Edit: Mei Mei ~
❄️❄️❄️❄️❄️❄️
Hoắc Thiệu Hàng hiếm khi thất thần khi nhìn một người, thời điểm Nghê Hạ quay đầu chạm phải ánh mắt có phần sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hàng, cô hơi hơi sửng sốt: "Tôi cởϊ qυầи áo cho cô ấy trước, anh...."
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng chợt tắt, nói ngay: "Ừm, làm phiền cô rồi."
Nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Nghê Hạ nhìn bóng lưng của anh một hồi, nhưng đã nhanh chóng xoay đầu giúp Giang Thần lau người. Mười phút sau, Nghê Hạ từ trong phòng bước ra.
Hoắc Thiệu Hàng đứng trong phòng khách giống như đang chờ cô. Đêm khuya yên tĩnh, trừ một con sâu rượu ra cũng chỉ còn hai người bọn họ, không khí có chút quỷ dị, Nghê Hạ hắng giọng nói: "Bên chị Giang Thần đã sắp xếp ổn rồi."
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng rơi trên người cô, trong mắt vẫn còn vương chút tia say khi ở trong nhà hàng: "Tôi đi lấy cho cô một bộ đồ vệ sinh khác."
".......Được."
Hoắc Thiệu Hàng rất mau liền đi ra, mà trên tay anh trừ bộ đồ dùng vệ sinh ra còn một bộ quần áo: "Quần áo của cô không mặc được nữa, đây là đồ mới, chưa từng mặc qua, cô tạm chấp nhận một chút nhé."
Nghê Hạ có chút thụ sủng nhược kinh, đây là......quần áo của Hoắc Thiệu Hàng?!
"Cảm ơn."
"Không cần, còn phải cảm ơn cô đã chiếu cố Giang Thần."
Nghê Hạ ừm một tiếng, không biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát, quan hệ của anh và Giang Thần tốt quá nhỉ.......
Nghê Hạ đi vào phòng tắm, lúc này mới nhận ra mình bốc mùi hôi như muốn lấy mạng, vừa rồi cô còn mặt mũi đứng nói chuyện trước mặt Hoắc Thiệu Hàng, thật là........
Cô nhanh chóng cởi đồ đi tắm, thời điểm đang ấn sữa tắm bỗng dừng lại, nhãn hiệu tuy mới nhưng vẫn là mùi hương đó. Nhiều năm như vậy anh vẫn thích loại mùi hương dịu nhẹ thanh tao này, cô nhớ hồi nhỏ cô rất thích mùi hương trên người anh, rất nhạt nhưng lại mang một cảm giác rất thoải mái. Khi đó cô còn ngây ngốc hỏi anh dùng nước hoa gì, bởi vì trong tủ của bố có rất nhiều nước hoa.
Chẳng qua khi đó anh nói không dùng nước hoa, chắc là mùi hương của sữa tắm. Cô non nớt nghe kĩ, sau đó lại quấn lấy mẹ nói muốn sữa tắm có mùi hương kia, làm cho mẹ rất là cạn lời.
Nghê Hạ nhớ lại quá khứ nở nụ cười nhạt, cô nặn một vòng sữa tắm ra...
Trên tóc cũng bị dính cho nên cô phải gội đầu, chờ đến khi cô sửa sang lại xong xuôi thời gian cũng trôi qua rất lâu. Nghê Hạ vốn nghĩ Hoắc Thiệu Hàng uống không ít rượu, cô ở bên trong lâu như vậy chắc hẳn anh cũng đã đi ngủ rồi, nhưng không ngờ đến khi cô cầm đồ bẩn ra lại nhìn thấy anh vẫn còn ở trong phòng khách......
Hoắc Thiệu Hàng nghe được tiếng vang ngước mắt nhìn lên, thân ảnh mảnh mai có chút cứng đờ đứng cách đó không xa, trong mắt cô có chút kinh ngạc, đôi má có một vẻ xinh đẹp kỳ lạ trong yên tĩnh, đại khái chưa làm khô tóc, đuôi tóc ẩm ướt của cô vẫn còn một chút bọt nước.
Có lẽ đêm quá khuya, cũng có lẽ đồ mặc trên người cô chính là quần áo của anh, Hoắc Thiệu Hàng có cảm giác không thể nói được. Nghê Hạ đứng tại chỗ có chút không biết làm sao, thẳng đến khi thân ảnh cao lớn của Hoắc Thiệu Hàng đứng trước mặt cô: "Buổi tối không làm khô tóc?"
Thanh âm dịu dàng lại từ tính, Nghê Hạ cảm thấy mình sắp bị âm thanh này bắt được, cô theo bản năng lui về phía sau một bước: "Ừm......vẫn ổn, cái đó, có máy giặt không?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn thoáng qua đồ trên tay cô: "Ừm, trên ban công"
"Ừm." Nghê Hạ gật gật đầu, nâng bước đi phía trước, nhưng vì quần của Hoắc Thiệu Hàng quá dài, vừa rồi cô ở bên trong đã cuốn vài vòng nhưng lại bị rơi xuống, vì thế bạn học Nghê Hạ đã tự làm vướng mình......
Đồ bay về phía trước, Nghê Hạ hít một hơi khí lạnh, trọng tâm không ổn lao về phía trước, lúc ấy trong lòng cô chỉ thầm nghĩ: Lại muốn mất mặt trước mặt Hoắc Thiệu Hàng?!
Nhưng mà, cô còn chưa kịp ngã xuống đất, Hoắc Thiệu Hàng đã nhanh tay lẹ mắt ôm chặt thắt lưng cô, Nghê Hạ nhìn chằm chằm xuống sàn cách đó nửa mét, ý thức được cánh tay cường tráng bên hông mình, chợt đỏ mặt......
Hoắc Thiệu Hàng hơi cong môi, có chút nghiền ngẫm nhìn gò mắt quẫn bách của cô. Sau đó hơi dùng một ít sức đỡ cô dậy: "Không sao chứ?"
Nghê Hạ ra vẻ trấn định, đi vài bước nhặt lên áo khoác của mình: "Không, không sao. Cảm ơn."
"Ừm." Mắt Hoắc Thiệu Hàng nhìn ống quần của cô: "Quần quá dài rồi."
"Đúng vậy." Nghê Hạ vội vàng ngồi xổm người xuống cuốn ống quần, lần này cuốn càng nhiều hơn! Sau khi chuẩn bị xong, cô cũng không còn mặt mũi lại đi nhìn sắc mặt của Hoắc Thiệu Hàng, vội vàng chạy hướng về phía ban công.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng đi theo bóng dáng của cô, tiện dừng ở mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của cô, chẳng qua chỉ trong cái chớp mắt, anh liền thu hồi ánh mắt......
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hoắc Thiệu Hàng quay lại phòng khách, thấy điện thoại trên bàn trà rung không ngừng, anh nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên hai chữ "Cảnh Tố", anh lại nhìn về phía ban công, có thể thấy một bóng người thấp thoáng trên ban công.
Hoắc Thiệu Hàng cúi người cầm điện thoại lên, nhấc chân bước về hướng ban công.
Nghê Hạ đang ra sức nghiên cứu máy giặt, không phải ngày thường cô không giặt quần áo, mà là cái máy giặt công nghệ cao này của nhà Hoắc Thiệu Hàng làm cô cả buổi cũng không biết cách nào để khởi động nó lên! Hơn nữa, thời điểm khi nãy cô quay về phòng khách muốn tìm Hoắc Thiệu Hàng nhưng anh không còn ở đấy nữa, cô không muốn làm phiền anh ngủ vì những việc nhỏ nhặt này, vì thế một mình trên ban công buồn bực chịu không được.
"Điện thoại."
Chợt có âm thanh xuất hiện làm Nghê Hạ hoảng hốt: "Anh, anh còn chưa ngủ à?"
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, đưa điện thoại cho cô, Nghê Hạ cầm lấy, vừa xem mới giật mình kinh ngạc, hình như đêm nay cô chưa nói cho Cảnh Tố biết cô không về khách sạn.
Cô vội vàng bắt máy: "Alo."
"Nghê Hạ cô đang ở đâu vậy hả?"
"Tôi, tôi có việc."
"Việc gì hả? Chị hỏi nhân viên công tác của đoàn phim, họ nói cô và Hoắc Thiệu Hàng đi cùng, tình huống gì vậy? Buổi tối không về? Sao cô không về cũng không báo cho chị một tiếng chứ?"
"Xin lỗi."
"Cho nên, buổi tối cô thật sự không về?" Cảnh Tố nghi hoặc hỏi: "Hiện tại cô đang ở bên ai?"
Nghê Hạ ngừng lại, ánh mắt vô thức nhìn Hoắc Thiệu Hàng: "Chị không cần chờ tôi nữa, ngày mai không phải nghỉ ngơi sao, bản thân chị cũng nghỉ một ngày đi."
Nói gần nói xa*, Cảnh Tố càng nghi hoặc hơn, gia hoả này sẽ không ở bên nam nghệ sĩ lúc nửa đêm chứ, cô ấy còn định hỏi thêm gì đó, Nghê Hạ đã rất không hàm hồ mà cúp máy.
*Nói gần nói xa: Tránh chủ đề
"Quần áo cô vẫn chưa giặt?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn một chút cũng không thấy máy giặt có động tĩnh, ngoài ý muốn nhìn về phía Nghê Hạ.
Nghê Hạ xấu hổ: "Tôi hình như......không tìm thấy công tắc."
Hoắc Thiệu Hàng: "Để tôi."
Nói rồi anh rất nhẹ nhàng ấn vài cái, cái máy giặt vẫn luôn bất động kia bỗng bắt đầu vận chuyển. Nghê Hạ cười gượng hai tiếng: "Cái này hình như có chút công nghệ cao."
"Ừm, bạn từ nước ngoài đem về." Hoắc Thiệu Hàng quay đầu nhìn cô: "Sao lại không nói cho tôi biết, đứng một mình trên ban công lâu như thế."
"À......tôi tưởng anh ngủ rồi."
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng lại trên mặt cô vài giây, nói tiếp: "Đi vào ngủ đi, căn phòng khác cho khách đã sửa sang lại, chờ lát nữa tôi giúp cô lấy quần áo."
"Không cần không cần, anh đi ngủ đi, mình tôi làm là được."
Hoắc Thiệu Hàng không cho cô từ chối: "Nghe lời."
Rõ ràng là âm thanh rất dịu dàng, nhưng Nghê Hạ lại cảm nhận được một luồng uy nghiêm. Mặt khác, hai chữ này vốn mang theo một cảm giác thân mật, Nghê Hạ bỗng cảm thấy người mình đối mặt vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi kia, cô có chút thất thần nhìn mặt anh: "Hoắc Thiệu Hàng, anh đều tốt với người khác như vậy sao?"
Vừa thốt ra những lời này, hai người đều ngẩn ra một chút, Hoắc Thiệu Hàng không thể giải thích ngữ khí Microsoft lại mang theo làm nũng này của cô, anh nhớ rõ cô ở trước mặt anh vẫn luôn lễ phép, trước đây đều gọi anh là Hoắc tiên sinh......
Nghê Hạ cũng đã phản ứng lại cô hỏi cái gì, chỉ có thể nói rằng lúc này Hoắc Thiệu Hàng bên cạnh cùng với thiếu niên mười mấy tuổi chồng chéo lên nhau, còn có tác dụng của cồn thúc đẩy cô làm như thế.
Cô lắc lắc đầu: "Tôi có chút say, Hoắc....Hoắc tiên sinh, tôi lên lầu trước, làm phiền anh rồi."
Hoắc Thiệu Hàng không thể trả lời cô, chỉ nhìn cô vội vội vàng vàng chạy lên lầu.
Anh mím môi, nhìn màn đêm đen kịt ngoài ban công. Anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đổi lấy lúc trước, anh tuyệt đối không thể mang một nữ diễn viên vừa mới quen biết về nơi này, trừ mấy tên bạn thân ra, không ai đến nhà anh cả.
Nhưng đối mặt với Nghê Hạ, anh lại có một sự tín nhiệm không thể giải thích được, nguyên nhân có lẽ là tính cách của cô, rất an nhàn rất bình tĩnh, cũng có lẽ là cô khiến cho mình có một loại.......cảm giác quen thuộc?
Ngày hôm sau, Nghê Hạ thức dậy, mắt cô nhìn điện thoại, tám giờ đúng.
Sau khi ra khỏi phòng, trước tiên cô đi xem Giang Thần, trên giường hơi phồng lên, Giang Thân vẫn đang ngủ.
Nghê Hạ cẩn thận đóng cửa phòng lại đi xuống lầu, tối hôm qua tất cả đều quá gấp, cô cũng chưa xem nhà của Hoắc Thiệu Hàng là dạng gì, bây giờ đánh giá mới phát hiện toà nhà này trang trí theo kiểu Tây rất độc đáo, đồng thời cũng rất phù hợp với khí chất của Hoắc Thiệu Hàng, có thể nhìn ra được thiết kế này hẳn đã trải qua tay của danh sư.
Sau khi Nghê Hạ dạo một vòng ở phòng khách liền đi vào phòng tắm xử lý bản thân, sau khi rửa mặt xong bụng bắt đầu réo dữ dội, tối hôm qua không ăn gì, hơn nữa cô có thói quen ăn bữa sáng, bây giờ đói bụng là chuyện rất bình thường.
Nghê Hạ nghĩ muốn đi ra ngoài mua chút đồ gì đó ăn không, nhưng lại nhìn đến quần áo treo ở bên ngoài, chưa khô.......
Cô đi đến cửa phòng bếp, không biết Hoắc Thiệu Hàng có thích người khác động vào phòng bếp của anh không? Nghê Hạ ngẩng đầu mắt nhắm chặt cửa phòng, tính anh rất tốt, hẳn là không như thế đâu nhỉ.
Mặt khác, ngày hôm qua cô làm phiền anh, cũng thuận tiện giúp anh và Giang Thần làm bữa sáng. Nghĩ như vậy, Nghê Hạ liền bước vào phòng bếp, cô mở cửa tủ lạnh, đồ vật bên trong không nhiều lắm, nhưng vẫn có cái để ăn, chắc là Hoắc Thiệu Hàng thường hay trở về nơi này.
Nghê Hạ cầm bánh mì cắt lát, trứng gà còn có thịt xông khói ra, vật liệu không nhiều lắm, cô chỉ có thể tạm thời chấp nhận làm một chút.
Thời điểm Hoắc Thiệu Hàng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, anh bất động thanh sắc đến gần, nhân tiện đánh giá dáng vẻ của Nghê Hạ, quần áo rộng thùng thình, tuỳ tiện buột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ rất tuỳ ý rất ở nhà, có nhiều tươi mát dịu dàng hơn so với tối qua......
Cô hơi hơi cúi đầu, chuyên chú chiên bánh mì trên chảo, mà sau gáy trắng nõn có chút loá mắt trong ánh nắng sáng sớm. Hoắc Thiệu Hàng cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhàng hơn vì hình ảnh này, cứ như đây là hình ảnh một cô vợ đang chờ anh chồng rời giường để ăn bữa sáng.
Ý nghĩ chợt vụt qua, Hoắc Thiệu Hàng hơi kinh ngạc, anh cười nhạt một tiếng, xua tan ý nghĩ vừa đột nhiên tiến vào trong đầu.