YÊU THÊM LẦN NỮA

Nghĩa trang to như vậy nhưng chỉ có hai người là Âu Dương Điệp và Mã Tiểu Dung, vẻ mặt đau buồn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

“Mẹ. . .” Cô đau buồn khóc, đem một bó hoa cúc đặt ở trên bia mộ của mẹ, nhẹ nhàng vuốt di ảnh trên bia mộ, nhìn thấy ảnh người mẹ yêu thương của cô, làm nước mắt cô rơi như mưa.

Âu Dương Điệp cung kính vái ba lạy ở trước bia mộ, lúc này mới đỡ lấy Mã Tiểu Dung vẫn đang khóc không ngừng nói: ” Tiểu Dung dì đã ngủ yên rồi bạn không nên khóc nữa, nếu dì còn sống nhất định không hy vọng bạn thương tâm như vậy, đi thôi, chúng ta đi về trước.”

“Được”. Mã Tiểu Dung nghẹn ngào gật gật đầu, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn mẹ nằm ở nơi đó.

” Tiểu Dung bây giờ đi đâu? Về nhà sao?” Ngồi ở trên taxi Âu Dương Điệp vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho cô vừa quan tâm hỏi.

“Không, đó không phải nhà của mình, mẹ đi rồi mình và ông ta cũng không có quan hệ gì.” Mã Tiểu Dung lắc đầu, khi ông ta muốn lấy một trăm vạn thì đã cắt đứt tất cả quan hệ của bọn họ.

“Ừ, vậy cậu theo mình về trước khách sạn nghỉ ngơi một chút, mọi chuyện sau này hãy tính.” Âu Dương Điệp nói, chuyện của cô ấy vừa kết thúc thì chuyện của mình mới bắt đầu.

“Được”. Mã Tiểu Dung mỏi mệt nhắm mắt lại, tựa vào thân thể của Tiểu Điệp, mấy ngày nay qua từ lúc trở về cô dường như đều không có ngủ đủ giấc, bây giờ chuyện của mẹ giải quyết xong, cô mới cảm giác mệt mỏi quá.

“Ngủ một chút đi”. Âu Dương Điệp đau lòng đích nhìn cô, cô luôn thể hiện với mọi người sự kiên cường, nhưng thật ra mình biết cô cũng rất yếu ớt.

Chờ sau khi Mã Tiểu Dung ngủ thoải mái ở trong khách sạn, lúc tỉnh lại mới quan tâm nhìn cô hỏi: “Tiểu Điệp, nói cho mình nghe cậu với Tư Đồ thác rốt cuộc sao lại thế này?”

Nghe được tên của anh, sắc mặt Âu Dương Điệp ảm đạm xuống một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười vô cùng chua sót.

“Mình gặp anh ấy, anh ấy cho rằng mình vì tiền nên mới tiếp cận anh ấy, cho nên anh ấy ném cho mình năm trăm vạn”. Cô chỉ nói đơn giản bởi vì cô không muốn để Tiểu Dung biết bản thân bị vũ nhục như thế nào lại càng không muốn cho Tiểu Dung biết vì sao anh hận mình như thế.

“Năm trăm vạn?” Mã Tiểu Dung kinh hô một tiếng trừng lớn mắt trách không được cô ấy lập tức đưa cho cô mượn một trăm vạn để đưa cho dượng, đây vẫn là vấn đề khúc mắc trong lòng cô .

“Tiểu Điệp xem ra anh ta cũng không phải là người xấu, Tại sao trước đây cậu lại ly hôn?

Âu Dương Điệp cười khổ một chút, không biết nên trả lời câu hỏi của cô như thế nào, ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt chỉ là đau thương. nói: “Tiểu Dung, mình có thể không nói không?” Không muốn lừa cô, cũng không muốn nói cho cô biết.

“Được, cậu không muốn nói thì đừng nói, chờ khi nào cậu thực sự muốn nói cho mình biết, mình nhất định sẽ lắng nghe.” Mã Tiểu Dung gật gật đầu, nhìn vẻ mặt cô thương tâm muốn chết như vậy thì biết chuyện này nhất định là nỗi đau sâu trong lòng của cô, cho nên không muốn chạm đến.

“Cám ơn cậu Tiểu Dung”. Âu Dương Điệp có chút cảm động, trên đời này mình còn người bạn tốt như cô ấy.

“Tiểu Điệp, chúng ta có phải nên chuẩn bị một chút để quay về hay không?”Mã Tiểu Dung hỏi, rời khỏi nơi này trong lòng thật là thoải mái.

“Tiểu Dung, cậu phải về sao? Chỉ là. . chỉ là mình…”. Âu Dương Điệp ngắc ngứ một hồi cũng không biết nên nói như thế nào với cô.

“Có chuyện gì sao”? Mã Tiểu Dung sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên hôm nay lại thấy cô nói quanh co.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi