YÊU THÊM LẦN NỮA - LÂM LINH


Lorayne và Di Mai nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn Trương Mỹ, sau đó đưa mắt nhìn Ảnh Quân, cuối cùng lại quay sang nhìn nhau.
Trong lòng Trương Mỹ vô cùng lo sợ khi thấy biểu hiện của hai người họ.

Trương Mỹ sợ vì chuyện cô đã từng có chồng sẽ khiến cho Di Mai và Lorayne bắt đầu có những suy nghĩ không mấy tích cực về cô.
" Mặc dù đã cưới, nh… nhưng con chưa bao giờ qua đêm với chồng cũ của con.

Nên mọi người không cần phải...!"
Trương Mỹ vội vàng, lại có chút ngập ngừng nói.
“ Vậy… ba mẹ của con thì sao? Họ có ý kiến hay phản đối gì về việc con cưới chồng ở độ tuổi trẻ như thế không? “
Lorayne trầm giọng, hỏi bằng tiếng Việt.
“ Dạ không… họ chính là người gả con đi đấy ạ.

Với cả, sau khi con lấy chồng khoảng vài tháng thì cả ba mẹ con đều gặp tai nạn giao thông mà qua đời.


Ánh mắt của cô có chút đượm buồn khi nhắc đến ba mẹ của mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác nhớ nhung khó tả.
Khi thấy Lorayne vô tình gợi lại những ký ức không vui của Trương Mỹ, bầu không khí có chút ngượng ngạo.

Lúc này, Di Mai đã lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy.
" Hẳn là con đã phải đau khổ lắm khi cưới một người chồng tệ bạc như người trước nhỉ.

Lại càng đau khổ hơn khi người khiến mình như thế lại là gia đình của mình.


" - Di Mai nói rồi đi sang ngồi bên cạnh Trương Mỹ, bà đặt một tay mình lên tay cô, nắm nhẹ rồi dịu dàng nói tiếp - “ Nhưng nếu như có một ngày may mắn nào đó, hai bác hy vọng chúng ta sẽ là người bù đắp sự yêu thương thay cho ba mẹ ruột của con.

Sẽ xem con như con ruột, sẽ chữa lành những chấn thương tinh thần cho con.

Không chỉ có hai bác, mà còn có Ảnh Quân, sẽ cùng con trải qua những cay đắng ngọt bùi.


Trái với sự lo lắng của cô, Di Mai đã khiến Trương Mỹ rất cảm động.

Không những bà không tỏ ra khó chịu, mà còn an ủi, tạo thêm động lực cho cô rất nhiều. Sau khi nghe những lời nói chân thành của bà, Trương Mỹ không cầm được nước mắt mà khóc.
Trước lúc quen Ảnh Quân, thi thoảng, cô nhớ mẹ mình rất nhiều, đặc biệt là những lúc áp lực của công việc và chuyện của Cửu Mạnh dồn hết lên bờ vai nhỏ bé ấy của cô.

Vào lúc ấy, ngoài việc tâm sự với Vũ Đình, người bạn thân của cô, Trương Mỹ rất muốn được sà vào lòng mẹ để cảm nhận được những cái ôm ấm áp, muốn được vỗ về, được nghe những lời an ủi đầy ngọt ngào từ mẹ, những ước muốn mãi chỉ là ước muốn.
Sau này, khi đã có Ảnh Quân bên cạnh cô, Trương Mỹ đã một phần nào không còn cô đơn nữa.

Anh sẵn sàng dậm chân tại chỗ để chờ Trương Mỹ bước đến nơi anh đứng.

Giờ đây không chỉ có Ảnh Quân, cô còn có Di Mai và Lorayne, mái ấm mới của Trương Mỹ, nhìn chung có vẻ cô sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn.
Thấy nước mắt Trương Mỹ lăn dài trên khuôn mặt, Di Mai khẽ cười, vươn tay lau đi những hàng nước mắt ấy.
“ Con nhớ này, nước mắt chỉ nên rơi vì những điều hạnh phúc, đừng khiến những điều làm con đau khổ mà khóc.

Uổng phí lắm! “
“ Vâng, con cảm ơn bác.


Cô hạnh phúc cười nói.
Lorayne ngồi ở phía đối diện, thấy một khung cảnh cảm động như thế thì hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi để kiềm nước mắt lại.

Sau khi Trương Mỹ đã ngừng khóc, bà quay trở lại chỗ ngồi, thấy ông bặm chặt môi lại, hai mắt đỏ và hơi ươn ướt nhưng trên mặt vẫn chưa rơi giọt nước mắt nào, trông rất buồn cười.
“ Ôi trời ạ, anh làm gì mà mặt mũi đỏ lên cả thế, kìm nén vì điều gì à, ‘mỹ nam mít ướt’? “
Di Mai cười nói, giở trò trêu chọc Lorayne, khiến ông vừa xấu hổ lại vừa giận.

Cũng phải thôi, còn đâu mặt mũi khi con dâu tương lại thấy ba chồng mình yếu đuối như thế chứ.
“ Em thôi đi! Thấy anh như vậy là thích lắm! Toàn kiếm thời cơ để chọc anh thôi.


Lorayne khó chịu nói.

Trong giọng nói có phần tức giận, lại pha chút nhõng nhẽo.

Biểu hiện của ông làm Trương Mỹ rất bất ngờ, vì Ảnh Quân có nói rằng anh sợ ba, cả chuyện cô và ảnh Quân quen nhau thì Lorayne cũng chính là người phản đối kịch liệt nhất.


Ban đầu trông ông rất nghiêm khắc, khó tính, nhưng giờ thì xem kìa, bị vợ chọc cho “mít ướt” đấy.

Tin nổi không.
“ Haiz, lại nữa rồi.


Ảnh Quân lắc đầu, khẽ thở dài khi thấy Di Mai và Lorayne cười đùa giỡn với nhau.

Phải nói là anh cảm thấy vô cùng ngán ngẩm khi thấy hình ảnh ấy, lúc nào về đây cũng như thế.

Đôi lúc Ảnh Quân về đây, thấy hai ông bà cười giỡn hạnh phúc như thế, làm anh nhớ Trương Mỹ chết đi được, nhưng lần này thì khác, đã có cô ở đây rồi, anh không còn phải sợ cô đơn nữa.
“ Thôi, không đùa với em nữa.


Lorayne có chút xấu hổ khi để Trương Mỹ bắt gặp hình ảnh này, nên ông liền đuổi khéo cô và anh lên phòng.
“ Hai con bay lâu như thế, hẳn cũng đã mệt rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.

“ - Ông lại quay sang nhìn Travis nói - “ Ông mau dẫn tụi nhỏ lên phòng đi, đừng để hai đứa nó ở đây nữa, mắc công lại khó chịu với cặp đôi già này.


“ Vâng, thưa lão gia.

“ - Travis khẽ cười rồi đưa mắt nhìn Ảnh Quân và Trương Mỹ đang ngồi trên ghế sofa nói - “ Mời thiếu gia và tiểu thư.


Cô và anh theo chân Travis đến phòng để nghỉ ngơi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, ông lại rời đi để giải quyết những công việc khác.

Vừa vào đến phòng, Trương Mỹ liền tiến đến giường ngồi phịch xuống thở phào nhẹ nhõm, Ảnh Quân cũng đi đến ngồi bên cạnh cô.

“ Em thấy ba mẹ anh như thế nào? “
“ Mẹ anh thì không cần phải nói nhiều nữa, bác ấy trông vui tính mà còn hiền nữa.

Còn anh thì giống ba anh cực kỳ luôn, từ ngoại hình cho đến tính cách.

Ban đầu thì đúng thật là em có hơi lo khi thấy bác trai, nhưng mà sau một lúc nói chuyện thì em thấy bác ấy cũng không quá hung hăng lắm.


“ Đó là do em chưa tiếp xúc nhiều, thử sau này tiếp xúc thường xuyên như anh xem.

Em sẽ hối hận khi nói ra câu đó đấy.


“ Anh này! Chưa gì mà đã đe dọa em là sao? Bộ thích em như vậy lắm à? “
“ Thôi không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi tắm trước đây.


Trương Mỹ cau mày giận dỗi, cô đánh nhẹ vào đùi Ảnh Quân một cái rồi bỏ đi lấy đồ để đi tắm.

Anh ngồi ở trên giường, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đó, đi lon ton trong phòng của mình thì khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Ảnh Quân đã chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi, nhưng để mọi chuyện yên ổn hơn, anh còn có việc phải xử lý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi