YÊU THÊM LẦN NỮA - LÂM LINH


Trở về nhà, việc đầu tiên Trương Mỹ làm là đi dạo trong vườn thượng uyển.

Mặc dù trong bệnh viện cô cũng được đi dạo khuây khỏa, nhưng mà ở đó không trồng nhiều hoa cho lắm, mà Trương Mỹ lại là một người rất thích hoa.
“Ảnh Quân, em ra ngoài đi dạo trong vườn một chút được không?”
Cô nở nụ cười tươi tắn nói.
“Hm… việc này…” - Ảnh Quân đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, định mở miệng bảo không cho Trương Mỹ đi thì bắt gặp ánh mắt to tròn như cún con của cô khiến anh bắt đầu lung lay suy nghĩ - “Để anh nghĩ kỹ đã.”
“Cho em đi đi mà~ Ở trong bệnh viện tù túng lắm, giờ được trở về nhà rồi, anh phải cho em tự do chút đi chứ.”
“Em có ở tù đâu mà tự do với không tự do.

Nhưng thôi được, em đi cũng không sao, nhưng mà bây giờ anh có việc bận rồi, không thể đi kè kè theo em được.”
"Ở trong nhà thôi mà.

Em có đi đâu xa xôi đâu?"
Trương Mỹ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
Chỉ đi lòng vòng ở trong vườn thôi mà cũng cần Ảnh Quân đi theo à? Bình thường anh cũng đâu có bám theo như thế này.
"Không, em nhất định phải có người đi theo.

Anh sẽ cử năm người hầu đi theo em."

Ảnh Quân kiên quyết nói.
Sau vụ việc lần trước, Ảnh Quân đã kỹ càng hơn, mặc dù là hơi lố quá.

Nhưng mọi thứ cũng chỉ vì lo cho Trương Mỹ thôi.

Năm người đi theo sẽ được anh chọn lựa kỹ lưỡng, bọn sẽ vừa giám sát vừa hầu hạ cho cô.
"Cái gì?!”
Trương Mỹ giật mình khi nghe Ảnh Quân nói thế.
Nếu anh cử người đi theo cô nhiều như vậy thì chẳng tự nhiên chút nào, có khác gì đang giám sát tử tù đâu.

Thế là Trương Mỹ đành ra sức năn nỉ Ảnh Quân.
“Thôi mà anh, em đi dạo một chút thôi mà ~ Sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, nên anh không cần phải cử người hầu đi theo em đâu.”
Cô bắt đầu trưng ra vẻ mặt đáng thương, vương đôi mắt ngấn nước mắt cá sấu nhìn anh.

Cứ ngỡ Ảnh Quân sẽ bị dáng vẻ đó của Trương Mỹ làm lung lay ý định, nhưng không, có vẻ như Ảnh Quân kiên quyết hơn Trương Mỹ nghĩ.
“Anh nói không là không, một là em được đi nhưng phải có người hầu theo sau, còn hai là ở yên trong phòng cho anh.”
Ảnh Quân có chút lớn giọng nói.
Anh dĩ nhiên không thể cưỡng được ánh mắt đó của Trương Mỹ, nên đành bỏ đi ra ngoài, nhưng không ngờ Trương Mỹ lại đuổi theo anh.
“Anh à~ Nghe em nói đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu, em hứa đó.”
Cô vội đi nhanh theo Ảnh Quân rồi đứng chắn trước mặt anh.
Thiệt tình, em chẳng biết gì hết, làm sao em biết được khi đó em cận kề cái chết chứ.

Em cũng chẳng biết lúc đó anh cảm thấy sợ hãi đến mức nào, Ảnh Quân khẽ cau mày, lòng nhói lên khi nhìn vào cặp mắt trong sáng, tràn đầy sức sống kia của Trương Mỹ.
“Thôi được rồi, hai người đi theo em.

Xong, không bàn thêm nữa, em trở về phòng đi, một lát nữa người hầu sẽ đến.”
Ảnh Quân nói rồi dứt khoát rời đi, không để Trương Mỹ kịp nói gì.

Ảnh Quân sợ nếu anh còn ở đó thì anh sẽ bị cô mê hoặc mất.
Trương Mỹ thấy Ảnh Quân cương quyết như thế thì cũng chẳng đòi hỏi gì thêm, dù sao hai người cũng đỡ hơn là năm người.
[...]
“Cậu ta có khai ra gì không?”
Vừa bước vào căn phòng đang giam giữ Adrean , Ảnh Quân đã quay sang hỏi những người vệ sĩ.
“Thưa thiếu gia, cậu ta hoàn toàn không biết người đàn ông kia là ai, hắn kể rằng là vô tình nghe cuộc trò chuyện của người đàn ông đó rồi thuyết phục anh ta để làm thôi.


Sau khi hoàn thành xong sẽ được nhận một số tiền khá lớn chuyển vào tài khoản.”
Cậu ấy cung kính cúi người chào Ảnh Quân rồi tường thuật lại những gì nói cho anh nghe.
“Ra vậy.

Thế cậu ta có nói số tiền đó tiêu vào đâu không?”
Ảnh Quân gật gật đầu nói.
“Cậu ta lấy số tiền đó đi cá độ, đánh bài, hoặc những thứ tương tự như thế và thu lại được một số tiền lớn gấp đôi số tiền ban đầu.”
Hm… hắn là một con nghiện cờ bạc à? Bảo sao dễ dụ dỗ.

Nhà tôi từ khi nào mà tuyển người hầu có chất lượng thấp đến thế chứ, phải nói lại với Travis mới được, Ảnh Quân khẽ cau mày khó chịu thầm nghĩ.
“Reng reng reng!”
Điện thoại trong túi anh reo lên, Ảnh Quân nhìn dãy số thì thấy đây là số lạ.

Anh phất tay ra hiệu, những người vệ sĩ ngay lập tức hiểu ra và lui ra ngoài.
“Alo?”
“Alo, tôi là bác sĩ trị bệnh cho bệnh nhân Đặng Trương Mỹ, anh có phải là Maximilian Ảnh Quân không?”
“Phải, là tôi đây.

Bác sĩ gọi tôi bằng số máy riêng thì chắc hẳn có việc gì quan trọng à?”
“Đáng lẽ ra tôi nên nói chuyện này sớm hơn cho cậu, nhưng tôi sợ bệnh nhân sẽ sốc và ảnh hưởng đến sức khoẻ, nên mới đợi sau khi xuất viện rồi mới nói.”
“Vậy chuyện đó là chuyện gì?”
“Ừm… cô ấy đã mang thai được một tháng rồi, nhưng… “

Bác sĩ ngập ngừng nói.
Em ấy có thai?! Chẳng lẽ mình “đâm mạnh” quá nên lủng luôn cả bao à? Mình có cảm giác không ổn về chuyện này, nhưng dù sao mình cũng mong sẽ có một tia may mắn nào đó, Ảnh Quân lo lắng thầm nghĩ.
Nghe đến hai chữ “có thai”, trong lòng Ảnh Quân như được nở hoa, tâm trí cũng lâng lâng như được ở trên thiên đường.

Nhưng nghĩ đến chuyện Trương Mỹ cũng thừa sống thiếu chết trên giường bệnh như thế, anh đoán chắc đứa trẻ sẽ…
“Vì lượng thuốc an thần quá nhiều nên đã ảnh hưởng đến đứa bé.

Nói cách khác là cô ấy bị… sảy thai.”
Mặc dù đã biết trước kết quả chẳng tốt đẹp gì, nhưng khi nghe từ chính miệng bác sĩ nói, Ảnh Quân vẫn sốc đến mức như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.

Trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại, anh lảo đảo đứng không vững, phải vịnh một tay vào thành ghế gần đó rồi từ từ ngồi xuống.
“Alo? Cậu vẫn còn đó chứ? Cậu ổn không?”
Vị bác sĩ cảm thấy lo lắng khi không nghe Ảnh Quân nói gì hết nên đã lớn giọng hỏi.
“À… tôi không sao, cảm ơn bác sĩ đã báo.”
Ảnh Quân nói trong thất thần.
“Đó là việc tôi nên làm, vậy tôi cúp máy đây.”
Sau khi vị bác sĩ ấy cúp máy, Ảnh Quân vẫn chưa hết bàng hoàng, anh buông lỏng tay, ngã người ra sau, thất thần nhìn lên trần nhà.
Đến mình còn sốc đến mức như thế này thì một người yêu trẻ con như em ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây? Không chừng em ấy sẽ ngất mất, mình không muốn em ấy gặp thêm vấn đề gì nữa đâu, Ảnh Quân lo lắng thầm nghĩ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi