YÊU THƯƠNG TỐT NHẤT

Edit: Mei Mei ~

⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️

Thời điểm Nghê Hạ thay xong quần áo Hoắc Thiệu Hàng đã ở bên ngoài.

Giang Thần kéo Nghê Hạ qua và nói: "Bốn người chúng ta đi một xe là được, đỡ phiền."

"Xe dừng ở đâu?" Hoắc Thiệu Hàng hỏi.

"Thì ở bãi đậu xe bên cạnh đoàn phim của hai người, đi thôi."

Vì thế, bốn người ngồi lên xe của Quý Thư Bạch, Giang Thần ngồi ghế lái phụ, còn Nghê Hạ chỉ có thể ngồi ở ghế phía sau cùng với Hoắc Thiệu Hàng một lần nữa.

Hai người phía trước hi hi ha ha nói đùa, phía sau lại đóng băng một cách lợi hại. Nghê Hạ giống như lơ đãng liếc nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người sau hơi nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng ngủ. Nghê Hạ cảm thấy có chút đau lòng, anh là nam chính, suất diễn nhiều hơn so với cô, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn bận rộn như thế sao?


"Nghê Hạ, nhìn gì đó?" Giang Thần nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt mờ ám.

Nghê Hạ ngừng lại: "Em đâu có."

"Nhìn Thiệu Hàng à, nhìn thì nhìn thôi, đừng ngại."

Cho dù Nghê Hạ ngày thường gợn sóng bất kinh, nhưng sau khi Giang Thần nói như vậy và Hoắc Thiệu Hàng mở mắt ra nhìn chăm chú, cô vẫn đỏ mặt: "À.....Được rồi, em xác thật đang nhìn Hoắc tiên sinh."

Giang Thần vốn còn tính cười nhạo mấy câu, nhưng Nghê Hạ đột nhiên thừa nhận trắng trợn như vậy thật là có chút mở rộng tầm mắt.

Nghê Hạ trấn định tinh thần, nhìn thẳng vào Hoắc Thiệu Hàng nói: "Thật ra em là fan của Hoắc tiên sinh, em đã xem anh ấy diễn từ nhỏ đến lớn."

"Phụt." Quý Thư Bạch phốc cười: "Già rồi già rồi, người ta còn xem từ nhỏ đến lớn."

Nghê Hạ 囧: "Hoắc tiên sinh xuất đạo sớm....."

Hoắc Thiệu Hàng không để ý, bởi vì có quá nhiều người nói điều này với anh.


"Fan à, tiểu nha đầu các em đều thích gương mặt cấm dục này của Hoắc Thiệu Hàng." Giang Thần cười: "Cho nên thích bộ phim nào của cậu ấy nhất?"

Nghê Hạ khẽ giật mình, câu hỏi này có chút quen tai.......Giống lần trước Tống Phỉ Nhi hỏi cô và cô đã trả lời, hơn nữa là trước mặt Hoắc Thiệu Hàng! Cô vẫn không quên được ký ức kinh khủng đó.

Trước tiên Hoắc Thiệu Hàng cũng nhớ tới ngày lần đầu gặp cô, lúc ấy nhìn thấy một nữ diễn viên nghiêm túc mặt không đổi sắc nói bởi vì bộ phim anh đóng lộ cơ bụng cho nên mới thích nhất, khi ấy anh cũng hơi kinh ngạc, lại sau khi nhìn thấy ánh mắt ra vẻ trấn định quẫn bách của cô, anh lại càng cảm thấy thú vị.

Giờ phút này, Hoắc Thiệu Hàng có chút nghiền ngẫm nhìn Nghê Hạ, Nghê Hạ tránh không khỏi ánh mắt áp bách của anh: "Em, em thích nhất.......


"Hừm? Nghê Hạ em không phải là khách khí chứ, kỳ thật căn bản không phải là fan của Hoắc Thiệu Hàng có đúng không?" Quý Thư Bạch chế nhạo nói.

Nghê Hạ nghiêm mặt: "Đương nhiên không phải, em thề, Hoắc Thiệu Hàng là người em thích nhất!"

"Ái chà ~"

"Ồ ~"

Giang Thần và Quý Thư Bạch kinh ngạc hô lên, Hoắc Thiệu Hàng cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn Nghê Hạ lại sâu thêm vài phần.

Mà Nghê Hạ bị sốc: "Em là nói! Nam nghệ sĩ thích nhất!"

"Ồ ~" Vẻ mặt của Giang Thần và Quý Thư Bạch đều có biểu cảm "tôi hiểu em đừng giải thích".

Nghê Hạ: "......."

Hoắc Thiệu Hàng: "......."

Quãng đường hơn hai mươi phút, Nghê Hạ toát mồ hôi lạnh trước những minh tinh rất lạnh lùng khi ở trước mặt công chúng. Vẻ mặt xấu hổ của cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, cố gắng không cảm thụ hào quang của vị Ảnh đế đang ở bên cạnh, nhưng mà cảm giác tồn tại của Hoắc Thiệu Hàng quá mạnh mẽ, cô không có cách nào để xem nhẹ được.
Cuối cùng cũng tới nhà hàng, Quý Thư Bạch lái xe đến cửa phụ, bốn người đi qua lối đi dành cho khách VIP dưới sự dẫn dắt của quản lý nhà hàng. Sau khi vào phòng bao, Giang Thần ra hiệu cho quản lý lên đồ ăn.

Mọi thứ đều theo thứ tự, cho đến khi Giang Thần nói muốn uống rượu.

"Dù sao tối mai tớ mới có cảnh quay, tớ muốn uống rượu." Giang Thần khí phách nói với ba người: "Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tớ mời Nghê Hạ ăn cơm, không uống sao được."

"Nửa đêm tớ vẫn còn cảnh quay đêm nữa đó chị gái à......tớ uống rồi cậu để tớ nằm trên trường quay à." Quý Thư Bạch bất lực nói.

"Vậy cậu đừng uống, cho tớ nghỉ ngơi." Giang Thần nhìn Hoắc Thiệu Hàng cùng Nghê Hạ đối diện nói: "Hai người các cậu đừng không cho tớ mặt mũi, tớ biết ngày mai hai người nghỉ ngơi."
Hoắc Thiệu Hàng: "Phụng bồi* thì có thể, nhưng mà tửu lượng đó của cậu?"

*Phụng bồi: cùng nhau tiếp đãi

"Tửu lượng tớ làm sao, tớ nói với cậu, dạo này tửu lượng của tớ tốt không chịu được."

Hoắc Thiệu Hàng lắc đầu, lần nào không nói như vậy.

Giang Thần cũng mặc kệ người khác có chịu hay không, đã để người quản lý lên rượu, cô vừa rót vừa nói: "Nghê Hạ à, em đừng lo, uống say chị đưa em về khách sạn."

Quý Thư Bạch: "Cậu không cần người đưa là tốt lắm rồi được chứ......"

"Cậu câm miệng."

Nghê Hạ cười: "Chị Giang Thần em bồi chị uống, chẳng qua tửu lượng của em cũng không tốt, chỉ bồi chị một chút được không?"

"Được được được, vẫn là em dễ nói chuyện."

Vì thế, trừ Quý Thư Bạch ra, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ bị Giang Thần rót rượu, nhưng trước đó Nghê Hạ đã nói rõ, hơn nữa vẫn là con gái cho nên Giang Thần cũng không ép cô uống nhiều lắm, Hoắc Thiệu Hàng thì thảm rồi, Giang Thần hiện tại tìm anh uống cùng.
Nửa tiếng sau, Giang đại ảnh hậu lung lay sắp gục, chế độ hồ ngôn loạn ngữ* chính thức khởi động........

*Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ

Quý Thư Bạch buông tay: "Tớ biết ngay cuối cùng sẽ như vậy."

Nghê Hạ hơi đổ mồ hôi, có thể nhìn thấy một mặt táo bạo và lộn xộn như thế dưới vẻ ngoài hoa lệ của Giang Thần, rất đáng giá. Mới tưởng tượng như vậy, Giang Thần híp mắt nghiêng người về hướng cô: "Đến đây bảo bối, lại, lại uống một ly!"

Nghê Hạ có hơi đau đầu, chẳng qua cũng không nghiêm trọng, vì thế cô vươn tay lấy ly rượu, nhưng không ngờ tay vừa mới chạm tới thành ly, tay lại cảm nhận được hơi ấm.

Nghê Hạ ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của đôi tay đang bám vào tay cô.

Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú trưởng thành lúc này đang ở rất gần cô, có lẽ là do anh uống nhiều rượu, lúc này ánh mắt anh không lạnh lùng như mọi khi, mà trong suốt mang theo cảm giác mê hoặc. Tim của Nghê Hạ lúc này nhảy lên mấy lần, cô lặng lẽ nghe được âm thanh hơi khàn của anh: "Để tôi uống."
Hoắc Thiệu Hàng chắn Giang Thần thay cô, Giang Thần say không thấy trời đất nên đã bị lừa. Nghê Hạ rũ mắt ăn một chút đồ ăn, nhưng thực tế giờ phút này tâm tư của cô đều ở trên người Hoắc Thiệu Hàng, hoá ra anh chỉ cần làm một động tác chiếu cố vô cùng đơn giản cũng có thể khiến cô xuất thần lâu đến vậy.......

Sau đó, Giang Thần cuối cùng cũng gục, Quý Thư Bạch giúp cô ấy đeo khẩu trang kính râm vào, làm bộ muốn cõng cô ấy: "Xem ra buổi tối chúng ta phải đưa cậu ấy về khách sạn rồi."

Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, đứng dậy muốn đi giúp Quý Thư Bạch, đúng lúc này, quản lý nhà ăn lại vội vàng đi vào.

"Xin lỗi, Hoắc tiên sinh Quý tiên sinh, ngoài cửa có chút tình huống."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cau mày: "Sao vậy?"

"Hình như có phóng viên ẩn núp."

Quý Thư Bạch nhún vai: "Thật là có vô số không có mặt, sao biết chúng tôi ở đây."
"Chắc là đi theo từ lúc cậu và Giang Thần ra đoàn phim." Hoắc Thiệu Hàng suy đoán nói: "Tin đồn của hai người các cậu ngày càng bùng nổ, còn nghênh ngang đi ra cửa cùng nhau."

Quý Thư Bạch uỷ khuất: "Đều là Giang Thần lôi kéo tớ, còn nói thuận tiện xào lăng xê vì phim mới, không có gì không tốt cả."

"Nhưng mà tình hình bây giờ của cô ấy không thể bị chụp với cậu được."

Quý Thư Bạch gật đầu: "Tớ biết, vậy bây giờ chúng ta làm sao ra ngoài?"

Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lát: "Cậu đi ra ngoài lái xe, phóng viên nhận ra xe cậu sẽ đi theo cậu rời đi, sau đó tớ mang cô ấy về 'Đức Nhã'."

"Ồ như vậy cũng được." Quý Thư Bạch: "Vậy Nghê Hạ đi cùng tớ?"

Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Cậu muốn ngày mai hai người các cậu cùng nhau lên đầu đề?"

Quý Thư Bạch: "........"
"Giang Thần vừa lúc cũng cần chiếu cố một chút, tớ không có phương tiện." Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên nhìn về phía Nghê Hạ: "Cô đi chung với tôi và Giang Thần nhé."

Nghê Hạ gật đầu: "Được, nhưng mà 'Đức Nhã' là nơi nào?"

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng trấn tĩnh: "Nhà tôi."

Nghê Hạ: "......."

Quý Thư Bạch đi ra ngoài, một lát sau quản lý quay lại nói rằng phóng viên đã rời đi, quản lý sắp xếp người lái xe cho ba người bọn họ. Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng một phải một trái đỡ Giang Thần lên ghế sau xe, sau đó chiếc xe tầm thường này chở ba người bọn họ rời đi.

Nghê Hạ để đầu Giang Thần dựa vào vai mình, người còn có chút sững sờ. Vừa rồi thời điểm nghe được Hoắc Thiệu Hàng nói đến nhà anh, Nghê Hạ cô vô cùng giật mình cùng với.....phấn chấn. Không ngờ tới, cô sắp đến nhà của Hoắc Thiệu Hàng dưới tình huống không thể hiểu được này?!
Đây, có phải khiến người ta quá kinh hỉ rồi không.....

Khoảng nửa tiếng sau, xe chạy vào một tiểu khu, sau đó dừng lại trước một căn nhà kiểu Tây, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ một lần nữa khiêng Giang Thần xuống xe.

Sau khi Giang Thần vào phòng, Nghê Hạ còn chưa kịp đánh giá nơi ở của Hoắc Thiệu Hàng liền nghe được vị thần say bên cạnh nôn khan một tiếng, Nghê Hạ lo lắng nhìn về phía Giang Thần: "Vẫn ổn chứ?"

Giang Thần say mơ mơ màng màng, cô căn bản không nghe thấy Nghê Hạ đang hỏi gì, giờ phút này đây cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đầu hướng về bên trái ra vẻ muốn nôn ra. Nhưng cho dù cô say, khi nhìn thấy biểu cảm "cậu dám nôn lên người tớ tớ liền gϊếŧ chết cậu" trên bộ mặt Hoắc Thiệu Hàng vẫn là kì tích lùi bước, vì thế cô đột nhiên nghiêng đầu hướng về phía bên phải: "Oẹ!"
Hoắc Thiệu Hàng: ........

Nghê Hạ: !!!!!!!!!!

Hình ảnh giằng co vài giây, Giang Thần sau khi nôn xong, ánh mắt dại ra nhìn Nghê Hạ, sau đó thân người mềm nhũn, nhắm mắt ngã xuống.

Khoé mắt Hoắc Thiệu Hàng khẽ rút lại: "Cô......không sao chứ?"

Nghê Hạ có chút chết lặng, lúc này mặt bên trái tràn đầy chất nôn mửa dọc theo cổ cô, trên vai còn mấy hạt cơm đang nhảy nhót.....Nhìn biểu cảm lo lắng của Hoắc Thiệu Hàng, Nghê Hạ lắc đầu: "Trước tiên đỡ chị ấy lên giường đi."

Hoắc Thiệu Hàng mím môi: "Được."

Hai người đỡ Giang Thần vào phòng khách, sau khi buông Giang Thần Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Nghê Hạ: "Đi tắm rửa sạch sẽ một chút đi."

Nghê Hạ ngước mắt, ánh mắt mát lạnh: "Có khăn lông không?"

"Có, tôi lấy cho cô." Nói rồi Hoắc Thiệu Hàng ra khỏi phòng, Nghê Hạ đi theo sau lưng anh.
Hoắc Thiệu Hàng đưa khăn lông cho Nghê Hạ, thời điểm vừa muốn nói gì đó thì thấy Nghê Hạ chạy vào phòng tắm, một lúc sau lại vội vàng chạy ra. Hoắc Thiệu Hàng vốn tưởng rằng cô sẽ lau sạch mình một chút, dù sao người thường cũng không chịu được nhếch nhác như vậy huống chi là một diễn viên chú trọng vẻ bề ngoài.

Nhưng mà, Nghê Hạ lại quay trở lại phòng. Hoắc Thiệu Hàng đi qua theo bản năng. Trong phòng, Nghê Hạ đang cẩn thận lau sạch những vết bẩn vô tình dính vào người Giang Thần, vẻ mặt của cô rất chuyên chú, khuôn mặt trắng nõn thanh tú nhàn nhạt sáng lên dưới ánh đèn, có một vẻ đẹp dịu dàng động lòng người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi