sau đó Văn Lương giận dỗi đem vợt quơ lên quơ xuống, dậm chân nói "làm thế nào cũng không giống như lúc ngươi vung vợt phát ra âm thanh "vù vù" kia! Ngươi lại đây dùng tay dạy người ta đi!"
"Ây..." Đường Lan Thanh hít một hơi thật sâu, hắn là nam nhân, chỉ là có chút ẻo lả mà thôi... Bình tĩnh, bình tĩnh...
Đường Lan Thanh cầm lấy mu bàn tay của hắn, chầm chậm liên tục vung lên đập xuống nhiều lần, còn giảng giải phương pháp sử dụng lực cánh tay, ai biết được Văn Lương lại đột nhiên đẩy thân thể nàng ra, quay lưng lại với nàng nhăn nhó nói " bộ dạng này của ngươi khiến ta có chút không tự nhiên."
"A... A..." Đường Lan Thanh cười gượng hai tiếng, học tập giọng nói của hắn "bộ dạng này của ngươi cũng làm cho ta có chút không được tự nhiên..."
"Lan Thanh!" Cổ Đình Tây đứng ở cửa phòng thể dục quơ quơ cây vợt trong tay đối với nàng nói, ra hiệu nàng đến đây. Đường Lan Thanh cùng Văn Lương gật gật đầu nói "tự ngươi luyện đi, ta còn phải luyện tập."
"Được." Cũng may Văn Lương không quấn quít lấy nàng, Đường Lan Thanh cũng nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, nam nhân này thật sự quá ẻo lả làm cho nàng không biết làm thế nào, cùng Cổ Đình Tây ở chung vẫn dễ chịu hơn...
"Lần này ngươi giống như lần trước tập trung mà đánh, thế nhưng lần này không cho dừng lại đột ngột. " Cổ Đình Tây lấy vợt đưa cho nàng, tay còn lại cầm ước chừng bốn, năm trái cầu mới tinh, nhớ lại lần trước cùng nàng đối kháng nhiệt huyết trong người hắn lại liên tục sôi trào, mỗi dây thần kinh đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mẫn cảm vạn phần.
"Ò." Trả lời ngắn gọn đáp lại lời Cổ Đình Tây yêu cầu, Đường Lan Thanh đem bao tay trong túi mang vào tay phải, hiện tại nàng muốn đánh cầu cũng phải nghĩ trước sau đó mới làm, trận đấu hôm đó bởi vì sử dụng bắp tay quá mạnh làm cho vết thương nứt ra, tuy nhiên có chỗ tốt, nhưng ăn đắng cũng không ít, hơn nữa...nếu Cố Hoài Cẩn biết, chắc sẽ không để ý đến nàng.
Chỉ trong một thoáng trong sân thể dục trình diễn một trận đấu quyết liệt khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
Hai người vô cùng thoải mái từ trên sân đánh cầu đi ra, sau đó mỗi người thay đổi quần áo rồi nói lời từ biệt. Đường Lan Thanh nhìn học sinh từng người từng người mang cặp rời đi, vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa phòng làm việc đoàn ủy chờ đợi Cố Hoài Cẩn các nàng đến.
Đường Lan Thanh tựa hồ đã với quen loại sinh hoạt mười sáu tuổi này, từ nữ cường nhân thương mại hai mươi sáu tuổi đến một học sinh cấp ba mười sáu tuổi, tuy rằng thời gian qua đi mười năm, nhưng nàng không có cảm giác chính mình thay đổi bao nhiêu. Thời điểm M250 rơi xuống, tất cả sinh hoạt trước đó đều phảng phất như là một mộng, hiện tại nàng vẫn không cách nào rõ ràng đâu mới là mộng cảnh?
"Tránh người ra." Thanh âm lành lạnh đánh gãy suy nghĩ của Đường Lan Thanh, nàng ngưng mắt nhìn kỹ gương mặt còn đôi chút non nớt trước mặt, Đường Lan Thanh trong lúc nhất thời biểu tình trở nên hoảng hốt, nhưng thân thể vẫn theo bản năng mà nghe mệnh lệnh của Cố Hoài Cẩn mà tránh ra.
Cố Hoài Cẩn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một chút, sau đó dùng chìa khoá mở ngăn kéo lấy ra phong thư phình to giao cho nàng "gửi trong thẻ đi, tương đối an toàn."
"Được, cảm tạ."
Đường Lan Thanh lễ phép khiến cho Cố Hoài Cẩn cảm thấy vô cùng khác, nhưng sự việc hiện tại phát sinh như vậy, trong lòng lại có chút không thích. Tựa như đồ vật vốn phải nằm trong tay nàng đột nhiên một ngày nào đó thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Là do tính chiếm hữu của nàng gây ra "vậy ta đi về trước, ngươi đi đường nhớ chú ý an toàn." Đường Lan Thanh muốn dành cho Cố Hoài Cẩn đầy đủ không gian để suy nghĩ rõ ràng, nàng không nhất thiết phải truy đuổi tới cùng, từng bước đem Cố Hoài Cẩn bức đến tuyệt cảnh, chỉ cần là Cố Hoài Cẩn muốn, nàng đều sẽ làm.
"Ừm." Đường Lan Thanh đi rồi Cố Hoài Cẩn ở văn phòng sững sờ hồi lâu, âm thanh ồn ào huyên náo của học sinh bên ngoài từ từ đi xa, trường học trở về vắng lặng. Nàng vừa đi tới cửa trường học thì Diệp Hoan đã tiến lên tiếp đón, biểu tình mang theo lo lắng "sao lại muộn như vậy? Ta đưa xong xin khoá biểu đứng ở cửa chờ nửa ngày cũng không thấy ngươi, suýt chút nữa thì đi vào bên trong tìm ngươi."
"Làm hơi trễ một chút, về nhà đi."
Thấy Cố Hoài Cẩn không có ý giải thích, Diệp Hoan nhìn trên dưới đánh giá xem trên người nàng vết thương gì hay không rồi mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, đuổi theo bước chân của Cố Hoài Cẩn.
Trở về nhà, cùng các trưởng bối cùng đi ăn tối, Cố mẫu gắp một khối gan heo để vào trong chén Cố Hoài Cẩn, âm thanh nghe không ra nàng là đang cao hứng hay bình thản "chủ nhiệm lớp của ngươi gọi điện thoại đến đây, cùng ta nói về tình trạng học tập gần đây của ngươi, lần này ngươi cùng Hoan đều thi rất tốt, cứ tiếp tục duy trì. Các cuộc thi trong trường học không nhất định lúc nào cũng phải đứng nhất, nhưng thành tích thi đại học nhớ đừng để ta thất vọng."
"Ta sẽ nhớ kỹ."
"Chuyện học tập không cần miễn cưỡng, còn có con gái đạt được thành tích tốt ngươi luôn nghiêm túc như vậy làm gì. Tiểu Cẩn ngoan nhất, đừng đem lời mẹ ngươi xem quá nặng, áp lực học tập lớn thì hãy cùng ba ba nói." Cố phụ cưng chiều mà xoa xoa gò má nữ nhi bảo bối nhà mình, trên mặt thật là vui vẻ.
Nói đến cùng đáy lòng hắn vẫn rất cao hứng vì nàng đạt được thành tích tốt, ai lại không thích người khác khen con gái của chính mình thông minh, có khả năng a. Nếu nói là Cố mẫu sử dụng biện pháp cứng, thì Cố phụ chính là dùng sự mềm mại thúc đẩy Cố Hoài Cẩn cầu tiến.
"Ừm." Ở trong loại hoàn cảnh như vậy sinh hoạt mười bảy năm, Cố Hoài Cẩn sao có thể không hiểu ý tứ của cha mẹ mình, nàng tùy tiện ăn vài miếng liền nói đã ăn no, sau đó chờ đến trở về phòng ngủ mới có thể thở ra một hơi.
Cố Hoài Cẩn xoa xoa huyệt thái dương đau nhức mở ra máy tính, đăng nhập vào game thì thấy Tiêu Nhục Thư đang onl liền gọi nàng đến bên người mình.
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Áp tiêu.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Có cần quét hết bản đồ không?
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Ân.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Được, ta hái xong thảo dược liền đến đó
Thân hình Tiêu Nhục Thư hư hư thực thực thoáng hiện, mới vừa truyền tống đến vị trí địa đồ của Liệu Trầm Hương trên đỉnh đầu liền lên lá cờ bồng bềnh có chữ "Tiêu".
Nàng nhìn xe áp tiêu di chuyển trong địa đồ, chân thoáng dùng lực bay lên trên nóc nhà, đạp trên mái ngói mà đi. Chạy đến khúc cuối dãy phòng, Tiêu Nhục Thư lăng không nhảy một cái, thân thể nhẹ nhàng đến thế quả cầu màu hồng treo trên tửu lâu, xuyên qua một cái hẻm nhỏ sau đó đuổi theo xe áp tiêu của Liệu Trầm Hương.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Nữ vương, chân ngươi thật trắng phối với bạch y theo gió bay phấp phới. Thật đẹp"
Liệu Trầm Hương ngồi một bên trong xe áp tiêu, áo trắng quần dài bằng tơ tằm mềm mại bởi vì xe tự động chạy mà bay phấp phới ra phía sau, hai chân nàng ở bên trong quần áo lộ ra như ẩn như hiện.
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Đẹp sao?
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ân! Tiểu sinh không nói láo câu nào.
Liệu Trầm Hương trầm mặc không nói, mặc kệ nàng ở gần xe áp tiêu vủa chính mình nhảy nhót tưng bừng, đảm nhiệm việc "bảo tiêu" chính mình.
Đợi đến chỗ cần đến, sau khi xe áp tiêu tự động biến mất, Liệu Trầm Hương nhẹ nhàng nhảy xuống đất, trực tiếp đem Tiêu Nhục Thư từ trong bảng đội ngũ đá ra, cũng không đợi nàng phản ứng lại, từ bạch y của Liệu Trầm Hương bốn phía xung quanh bay ra những sợi chỉ hồng, sương mù quấn quanh thân thể Tiêu Nhục Thư.
Sau một khắc thân thể Tiêu Nhục Thư bay đến giữa không trung, đầu nhỏ theo tần suất tán của tay Liệu Trầm Hương mà nhanh chóng đong đưa qua lại, tán đến Tiêu Nhục Thư choáng váng.
( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Mưu sát vị hôn phu.
( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Ta trước đây đã nói qua nhất định phải thử chiêu này một chút.
Tiêu Nhục Thư không cón gì để nói, tự biết câu nói trêu chọc kia của chính mình chọc tới cô gái trước mặt, bàn chân lập tức di chuyển hướng về trong thành mà chạy. Liệu Trầm Hương vận dụng khinh công, đuổi cùng gϊếŧ tận, bắt được nàng lập tức sử dụng của hai tay hầu hạ, hai người đánh lộn mà trở lại trước cửa tiêu cục.
Liệu Trầm Hương lần nữa mời nàng vào đội, lần này Tiêu Nhục Thư thành thật không ít, nghĩ thầm lát nữa nhất định phải đi một bên để nhìn cho đã mắt, ai biết Liệu Trầm Hương đem chức đội trưởng giao cho nàng, khiến nàng vận tiêu, chính mình thì ngồi nhàn nhã ở trước cửa tiêu cục.
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Vận tiêu đi, ta đọc sách.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ừm...
Hai người thỉnh thoảng vào khung đội ngũ tán gẫu vài câu, Tiêu Nhục Thư cũng không cảm thấy chỉ có một thao tác sẽ quá phiền muộn, sau khi áp tiêu gần một giờ Liệu Trầm Hương liền off. Tiêu Nhục Thư thu thập xong thảo dược trong giỏ, thì đi tới dược trang chế tạo một số thuốc có chất lượng hàng đầu rồi đem ra chợ bán, sau đó cũng tắt máy tính.
Từ sau khi cùng Văn Lương tiếp xúc lần đầu tiên, hắn đều luôn không đúng lúc đánh thức Đường Lan Thanh từ trong mộng tỉnh lại, quấn quít lấy nàng nói đông nói tây.
Thời gian huấn luyện vừa hết, Đường Lan Thanh thời gian rảnh so với trước kia đều ít hơn nhiều, chỉ có thời điểm cùng Cổ Đình Tây cùng nhau luyện cầu, Văn Lương mới thành thật một chút không ra đây tìm nàng nói chuyện.
Đường Lan Thanh gần đây không biết có phải do thần kinh quá nhạy cảm hay không mà nàng luôn có cảm giác được chính mình đang bị người khác thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.
Suy nghĩ này ở trong lòng không cách nào quên được, Đường Lan Thanh sau khi tan học thời điểm trận cầu kết thúc quay lại cách xa Cổ Đình Tây mấy chục bước hô lên "đem đồ cất kỹ, ngày mai nếu không thấy thì hỏi ngươi."
"Biết rồi."
Hoàng hôn buông xuống, A cao phảng phất bởi vì mặt trời lặn mà khoác trên người một màu hoàng kim, trường học yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cuối hành lang truyền đến. Sắc trời dần tối, Cổ Đình Tây cầm áo khoác khoác lên người người đang làm mồi ngon cho lũ muỗi— Đường Lan Thanh, thấp giọng nói "cứ như vậy thật sự hữu dụng sao?"
"Không phải vậy đâu?" Dứt lời nàng lại bắt đầu kéo áo khoác trên người che lại, bên tai tựa hồ có thể nghe được tiếng "ong ong" của muỗi kêu gào, chúng nó tựa hồ đã nhìn trúng rồi nàng, hiện tại lại không thể dùng tay đập ra tiếng "Ta hận chết muỗi.
Đường Lan Thanh nghiến răng nghiến lợi nghe được tiếng cười khẽ của Cổ Đình Tây, tên này rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác, tầm mắt Cổ Đình Tây hơi liếc về phía thân ảnh phía trước cách đó không xa nhún vai, hắn kề sát bên tai Đường Lan Thanh nói "Thật sự có..."
"Khương thái công câu cá nguyện giả mắc câu***"
***Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu.Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.