YÊU THÊM LẦN NỮA

Là anh? Thân mình Âu Dương Điệp cứng đờ, tim run lên, vội vàng cúi đầu, cô không muốn gặp mặt anh, cũng không muốn anh nhìn thấy mình.

“Tổng giám đốc Dương, xin chào, thật ngại quá, tôi phải đi toilet trước.” Tư Đồ thác gật đầu nói.

“Được, tôi chờ Tư Đồ chủ tịch trở về cùng nhau uống một ly.” Dương Nhất Minh vui vẻ nói, bản thân đang muốn cùng anh thảo luận một vụ làm ăn lớn, đúng lúc hôm nay có cơ hội thì nên liên lạc một chút.

“Được.” Tư Đồ thác gật đầu, ánh mắt đảo qua Âu Dương Điệp đang ngồi một bên cúi đầu, nhưng dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối anh không để ý thấy .

Chờ bóng dáng của anh vừa khuất, Âu Dương Điệp lập tức đứng dậy: “Thật ngại quá, tôi còn có một số việc, xin lỗi không tiếp tục được.”Vội vàng chuẩn bị đi.

“Chờ một chút.” Dương Nhất minh lập tức giữ chặt cô. “Âu Dương tiểu thư, chúng ta đã là bạn bè , tôi còn không biết số điện thoại của cô, không ngại cho tôi chứ.”

“Tôi quên rồi.”Âu Dương Điệp thầm nghĩ nên nhanh rời khỏi nơi này, thuận miệng nói ra một lý do.

“Quên rồi?” Dương Nhất minh tức giận nhìn cô. “Cho dù là muốn cự tuyệt, cũng không cần tìm một lý do gượng ép như vậy.” Ai lại quên số điện thoại di động của mình chứ.

“Tôi mới vừa đổi số điện thoại di động, cho nên đã quên mất.”Dưới tình thế cấp bách Âu Dương Điệp viện ra một lý do, muốn rời khỏi anh, nhanh chóng thoát đi.

“Đưa điện thoại của cô cho tôi.” Dương Nhất Minh không nghĩ sẽ buông tha cô như vậy.

“Làm gì?”Âu Dương Điệp ngẩn ra, trong nháy mắt khi ngọn đèn sáng lên, cô liền thấy Tư Đồ thác đã đi tới, bây giờ rời đi là không kịp, lại ngồi xuống, thấp giọng nói: “Bạn của anh tới .” Ở trong lòng âm thầm cầu nguyện , ngàn vạn lần đừng bao giờ để bị anh phát hiện.

Dương Nhất minh sửng sốt, buông cô ra, liền thấy Tư Đồ Thác đi tới trước mặt mình

“Tổng giám đốc Dương, bạn của tôi ở bên trong, không bằng cùng nhau uống.”Tư Đồ Thác đề nghị.

“Tất nhiên rồi, tôi cầu còn không được.” Dương Nhất Minh gật đầu, cơ hội tốt như vậy sao anh có thể bỏ qua được

Âu Dương Điệp nghe thế đã muốn run như cầy sấy, bên tai chợt nghe Dương Nhất Minh nói thêm: “Đây là bạn của tôi, Âu Dương Điệp, Tư Đồ chủ tịch sẽ không cảm thấy phiền chứ.”

Là cô? Tư Đồ Thác ngẩn ra, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cười lạnh. “Tôi cực kỳ hân hạnh.”

Âu Dương Điệp trốn tránh không thoát, tim đập thình thịch , ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt chế giễu của anh, âm thầm hít một hơi, bắt buộc mình tỉnh táo lại, làm ra vẻ không quen biết, nhẹ nhàng nói: “Tư Đồ chủ tịch, xin chào.”Cô tin tưởng, anh cũng nhất định sẽ không nhận là có quen biết mình.

“Âu Dương tiểu thư, xin chào.”Tư Đồ Thác gằn giọng khi nói những từ này, chìa tay trước mặt cô.

Không hiểu sao thân mình của Âu Dương Điệp run rẩy một chút, cô có chút sợ hãi khi nhìn bàn tay trước mặt chìa ra trước mặt, nhưng vẫn bất đắc dĩ đưa tay ra, lập tức liền cảm giác được đau đớn khó chịu, anh đang ở dùng sức nắm lấy tay mình, nhưng cô cắn chặt răng, ngăn không cho chính mình kêu ra tiếng, may mắn là quán bar khá tối, làm cho người ta khó lòng phát hiện được vẻ mặt thống khổ của cô.

“Tư Đồ chủ tịch, chúng ta đi thôi.” Dương Nhất Minh cũng không phát hiện điểm lạ thường của bọn họ.

“Mời.” Lúc này Tư Đồ Thác mới buông tay cô ra, ánh mắt sắc bén châm biếm không rời khỏi cô

“Thật ngại quá, tôi còn có việc, không quấy rầy các anh nữa, tôi đi trước, tạm biệt.”Âu Dương xoay người muốn trốn ra bên ngoài.

“Âu Dương tiểu thư đi vội vã như vậy sao? Cô đâu có quấy rầy chúng tôi, tôi còn nghĩ muốn làm quen với một cô gái xinh đẹp, cao quý như Âu Dương tiểu thư đây, cô có thể nể mặt tôi một chút được không?” Tư Đồ Thác tay mắt lanh lẹ ôm lấy thắt lưng của cô , muốn chạy trốn, không có cửa đâu, cũng không chờ cô đồng ý, liền ôm cô đi đến bên ghế.

Dương Nhất Minh nhăn mặt nhíu mày nghi hoặc, chẳng lẽ Tư Đồ chủ tịch có hứng thú với cô?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi