YÊU THÊM LẦN NỮA - LÂM LINH


Sáng sớm, những tia nắng vàng nhạt chiếu trên khuôn mặt Trương Mỹ như đang mơn mớn làn da mịn màng, trắng trẻo của cô.

Hàng chân mày lá liễu khẽ cau lại, hàng mi rung nhè nhẹ, rồi đôi mắt to tròn từ từ mở ra, chớp chớp vài cái để thích ứng với ánh sáng.
“ Ưm...oáp.


Trương Mỹ từ từ ngồi dậy, vươn người rồi ngáp dài một cái.
Bước xuống giường, sắp xếp giường lại cho gọn gàng, Trương Mỹ vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
Tắm xong, cô mặc áo choàng tắm, đầu quấn một cái khăn.

Trương Mỹ ngồi vào bàn trang điểm, sấy khô tóc.

Sau đó thì trang điểm nhẹ, rồi thay quần áo.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng màu tím lilac, trên đó có những họa tiết hoa mẫu đơn màu hồng nhạt.

Chân váy da cạp cao vạt chéo màu trắng dài đến ngang đùi.
Bộ đồ làm tôn lên ba vòng chuẩn như người mẫu của cô, thanh lịch, tao nhã nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Mái tóc mềm mượt xoắn lượn sóng ở phần đuôi được cô thả tự nhiên dài đến ngang lưng.

Chân Trương Mỹ xỏ một đôi giày cao gót màu trắng, cuối cùng là chiếc túi xách đeo vai màu trắng, bên trong là chìa khóa nhà, điện thoại và tiền bạc.
Trương Mỹ đứng trước gương nhìn lại bản thân một lần nữa.
“ Hoàn hảo! Xem ra mình cũng đẹp chứ bộ! ”
Cô hí hửng cười, tự khen bản thân mình một câu.
Xong xuôi, Trương Mỹ khóa cửa cẩn thận, đến trạm xe bus ngồi chờ.

Khoảng năm phút sau thì xe tới.

Từ nhà cô đến công ty nếu đi xe bus thì mất khoảng hai chục phút.
[.

.

.]
“ Tôi là thực tập sinh mới đến, cô có thể chỉ tôi nơi làm việc được không? ”
Đến nơi, Trương Mỹ đi đến bàn tiếp tân hỏi.
“ À vâng, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ liên lạc với người sẽ đưa cô lên.”
“ Vâng.


Trương Mỹ nhìn khẩu hình miệng người đó, gật đầu.
Cô đứng chờ một chút thì có một người đàn ông một thân vest đen, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú bước đến gần cô.
“ Xin chào, cô là thực tập sinh mới đến à? ”
“ Vâng, tên tôi là Đặng Trương Mỹ.


“ Tôi là trưởng phòng nhân sự, Lưu Tử Văn.


Anh khẽ mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.

Ấn tượng đầu tiên của Tử Văn đối với Trương Mỹ là trang phục phù hợp, không quá lố lăng như những người khác.
Cả nhan sắc kiều diễm đó nữa, đặc biệt là đôi đồng tử màu xám tro kia, nó như có mị lực khiến anh chìm đắm vào nó.
“ Ừm…trưởng phòng Lưu? ”
“ À ừm, mời cô theo tôi.


Giọng nói của Trương Mỹ như kéo Tử Văn về thực tại.
“ Cô là con lai à? ”
Trên đường đi, Tử Văn trò chuyện cùng với cô.
Trương Mỹ nghe có tiếng gì đó rù rì bên tai, cô đoán chắc anh đang hỏi gì đó nên cô quay sang nhìn Tử Văn.
" Xin lỗi, anh có thể nói lại được không? "
Cô cười ngượng hỏi.
" Tôi hỏi cô là con lai à? "
Tử Văn cũng không phiền, lặp lại một lần nữa.
“ Không hẳn, nhưng ông nội tôi là người Pháp.

Chắc anh đang thắc mắc về đôi mắt của tôi phải không? ”
Cô nhìn khẩu hình miệng rồi trả lời anh.
“ Phải, vậy chắc hẳn đôi mắt đó là di truyền từ ông nội cô rồi nhỉ? ”
“ Vâng.


“ Chúng ta đến nơi rồi.



Tử Văn mở cửa bước vào phòng.
Trương Mỹ đưa mắt lướt nhìn xung quanh, trông ai cũng chững chạc, nghiêm túc với công việc, và họ nhìn cũng rất chuyên nghiệp.
“ Mọi người dừng tay một chút và chú ý lên đây.


Tất cả mọi người đều dừng việc làm và tập trung nhìn vào Tử Văn.
“ Hôm nay chúng ta có một thực tập sinh mới.

Mọi người hãy hòa đồng và giúp đỡ em ấy nhé! ”
“ Chào mọi người, tôi là Đặng Trương Mỹ, hai mươi hai tuổi.

Nếu có gì sai sót, mong mọi người chỉ bảo.


Trương Mỹ nở một nụ cười tươi, nói xong, cô liền cúi người.

Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay chào đón cô.

Tử Văn cũng đưa cô đến bàn làm việc của cô.
“ Bàn làm việc của cô đây, có gì không hiểu thì hỏi cô ấy nhé, cô ấy sẽ giúp em.


Tử Văn nói rồi hất mặt sang người ngồi bên cạnh chỗ làm việc của cô.
“ Vâng.


Anh rời đi, Trương Mỹ ngồi vào bàn làm việc.
“ Chào chị, mong chị giúp đỡ em.


Cô quay sang chào hỏi một người phụ nữ bên cạnh.
“ À chào em, em là Đặng Trương Mỹ đúng không? ”
“ Vâng.


“ Chị tên là Thanh Hoa, Lý Thanh Hoa.

Mong em sẽ nhanh chóng thích nghi với môi trường này.


Cô ấy nở một nụ cười thân thiện với Trương Mỹ.
“ Vâng, cảm ơn chị.


“ Trưởng phòng Lưu có nhờ chị bảo em hãy làm bản báo cáo của cái này.


Thanh Hoa nói rồi đưa cho cô một xấp hồ sơ, Trương Mỹ cầm lấy, mở ra xem một lượt.

Cũng đơn giản thôi, không khó lắm, trước đây cô cũng làm nhiều rồi.
“ Khi nào làm xong thì nói chị để chị kiểm tra nhé, hay không biết chỗ nào thì cứ hỏi chị.


“ Vâng.


Nói xong, Trương Mỹ cũng nhanh chóng bắt tay vào làm.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô như múa trên bàn phím, thao tác bàn phím của Trương Mỹ rất nhanh.
Cô đã quen thuộc với thiết bị này rồi, cứ ngỡ lâu rồi không đụng vào nên chưa quen tay, không ngờ là vẫn nhanh như trước.

Vì sử dụng đã nhiều nên Trương Mỹ nhớ rõ từng chữ cái trên bàn phím, vì thế khi đánh máy thì cô không cần nhìn xuống bàn phím.
Sau ba tiếng thì Trương Mỹ cũng đã hoàn thành xong tất cả các bản báo cáo, cô kiểm tra lại hết một lần nữa để xem có lỗi sai nào không.

Khi đã chắc chắn mọi thứ đều tốt thì cô mới đưa cho Thanh Hoa kiểm tra xem.
“ Chị ơi, em làm xong rồi.


“ Hả?! Em làm xong rồi à? Thật không? ”
Cô bất ngờ nhìn Trương Mỹ.

Thầm nghĩ sao Trương Mỹ sao làm nhanh như vậy.
“ Dạ thật, chị kiểm tra xem em có sai sót chỗ nào không ạ? ”
“ Ừm…để chị xem.



Thanh Hoa nói rồi nhìn vào máy tính của Trương Mỹ.

Cô chăm chú nhìn vào máy tính, Trương Mỹ hồi hộp nhìn cô.
“ Em làm rất tốt đấy, nhân viên chính thức làm hết nhiêu đây thì cũng mất sáu tiếng đấy.

Vượt ngoài mong đợi của chị rồi.


“ Cảm ơn chị ạ.

Giờ chị có cần em làm gì nữa không ạ? ”
“ Làm gì à? Ừm…có đó, em photo cho chị cái này ra sáu mươi tờ nhé.


Thanh Hoa nói rồi đưa cô tờ giấy.
“ Vâng.


Trương Mỹ mang đi photo.

Nhưng đang photo nữa chừng thì máy có vấn đề.
“ Hửm? Máy sao vậy nè? Kẹt giấy à? ”
Cô thấy đèn báo hiệu bị kẹt giấy thế là cô đành phải ngắt điện rồi mở nắp máy rồi kéo giấy từ từ ra.

Sau đó thì tiếp tục công việc.

Xong, Trương Mỹ mang sấp giấy đó cho Thanh Hoa.
“ Đây này chị, em làm xong rồi.


“ Chị cảm ơn em.


“ Còn việc gì để em làm nữa không ạ? ”
Cô cười hỏi.
Mặc dù là Trương Mỹ đã làm xong việc được giao.

Nhưng thân còn là thực tập thì cô không nên lười biếng, như vậy sẽ bị cấp trên khiển trách mất.

Cực một chút cũng không sao.
“ Chà, em có vẻ chăm làm nhỉ? ”
“ Vâng.


“ Vậy thì lát nữa sẽ có bưu kiện gửi đến, em xuống nhận giúp chị nhé.


“ Vâng.


[.

.

.]
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa.

Nhưng Trương Mỹ quá hăng say làm việc nên không để ý đến việc này
“ Trương Mỹ, đến giờ nghỉ rồi.

Xuống ăn trưa cùng chị được không? ”
Thanh Hoa gõ vài cái lên bàn Trương Mỹ.
“ Đã đến giờ nghỉ rồi à? Nhanh thế, vậy em sẽ đi ăn cùng chị.


Cô đứng lên đi cùng Thanh Hoa xuống canteen.

Xuống dưới đó, Trương Mỹ trố mắt ra nhìn xung quanh, canteen gì mà rộng dữ thần vậy, cứ như nhà hàng ý.
“ Chỗ này là canteen hả chị? ”
Cô quay sang hỏi Thanh Hoa cho chắc.

“ Ừm đúng rồi.

Chắc em bất ngờ lắm nhỉ? Mới đầu vào đây, chị cũng y như em vậy.


Cô cười khi thấy vẻ mặt của Trương Mỹ.

Trông Trương Mỹ đáng yêu thật!
“ Vậy còn chờ gì nữa, mau vào ăn với chị này.”
“ Vâng.


“ Em muốn ăn gì? ”
Cô quay sang hỏi Trương Mỹ
“ Ừm…chắc là cơm chiên với trứng ốp la.

Còn chị? ”
Trương Mỹ ngước nhìn thực đơn rồi quay sang hỏi Thanh Hoa.
“ Chị nghĩ chị sẽ ăn sandwich.

Em muốn uống gì không? ”
“ Dạ một ly nước lọc là được rồi ạ.

Tiền đây chị”
Cô nói rồi đưa tiền cho Thanh Hoa để mua phần ăn.
“ Thôi thôi, em cất tiền đi.

Hôm nay xem như à chào đón em, chị sẽ bao em.


Cô đẩy tiền về phía Trương Mỹ.
“ Nhưng như thế thì kì lắm.


Trương Mỹ ngại ngùng nói.
...“ Thôi không đôi co với em nữa, em đi kiếm chỗ ngồi đi, chị xếp hàng ở đây mua là được rồi.

”...
Thanh Hoa nói rồi đẩy nhẹ cô đi.
“ …Vâng… ”
Trương Mỹ thì cũng đành làm theo Thanh Hoa thôi.
“ Công nhận chị ấy tốt quá! ”
Cô bắt đầu kiếm chỗ ngồi, nhìn tới nhìn lui thì thấy chỗ nào cũng có người hết rồi.

Chỉ có một chỗ ngay cửa sổ là còn trống thôi, Trương Mỹ phải nhanh chân giành chỗ mới được.
“ À đúng rồi, mình phải uống thuốc.

Nhưng mà…làm sao mà uống khi mà không nước.

Chắc phải đợi chị Thanh Hoa đến rồi.


Khoảng mười phút sau thì Thanh Hoa đi đến.

Trên khay cầm có hai món ăn vừa nãy và hai ly nước lọc.
“ Của em đây.


“ Cảm ơn chị.


“ Hồi nãy thì chị có gọi em để hỏi em muốn uống nước lạnh hay thường nhưng chắc có lẽ em không nghe thấy nên chị đã lấy nước thường.


“ Oh, vâng.

Không sao đâu chị.


Cô gượng cười.
Mặc dù là tai Trương Mỹ có cải thiện nhưng vẫn chưa nghe tốt như trước với thời gian nhanh như vậy được.

Vừa nãy chắc hẳn Thanh Hoa ở khá xa nên cô không nghe được.
Cô cầm lấy ly nước rồi bỏ thuốc vào miệng uống.
" Em bị bệnh à? "
Thanh Hoa thấy cô uống thuốc thì hỏi.
" À vâng, e bị đau họng.

"
Trương Mỹ ấp úng cười nói.
“ Em có để ý thấy những bộ đầm mà công ty cho ra mắt đều rất đẹp không? "
" Dạ có, tuy giá thành rất cao nhưng chỉ trong vòng một tuần thôi mà đã bán hết rồi.

Chứng tỏ nó cực kỳ đẹp.

"
" Những người có tiền cũng khó để mà đặt một bộ đầm thiết kế riêng đấy.


"
" Oh! Có lý do gì để họ từ chối thiết kế riêng không ạ? "
" Chủ tịch chỉ đơn giản là không thích thôi.

Chỉ có những người mà chủ tịch cảm thấy họ ngang tầm với chủ tịch thì mới đồng ý thiết kế riêng.

"
" Vậy à.

"
Trương Mỹ gật gật đầu.
Thầm nghĩ vị chủ tịch này có vẻ kiêu ngạo lắm đây.
[.

.

.]
Đến tối, cũng sắp đến giờ tan làm rồi, Trương Mỹ đang ngồi làm việc thì Tử Văn, trưởng phòng nhân sự, bước vào thông báo cho họ tin khẩn.
“ Mọi người chú ý lên đây! Như mọi người đã biết thì vị chủ tịch của chúng ta đã về nước, nhưng ngài ấy cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi sau khi giải quyết công việc ở Pháp.

"
" Ngày mai, chủ tịch Maximilian sẽ về đây.

Mọi người hãy chú ý ăn mặc thật lịch sự, nhớ đến sớm để chúng ta có thể đón tiếp ngài ấy.

Bây giờ, mọi người có thể tiếp tục làm việc.


Tử Văn nói xong thì rời đi, cánh cửa vừa đóng thì tất cả những người phụ nữ đều la hét vui mừng.
“ Trời ơi, chủ tịch sắp về rồi.

Vui quá! ”
“ Ngày mai mặc gì đây nhỉ? ”
“ Sắp được ngắm vẻ đẹp của ngài ấy sau hai tuần ba tiếng xa cách rồi.


" Cô đếm từng ngày à? "
" Không, tôi đếm từng giây đấy.

"
Thấy mọi người vui mừng như thế, trong đó có cả Thanh Hoa nữa, Trương Mỹ không biết sao họ lại vui mừng đến mức như vậy.

Chủ tịch về thì mừng thật, nhưng làm gì mà lố thế.
“ Chị Thanh Hoa, vị chủ tịch của chúng ta có gì mà mọi người vui dữ vậy? ”
Cô quay sang hỏi Thanh Hoa.
" Trời ơi, em không biết hả? Chủ tịch của chúng ta cực kỳ đẹp trai.

Không từ nào có thể diễn tả được dung mạo của anh ấy.

Vừa giàu có, tài năng, lại còn đẹp trai nữa, ai mà không thích chứ.

"
Cô nói ra một lèo về vị chủ tịch thần bí kia.
" Oh! "
" Anh ấy là con lai nên nhan sắc không thể nào chê được.

Ôi trời ơi! Chỉ cần nhắc đến ngài ấy thôi là người chị nóng bừng hết cả lên rồi.

"
Thanh Hoa cười nói, tay quạt quạt mặt.
" À còn điều quan trọng nữa, chủ tịch vẫn còn độc thân nên ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của ngài ấy cả.

"
" Nhưng riêng chị thì dù muốn thì cũng không được, vì chị cũng đã có chồng rồi.

"
Thanh Hoa nhìn cô nói.
" Thật à? Em cứ nghĩ chị vẫn chưa có chồng chứ.

"
" Ha ha.

Nhìn chị như thế thôi chứ đã ba mươi rồi đấy.

"
" Thật á!? Trông chị chứ như hai mươi lăm tuổi ấy.

"
Trương Mỹ bất ngờ nhìn Thanh Hoa.
Sau khi nghe Thanh Hoa kể về người chủ tịch kia thì Trương Mỹ cũng khá tò mò về vị chủ tịch kia.

Ngày mai cô sẽ cố gắng đến sớm để có thể gặp được người đó.

Thật nóng lòng quá!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi