YÊU, THẬT ĐÚNG DỊP (YÊU, HẢO XẢO)

Cú điện thoại buổi tối đó lấy phương thức đôi bên đều không thoải mái mà kết thúc.

Ngày kế, Đường Lan Thanh đến trường học. Sau khi từ phòng học Cố Hoài Cẩn trở về lớp mình, nàng thấy chỗ ngồi phía sau vốn là bàn của Văn Lương đã bị chuyển tới góc.

Đường Lan Thanh rũ mắt, đáy mắt thoáng qua một tia thất lạc không dễ phát hiện.

Nếu như Văn Lương không nghe theo lời gièm pha, việc bọn họ trở thành bằng hữu là không có gì bất ngờ. Dù sao hắn cũng không xấu, chỉ là đơn thuần muốn làm thân với mình thôi.

Thế nhưng trên thế giới này không có nếu như, đi nhầm một bước, từng bước đều sai.

Có những người, chỉ là khách qua đường trong cuộc đời ta, đến vội vã, đi cũng vội vã.

Ngồi còn chưa ấm mông, Đường Lan Thanh bị gọi lên phòng hiệu trưởng.

Chuyện này bởi vì liên quan đến bộ mặt của trường học nên có rất ít người biết.

Đường Lan Thanh bước vào văn phòng liền chủ động đóng cánh cửa gỗ xanh thẳm chạm trổ rất tốt lại, khẽ gật đầu, cử chỉ thoả đáng chào hỏi: "Chào buổi sáng hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp."

"Ừm." Vị hiệu trưởng bình thường sắc mặt hoà ái hiện giờ giữa hai lông mày ẩn giấu vẻ tức giận, người nào không đặc biệt chú ý căn bản không nhận ra.

Nàng nhìn Đường Lan Thanh bằng ánh mắt rắc rối phức tạp.

Người học sinh này ưu tú, nàng không phủ nhận.

Từ các môn văn hoá đến vận động thể chất đều là một học sinh kiệt xuất, nếu như khi nàng còn học ở đây có thể lấy được giải thưởng cấp tỉnh, đối với trường học là một việc rất đáng ăn mừng.

Có điều, Đường Lan Thanh lại là nữ sinh vừa giỏi vừa dị.

Kể từ khai giảng, bất cứ việc nào bị gọi lên phòng hiệu trưởng, dù lớn dù nhỏ, đều có liên quan đến nàng. Điều này không khỏi làm cho bản thân nàng phải suy nghĩ.

Nếu như ảnh hưởng của Đường Lan Thanh tạo cho trường học uy hiếp cực lớn, nàng nhất định phải chặt đứt mầm hoạ này, ngăn chặn tất cả sự vật gây bất lợi cho nhà trường.

Chờ hiệu trưởng suy nghĩ xong những điều này cũng chỉ mất mấy giây. Mặt nàng tĩnh như hồ nước, dáng dấp hoà ái dễ gần như người mẹ đối với con, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Đến đây ngồi đi, đừng đứng đó."

"Cảm ơn hiệu trưởng." Đường Lan Thanh nghe lời ngồi ở vị trí thấp hơn, nàng không có hồ đồ "trèo cao" đến vị trí bên cạnh hiệu trưởng.

Thầy trò thân phận khác biệt, tôn sư trọng đạo, nàng cũng không phải không hiểu đạo lý này. Hạ thấp tư thái của chính mình không phải là hạ thấp thân phận, mà là khiêm tốn.

Khoé mắt hiệu trưởng thoáng qua tia thưởng thức, xác thực là mầm mống tốt nha...

"Chờ một lát nữa đi, Trần lão sư đang dẫn bọn họ lại đây." Chủ nhiệm lớp nhàn nhã uống trà quý cất giấu của phòng hiệu trưởng.

"Trần lão sư" trong miệng hắn chính là chủ nhiệm lớp Đường đường ca(1). Muốn giải quyết sự tình, tất nhiên phải đợi nhân vật chính đến đông đủ mới có thể bắt đầu.

"Được rồi." Ôn hòa đáp một tiếng, Đường Lan Thanh rất thoải mái đem cặp sách phía sau đặt ở trên đùi, hờ hững khiến hai vị trưởng bối rất là thư thích. Nếu là những học sinh khác, có thể sẽ thừa dịp mọi người chưa tới khóc lóc tố cáo với bọn họ, biến chính mình trở thành kẻ đáng thương để tranh thủ sự thông cảm.

Những người liên quan đến sự việc lục tục trình diện. Đường thẩm đỡ Đường đường ca hấp tấp vọt vào văn phòng, phát hiện Đường Lan Thanh thản nhiên ngồi trên ghế salông, ngọn lửa tức giận trong ngực cháy càng mãnh liệt.

Khóe mắt của nàng xẹt qua một tia xem thường, không nói gì kéo cánh tay Đường Lan Thanh lên, móng tay phủ màu sơn sắc bén làm Đường Lan Thanh đau đến nhíu mày lại.

Nhưng Đường thẩm không thèm để ý những chuyện này, trực tiếp ập xuống giận dữ hét "ngươi là đứa bất hiếu ăn cây táo rào cây sung. Đường gia chúng ta nuôi ngươi, cho ngươi đọc sách, ngươi lại dám đối xử với chúng ta như vậy! Đây là cách cảm ơn ngươi học được ở TSo?"

Đường Lan Thanh không nói tiếng nào tùy ý nàng phun ra những từ ngữ hạ thấp mình, ý niệm lưu lại chút quan hệ máu mủ dần dần tiêu tan.

Đến cùng là do vận mệnh nàng đáng thương, hay do nhận nhầm những người này? Bọn họ căn bản không phải thân nhân của nàng?

Thấy bộ dáng Đường Lan Thanh không phản kháng, con ngươi hiểm ác của Đường thẩm đắc ý, miệng càng hùng hổ doạ người: " Đầu tiên, đến chịu trách nhiệm về việc ngươi gây ra đi. Đây là giấy chuẩn đoán của bệnh viện, trên đó viết chân bị gãy xương, não bộ bị chấn động. Những vết thương này ngươi phải bồi thường."

"Ý Đường thẩm là muốn ta chịu trách nhiệm?" Đường Lan Thanh đưa tay muốn cầm sổ khám bệnh, nhưng tay trái bị nàng ta nắm chặt, tay phải bận cầm cặp, bất đắc dĩ nói, "Ngươi không buông ra, ta làm sao nhìn sổ khám bệnh?"

Đường tẩu nghe vậy hai mắt hiện lên đầy rẫy tham lam, liền vội vàng buông tay đem sổ khám bệnh nhét vao trong lòng nàng, xoa xoa phía sau đầu Đường đường ca, "Con trai đáng thương của ta, đang yên đang lành lại bị em họ chính mình đánh cho thảm như vậy..."

Quét mắt nhìn sổ khám bệnh của bệnh viện, chữ cái ngoằn ngoèo không khác gì bùa trừ tà, ngoại trừ bác sĩ căn bản không ai đọc hiểu được. Nàng nói đây là sổ báo tử đều được.

Đường tẩu nếu dám gióng trống khua chiêng nói ra, đương nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, hẳn không thể thiếu việc bắt tay diễn kịch cùng bác sĩ.

Đường Lan Thanh không dấu vết liếc mắt nhìn hai mẹ con đang diễn khúc khổ tình trước mặt, con ngươi ảm đạm, nhưng lúc ngẩng đầu lại khôi phục như thường.

"Đường đường ca gãy xương, Lộ tẩu kéo hắn đi được nhanh như vậy, cũng không cần gậy chống liền có thể đứng như thế, xem ra thương thế đúng là rất nghiêm trọng." Nàng và Cổ Đình Tây chính mình ra tay, chẳng lẽ không biết lực đạo đó có thể đạt đến hiệu quả như thế nào sao?

Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần cho bọn họ cơ hội, nhận lại là cả nhà bọn họ thuận thế hùng hổ doạ người.

Chủ nhiệm lớp Phương Tưởng muốn mở miệng khuyên giải liền bị hiệu trưởng lôi trở về. Ấm trà trong tay nàng bị ném tới trước mặt hắn, ra hiệu hắn tiếp tục uống trà là được, chính mình lại đầy hứng thú nhìn tiết mục trước mặt.

Trên mặt Đường thẩm thoáng qua một tia lúng túng, Đường thúc(2) chuyển cái ghế tới phía sau Đường đường ca ra hiệu hắn ngồi xuống.

Được Lộ thúc ngầm ủng hộ, Đường thẩm dâng lên kiêu ngạo, "Ngươi thân là em, khi biết đường ca của mình thân thể không khỏe, không biết chủ động đến phục vụ sao?"

Phục vụ? Đây là coi nàng là thành người phục vụ sao?!

Đường Lan Thanh đem cặp sách vắt lên trên vai, trên mặt không có nửa điểm không hài lòng, ngữ khí lại có chút vô tội nói "Đường thẩm thế nhưng lại là người mau quên. Ngài vừa tiến đến liền cầm lấy cánh tay ta, ta cũng là ở thời điểm bị ngài nắm tay mới biết được tin tức này, sau đó lập tức quan tâm hỏi một câu. Sao ở trong miệng ngài ta đã biến thành người bạc tình bạc nghĩa rồi?"

Hiệu trưởng nghe vậy, vẻ tán thưởng càng sâu.

Lời này của Đường Lan Thanh nhìn như là rất bình thường giải thích tình cảnh lúc nãy, kì thực đang chỉ trích Đường thẩm thân là mẹ hắn, chỉ lo mục đích của chính mình, không để ý tới cảm giác của nhi tử.

Từ "Bạc tình bạc nghĩa" này dùng để hình dung Đường thẩm càng thích hợp hơn.

Xem xong trò khôi hài, thấy tia bình tĩnh cuối cùng trong mắt Đường thẩm đã bị vỡ nát, hiệu trưởng lên tiếng hoà hoãn bầu không khí, "tất cả ngồi xuống nói đi, đứng lâu mệt mỏi. Uống chút trà, hai vị cất công chạy đến đây cũng rất cực khổ."

Mấy câu sau tự nhiên là nói với vợ chồng Đường thẩm. Nàng thấy cả nhà bọn họ không chút khách khí ngồi lên trên ghế, lẫm lẫm liệt liệt tiếp nhận nước trà nàng đưa tới, uống từng ngụm lớn, trong yết hầu vang lên từng tiếng ừng ực không nhỏ.

Một vài hành động trong lúc lơ đãng liền có thể phân tích ra tổng thể tính cách và tư tưởng của người này. Bọn họ so với Đường Lan Thanh kém xa.

Lời thoại nói nhiều rồi, Đường thẩm uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, nhíu mày mím mím môi, thật không hiểu nổi tại sao những người này lại yêu thích loại đồ uống vừa đắng vừa chát này. Đặc biệt là người thanh niên trẻ trước mặt, dường như coi nó là bảo vật mà tinh tế thưởng thức.

Chủ nhiệm lớp hiển nhiên nhận thấy được ánh mắt Đường thẩm, không để ý chút nào tiếp tục thưởng thức trà.

Hiệu trưởng đem video ghi lại đưa cho bọn họ.

Sau khi xem, Đường thẩm không chỉ không có trách con trai của chính mình hành vi không đúng, trái lại mũi giáo tiếp tục chuyển đến trên người Đường Lan Thanh, "cháu gái, bên trong video này rõ ràng ghi lại ngươi làm sao tổn thương con trai của ta, tiền chữa bệnh ngươi cũng không thể từ chối trả đi."

Nói đến nói đi, chính là không thoát khỏi quan hệ với tiền tài, bây giờ còn muốn chuyển qua quan hệ thân thích.

Đường Lan Thanh không dấu vết lạnh lùng kêu một tiếng, nhìn người cùng cha mình giống nhau đến mấy phần, Đường thúc, tâm lại mềm nhũn ra, "Được rồi, buổi trưa sau khi tan học, ta và các ngươi cùng đi bệnh viện hàng đầu xếp hàng đăng ký. Khoa chỉnh hình ở đó có bác sĩ giỏi nhất các bệnh viện A thị. Tất cả phí khám chữa bệnh do ta thanh toán."

Đường thẩm vừa nghe đến "bệnh viện hàng đầu" mồ hôi liền tuôn ra. Quyền uy nơi đó nàng đương nhiên biết được, nhưng bệnh viện nàng dùng tiền mua quan hệ không phải là bệnh viện đó. Đến thời điểm tra ra chỉ là bị thương ngoài da, tiền không mò đến còn uổng phí tiền mua quan hệ, "Không cần phiền phức như vậy, buổi chiều ngươi còn phải đi học. Đến lúc đó ta trực tiếp đem giấy tờ cho ngươi, ngươi đem tiền đến là được."

"Như vậy..." Đường Lan Thanh trầm ngâm một tiếng, quay đầu, "Chủ nhiệm lớp, buổi chiều ta có thể xin nghỉ không?"

Chủ nhiệm lớp nhàn nhã nhấp ngụm trà, bị Đường Lan Thanh gọi liền thuận theo ý của nàng nói: "Có thể, ngươi đi đi, ta sẽ cùng Hoàng giáo luyện nói một tiếng."

"Cảm ơn chủ nhiệm lớp." Đường Lan Thanh cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, hướng về hướng của hắn hơi cúi đầu xuống biểu thị lòng biết ơn, sau đó lại quay mặt hướng Đường thẩm, "Buổi trưa chúng ta cùng đi bệnh viện hàng đầu đi."

Thấy tình thế bắt đầu không đúng, Đường thẩm sắc mặt tái nhợt, đột nhiên vỗ mạnh vào bàn trà, đứng dậy quát lớn: "Đường Lan Thanh! Một nhà chúng ta không xử tệ với ngươi, đừng quên quyền giám hộ ngươi còn ở trên tay chúng ta! Muốn vào cô nhi viện làm cô nhi sao?!"

Đường thẩm hiển nhiên là quá tức giận, nói không biết lựa lời nổi lên đe dọa Đường Lan Thanh, thuận thế đẩy ra đề tài.

Giờ khắc này cửa bị đẩy vào, lập tức truyền đến giọng nói rất có uy nghiêm của nam nhân "Ai dám để Lan Thanh nhà chúng ta vào cô nhi viện!"

- - đường phân cách chuyển cảnh --

"Lão già ngươi nhanh lên một chút." Một vị phu nhân ngồi ở ghế phụ không ngừng giục người đàn ông trung niên ở ghế lái đem xe đỗ nhanh một chút.

"Gấp cái gì, Lan Thanh đang học ở bên trong, sao có thể tìm không thấy được." Đinh ba không nhanh không chậm lùi xe.

Vừa mới đỗ xong, Đinh mẹ liền vội vã xuống xe, hướng về lớp học đi đến.

Đinh ba lắc đầu một cái, xác định xe đã khoá an toàn liền vội vàng đuổi theo, thấy Đinh mẹ đang cùng một học sinh hỏi thăm: "Đồng học, xin hỏi lớp năm nhất ở đâu?"

"Năm nhất học ở lầu ba, từ cầu thang bên này đi lên là được. Vừa vặn ta cũng muốn đi sang đó một chuyến, a di ngài muốn đi lớp nào?" Cổ Đình Tây chỉ chỉ cầu thang bên tay phải thân thiết giải thích.

"Lớp 10A1." Đinh mẫu đánh giá nam sinh trước, mi thanh mục tú, nho nhã lễ độ, giơ tay nhấc chân trong lúc lơ đãng cho thấy là người tự tin, đối với hắn có ấn tượng tốt.

"A, trùng hợp như vậy." Cổ Đình Tây cười cười, "Ta cũng đến lớp đó. Các ngươi muốn tìm ai? Ta giúp các ngươi gọi ra."

"Ta đến tìm con gái của chúng ta, Đường Lan Thanh, ngươi từng nghe qua không?" Đinh ba đứng bên người vợ mình, hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ cũng đối với hắn ấn tượng không sai.

"Lan Thanh? Các ngươi là ba mẹ Lan Thanh?" Cổ Đình Tây kinh ngạc nói.

"Các ngươi có quen biết?" Đinh mẹ nhìn dáng dấp của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, đứa nhỏ này vẻ mặt gì cũng đã viết ở trên mặt, thực sự là đáng yêu vô cùng.

Ba người một đường vừa đi vừa tán gẫu, Đinh mẹ để Cổ Đình Tây nói chút sự việc liên quan tới Đường Lan Thanh ở trường học, mà Cổ Đình Tây cũng rất sáng suốt lựa chọn chút chuyện thú vị kể cho bọn họ nghe, dọc theo đường đi chọc cho hai vị trưởng bối cười đến không ngậm miệng được.

Sau khi đến lớp của Đường Lan Thanh, biết tin nàng không ở đó, Cổ Đình Tây trầm mặt xuống, ngoại trừ phòng học cùng sân huấn luyện, Đường Lan Thanh ngày hôm nay nhất định ở -- phòng hiệu trưởng!

Đinh ba Đinh mẹ nhận ra được không đúng, ánh mắt giao lưu một trận, vẫn là do Đinh mẹ mở miệng: "Sao vậy? Lan Thanh hiện tại đang luyện tập?"

"Không có..." Thở dài một tiếng, Cổ Đình Tây dẫn hai vị hướng về phòng hiệu trưởng đi đến, trên đường giải thích chuyện xảy ra đêm đó, thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Đinh ba Đinh mẹ mới biết bọn họ cũng không biết chuyện.

Nhưng mà bọn họ mới tới cửa liền nghe đến bên trong truyền đến tiếng nói sắc bén: "Đường Lan Thanh! Một nhà chúng ta không xử tệ với ngươi, đừng quên quyền giám hộ ngươi còn ở trên tay chúng ta! Muốn vào cô nhi viện làm cô nhi sao?!"

Sau đó chính là Đinh ba đẩy cửa đi vào phản bác lời nói kia.

Đinh mẹ ngắm nhìn chồng mình, lại quét mắt nhìn tình cảnh bên trong phòng, đem quyền phát ngôn giao cho trượng phu.

Tuy rằng suốt quá trình khi nãy đều là Đinh mẹ nói chuyện, thế nhưng một khi phát sinh đại sự, trượng phu nàng xưa nay đều là không nói hai lời chặn ở phía trước.

"Ngươi là người nào? Việc nhà Đường gia chúng ta không đến lượt người ngoài quản." Đường thúc đối với vị khách ngoại lai đột nhiên xông vào hiển nhiên là không hoan nghênh, lập tức mở miệng nói.

"Ba mẹ." Đường Lan Thanh nghe được Đinh ba âm thanh còn tưởng chính mình nghe nhầm, quay đầu nhìn ba người ở cửa lập tức đứng lên, tiến đến đón tiếp.

Kéo hai vị trưởng bối ngồi xuống, liếc mắt Cổ Đình Tây một chút, lại ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ, "Các ngươi sao lại đến đây?"

"Đứa nhỏ ngốc, hôm qua đã nói ngươi mặc nhiều một chút, giờ nhìn ngươi xem, ăn mặc đơn bạc như vậy." Đinh mẹ nói xong, từ bên trong túi lấy ra một cái áo khoác mới tinh đắp lên người Đường Lan Thanh, đau lòng nói, "Ta đoán ngươi khả năng không có mặc áo dày, liền mua chút quần áo đưa tới cho ngươi."

Đường Lan Thanh ngửi thấy mùi nước giặt quen thuộc trên áo, đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm, "Cảm ơn mẹ."

"Đứa nhỏ ngốc, người một nhà còn khách khí với ta." Đinh mẹ cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cùng Đinh ba mỗi người ngồi một bên, Đường Lan Thanh ngồi giữa hai vợ chồng họ.

"Cái gì ba mẹ! Đại ca ta cùng đại tẩu dưới cửu tuyền làm sao nhắm mắt đây... Sao lại sinh ra đứa con gái bất hiếu không tim không phổi như vậy..." Đường thẩm nhìn dáng vẻ ở chung của bọn họ, hiển nhiên là nhìn ra chút đầu mối, lập tức chanh chua lên tiếng.

"Người một nhà chúng ta làm sao không cần các ngươi bận tâm. Nếu mới vừa nói đến quyền giám hộ, hôm nay chúng ta sẽ nhận lấy quyền giám hộ, không để các ngươi thêm phiền phức. Lan Thanh chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt." Đinh ba vừa nói vừa vỗ vỗ tay Đường Lan Thanh làm cho nàng yên tâm, bây giờ có bọn họ ở đây tất nhiên sẽ không để nàng tiếp tục chịu oan ức.

"Ngươi..." Đường thẩm bị tức đến hô hấp không thông, lại tiếp tục đẩy con trai của chính mình cho bọn họ nhìn, "Ngươi xem một chút "con gái" tốt của các ngươi! Đem con trai của ta đánh thành hình dáng gì!"

Hiệu trưởng đúng lúc đứng ra, đem video đẩy đến trước mặt hai vị trưởng bối Đinh gia, nói: "Hai vị hãy xem trước video này một chút."

Đinh ba Đinh mẹ nghiêm túc xem xong từ đầu tới đuôi, nổi giận nói: "Cái này là cái gì! Ban ngày ban mặt lại làm việc tàn nhẫn như vậy, hại thân thích của chính mình! Đứa nhỏ này nhất định phải đưa vào trại giam xử lý!"

Dứt lời, Đinh ba cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại cảnh sát, cân nhắc đến đây là trường học nên yêu cầu người ta mang xe riêng đến bắt người.

Hiệu trưởng thấy Đinh ba xử sự thoả đáng, cũng không có nhúng tay quản, ngược lại là giúp đỡ không để Đường thẩm đi quấy rối.

Một nhà Đường thúc tuyệt đối không ngờ rằng tình thế ban đầu bị lại phát sinh nghịch chuyển lớn như vậy! Đường đường ca lôi kéo cánh tay Đường thúc, gào khóc nói: "Ba, ba, ta không muốn đi trại giam! Ba, ta không muốn đi!"

Đường thúc không đành lòng con trai của mình tuổi còn nhỏ đã bị đưa vào trại, đứng dậy che chở nhi tử, "Đường Lan Thanh có ý định hại người, lẽ nào các ngươi liền mở to mắt che chở nàng như vậy sao?!"

"Có phải có ý định hại người hay không pháp luật thì sẽ định đoạt. Còn có, con trai của các ngươi đến cùng bị thương đến mức độ nào, đương nhiên cũng có bên chuyên môn báo cáo!" Đinh ba mắt lạnh phản bác, trong giọng nói toả ra áp lực rất lớn. Uy nghiêm của hắn giờ khắc này không hề che giấu chút nào bày ra trước mặt mọi người.

Hiện tại bọn họ che chở con trai của mình bất chấp mắng chửi tàn nhẫn Lan Thanh nhà hắn, chẳng lẽ không cân nhắc lúc trước nàng có bao nhiêu oan ức à!

Đường Lan Thanh nhìn người đường thúc rõ ràng giống ba mình đến mấy phần này cảm thấy xa lạ không ngớt. Đã đến mức này, hắn dĩ nhiên muốn đem chính mình cùng kéo vào trại giam...

Một chút hi vọng còn sót lại cũng bị triệt tiêu, Đường Lan Thanh lúc này không còn ôm ấp bất kỳ hi vọng nào với cái gọi là liên hệ máu mủ với bọn họ nữa.

Nàng nhiều lần lặp đi lặp lại cho bọn họ cơ hội, chỉ cần một chú thái độ hòa hoãn, nàng tuyệt đối sẽ buông tha Đường đường ca, nhưng mà...

Đường Lan Thanh trong con ngươi thoáng qua quyết tuyệt, từ bên trong cặp lấy ra mấy tờ giấy và bức ảnh, đặt ở trên khay trà, "Nếu như vậy, đường thúc đường thẩm cũng có thể vì hành động của chính mình mà đánh đổi một số thứ."

Đường thúc Đường thẩm nhìn thấy đồ vật trên bàn, mặt xám như tro tàn. Đường thẩm càng là co quắp ngồi ở trên ghế salông, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xong... Xong... Xong..."

Đinh ba liếc mắt ra hiệu với Đinh mẹ, Đinh mẹ nói một tiếng với mọi người trong phòng, sau đó cầm túi nắm tay Đường Lan Thanh đi ra ngoài, "Lan Thanh ngoan, không oan ức, chúng ta ở bên ngươi."

Cửa mới vừa khép hờ, bên trong liền truyền đến âm thanh của Đinh ba, "Bất luận có chuyện gì, ba vị nhất định phải đi với ta đến cục cảnh sát một chuyến, nhìn thật cản thận xem các ngươi đến cùng đã làm những gì!"

Đinh ba Đinh mẹ xin nghỉ cho Đường Lan Thanh, sau khi làm thủ tục nhận quyền giám hộ, đưa nàng đến cục cảnh sát điều tra.

Cảnh sát đưa đáp án là Đường Lan Thanh thuộc về tự vệ, một nhà Lộ thúc bị phán tội.

Đinh ba nổi giận đùng đùng từ cục cảnh sát đi ra, "Này đều là loại người gì! Chuyện như vậy làm sao có thể xuống tay được! Lan Thanh là cháu gái ruột thịt của bọn họ, sao có thể lòng lang dạ sói như vậy! Một nhà này không phải thứ tốt đẹp gì!"

"Được rồi." Cẩn thận quan sát mặt Đường Lan Thanh, thấy trên mặt nàng không có gì để tâm, Đinh mẹ mới tiếp tục khuyên nhủ, "Bây giờ cả nhà người ta đều bị bắt giam, là có tội thì phải chịu. Sau này chúng ta với bọn hắn sẽ không có thêm bất cứ liên hệ nào nữa."

"Lan Thanh đi, ba dẫn ngươi đi ăn một bữa tiệc lớn, phải trừ bỏ xúi quẩy. Chúng ta là người một nhà, có cuộc sống của chúng ta, những người khác không cần quan tâm!" Đinh ba để các nàng lên xe, lại nói, "Cho hai tỷ muội Nhược Thủy cũng xin nghỉ một ngày, cùng đi ăn bữa tiệc lớn đi."

"Ừm, một nhà chúng ta cùng đi." Đường Lan Thanh cười yếu ớt cùng Đinh mẹ ngồi ở chỗ ngồi phía sau, trong lòng cũng không vì giải quyết xong việc mà thoải mái, vẫn tự trách chính mình có phải lòng dạ quá mức độc ác hay không.

Đường thẩm nhào tới quỳ gối trước mặt nàng cầu nàng nói giúp, nàng chỉ là đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn bà ta bị cảnh sát bắt đi giương nanh múa vuốt, trong miệng mắng lời khó nghe...

Nếu như bọn họ không phải vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đoạt lấy bất động sản mà ba nàng lưu lại, nàng cũng sẽ không làm đến mức như vậy.

Sự xuất hiện của Đinh ba Đinh mẹ là nằm ngoài dự liệu của nàng.

Ngày hôm nay dự tính xấu nhất vốn chỉ là trở mặt đem chứng cứ tham ô mấy năm nay của bọn họ lấy ra, giới hạn cao nhất là hù dọa, bây giờ lại thành giao cho pháp luật trừng phạt rồi.

Nhưng là cách làm của bọn họ chung quy làm cho nàng lạnh thấu tâm. Nàng không biết nếu như nàng buông tha bọn họ, có phải là sẽ có lần sau, lần sau nữa...

Khả năng... Kết cục như vậy, đối với nàng mà nói, là khá tốt đẹp.

Món ăn được mang lên, trong quán hai tỷ muội giữ tác phong trước nay không đổi, quấn quýt lấy nhau nhìn đến người ta ê răng, dấm chua chua đến gϊếŧ người không đền mạng điều tiết bầu không khí, chọc cho Đường Lan Thanh vui vẻ. Người một nhà một bên vừa trêu ghẹo, vừa ăn cơm, âm nhạc du dương, khiến trong lòng Đường Lan Thanh dễ chịu hơn rất nhiều.

Buổi tối Đinh gia cứ một mực giữ lại, Đường Lan Thanh vẫn không có ở lại Đinh gia nghỉ ngơi, mà để bọn họ đưa chính mình trở về chỗ ở.

"Có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho ta, bất cứ thời gian nào đều có thể." Đinh Nhược Thủy đưa Đường Lan Thanh vào tiểu khu, ở dưới lầu nhà nàng trịnh trọng tuyên bố.

"Được rồi, ta biết. Ngươi nhanh đi dính Nhược Nhuận tỷ của ngươi đi. Cẩn thận nàng ghen." Vỗ vai Đinh Nhược Thủy, Đường Lan Thanh trêu chọc nói. Mỗi một người Đinh gia cũng sẽ không làm cho nàng cảm thấy uỷ khuất.

"Làm sao có thể!" Cực lực phản bác, Đinh Nhược Thủy đánh lại, "Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được, thay ta nói tiếng xin lỗi với ba mẹ. Cuối tuần này ta sẽ đến thăm bọn họ. Đi đường cẩn thận."

"Yên tâm, không có việc gì, hai người biết."

"Được."

Đường Lan Thanh nhìn bóng lưng của nàng, mãi đến khi thấy nàng lên xe mới xoay người lên lầu.

Mới vừa bước vào phòng liền thấy trước cửa đặt một đôi giày, cùng lúc đó một giọng nữ ôn hoà vang lên, "Trở về rồi. Ăn cơm chưa?"

"Hả?" Sững sờ ngẩng đầu lên, Đường Lan Thanh một tay chống tường, chân trước mới vừa bước lên tấm ván gỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Cố Hoài Cẩn lắc đầu một cái, kiên nhẫn lập lại lần nữa "Đói bụng sao?"

"Không đói bụng, ta đã ăn ở bên ngoài." Đợi nàng lấy lại tinh thần, lại vì chính mình ngốc xuẩn mà đỏ mặt, đứng ở trước mặt Cố Hoài Cẩn, ôn nhu hỏi, "Còn ngươi? Có phải là chưa ăn? Có muốn ta nấu cho ngươi ăn không?"

"Ừm, vốn là muốn chờ ngươi trở về cùng ăn."

"Ngươi..." Nhất thời cứng họng, Đường Lan Thanh không dám nói ra "ngươi ngốc thế", sợ bị Cố Hoài Cẩn trừng, nhanh chóng sửa lại miệng mình, nhưng vẫn không nhịn được trách cứ, "Ngươi đói bụng có thể tự mình ăn trước nha, không muốn nấu thì phòng khách cũng có đồ ăn vặt, làm sao cũng phải cho no cái bụng. Thế nhưng ngươi một chút cũng không ăn, dạ dày làm sao tốt được."

"Ngươi so với quản gia của ta còn lải nhải nhiều hơn..." Cố Hoài Cẩn mím đôi môi cười cười, lời nói làm cho Đường Lan Thanh vừa bực mình vừa buồn cười.

Hơi có chút bất đắc dĩ dẫn Cố Hoài Cẩn trở lại phòng khách, ấn bờ vai của nàng ngồi trên ghế salông, vừa chuẩn bị xoay người đi nhà bếp lại bị nàng giữ tay, "Làm sao vậy? Ta đi làm cơm tối cho ngươi, cố đợi thêm chút nữa."

"Ngươi oan ức?"

Thân thể vì lời nói này mà chấn động, Đường Lan Thanh ánh mắt lập loè, né tránh ánh mắt của nàng, sau đó cảm thấy làm như vậy không đúng, lại cùng nàng đối diện.

Phát giác được trong đôi mắt Cố Hoài Cẩn toàn là chân thành, Đường Lan Thanh xẹp miệng xuống ngồi xổm trước mặt nàng, "Ôm một cái."

"Ừm." Thuận theo để Đường Lan Thanh ôm lấy chính mình, Cố Hoài Cẩn vỗ về lưng của nàng không hề có một tiếng động an ủi.

"Ôm một cái."

"Ừm."

Cố Hoài Cẩn nhiều lần đều đáp lời, cứ mỗi lần nói một câu ôm một cái, Đường Lan Thanh liền càng ôm càng hăng say, thỉnh thoảng cọ xát ở trên bụng nàng, hoặc tiến vào nàng trong lòng... Làm nũng...

Con ngươi thoáng qua tia giảo hoạt, Đường Lan Thanh vẫn dùng giọng điệu vô cùng đáng thương kia nói: "Hôn nhẹ."

"Hả?" Cố Hoài Cẩn theo bản năng muốn đáp lời lại nghe ra được không đúng, ngữ điệu tăng lên một bậc, trầm giọng nói, "Đường Lan Thanh!"

"Ta đi làm bữa tối." Dứt lời, Đường Lan Thanh lập tức bỏ của chạy lấy người.

Cố Hoài Cẩn mím môi nhìn nàng  chạy vào nhà bếp như một cơn gió, không biết nên tức hay nên cười.

Người này thực sự là... Được nàng cho phép liền không ngừng đòi hỏi, tại sao một chút cũng không thay đổi.

________________

(1) đường ca: anh họ.

(2) thúc, thẩm: tương đương với bác trai, bác gái ở nước ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi