YÊU THƯƠNG TỐT NHẤT

Edit: Mei Mei ~

??????

Trong số những huynh đệ của mình chỉ có duy nhất hắn là người có thuộc tính lửa, Hạ Hầu Tuyết Uyên cười thê lương, nếu vì tiêu diệt yêu ma mà mất đi sinh mạng, chỉ là người mà hắn yêu thương trên đời này.....Phải tạm biệt rồi.

Hạ Hầu Tuyết Uyên nhìn chằm chằm vào lò luyện, bước từng bước một, kiên quyết mà bi thương.

"Kỹ thuật diễn của Hàng Hàng nhà mình quả thật là đỉnh lắm luôn, chỉ nhìn như thế này thôi là mình đã có cảm giác muốn sôi trào rồi." Một nhân viên công tác bên ngoài mang theo vẻ mặt si mê lôi kéo người bạn bên cạnh.

"Đúng đó, nếu không sao anh ấy có thể là Ảnh đế chứ."

"Hời ơi, giống như chụp ảnh làm ảnh màn hình vậy đó."

"Nhưng không cho phép chụp đâu nhé." Thẩm Tòng Ngưng đột nhiên từ bên cạnh đi đến, ánh mắt cô ta nhìn trên người Hoắc Thiệu Hàng, tuy nói như vậy nhưng trên mặt mang theo vẻ đùa giỡn.


Nhân viên công tác cũng quen biết với Thẩm Tòng Ngưng, vội vàng cười nói: "Em chỉ nói thôi mà, nếu tiết lộ ra bên ngoài, đạo điễn không đánh em mới lạ. Em vẫn nên thưởng thức như thế thôi. Thẩm tiểu thư, chị và Hoắc tiên sinh từng hợp tác với nhau, chị đã quen với kỹ năng diễn của anh ấy rồi chứ?"

Thẩm Tòng Ngưng mím môi: "Ừm, cậu ấy vẫn luôn rất lợi hại."

Diễn xuất của Hoắc Thiệu Hàng vô cùng có sức dãn, mỗi một biểu cảm và động tác của anh đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, mà nam chính như vậy rất dễ khiến cho người khác dễ quên việc xem những người khác ngoài anh ấy diễn giải bản thân như thế nào.

Cho nên, giờ phút này đối với Nghê Hạ mà nói là cực kì bất lợi.

Ngay khi mọi người đang treo tim ở Hoắc Thiệu Hàng, một giọng nói có vẻ lãnh đạm nhưng vội vàng đột nhiên xuất hiện.


"Công tử!"

Trong cảnh quay, chợt có một nữ tử mặc váy trắng xuất hiện sau lưng Hạ Hầu Tuyết Uyên.

Tóc như mây tung bay trong gió, chiếc mũi duyên dáng, đôi môi lạnh băng, hàm răng như tuyết, một dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần thoát tục xuất hiện trước mặt mọi người. "Chim sa cá lặn", "Bế nguyệt tu hoa*" hay là "Khuynh quốc khuynh thành"........

*Bế nguyệt tu hoa: Tả vẻ đẹp của người phụ nữ

Những lời này dường như miêu tả nàng quá mức, nữ nhân này quá mức phàm tục, như yêu như tiên.

Như yêu như tiên.....Đây thực sự là ngôi sao hạng ba kém thu hút Nghê Hạ? Tại sao sau khi trang điểm và thay trang phục lại thay đổi lớn như vậy?

Huyền Hoả chậm rãi bước lên, vươn tay nắm lấy tay áo của Hạ Hầu Tuyết Uyên, đôi tay thon dài trắng nõn đầy ngọc đen làm tăng thêm vẻ trắng tuyết, trông cực kì mê người.


Nàng nhìn Hạ Hầu Tuyết Uyên, gằng từng chữ hết sức lãnh đạm, nhưng lại có cảm giác lo lắng kiệt lực: "Công tử đã quên hay sao, lưng chàng còn vác mối thù đoạt lại thành, sao có thể mất đi sinh mạng?"

Đạo diễn Hầu ở phía sau máy quay phim, nheo mắt nhìn gương mặt được phóng đại của nữ tử, ngay từ đầu ông ta vì coi trọng gương mặt này của Nghê Hạ, gương mặt này cực kì phù hợp với dáng vẻ của Huyền Hoả trong tưởng tượng của ông. Vốn dĩ ông còn lo lắng Nghê Hạ trừ gương mặt ra sẽ không thể có đủ tiêu chuẩn để đảm nhiệm vai này, ông đã có phương án dự phòng nếu cô không thể diễn được cảm giác này, nhưng lại không ngờ đến......

Biểu cảm khuôn mặt cùng chuyển động cơ thể của cô làm cho bề ngoài lạnh lùng nội tâm nóng rực của Huyền Hoả diễn giống như đúc.
Khởi đầu đau khổ của Hạ Hầu Tuyết Uyên: "Huyền Hoả, chính vì báo thù ta mới làm như vậy, sau khi ta tế điện, nàng nhất định phải hỗ trợ huynh trưởng ta gϊếŧ yêu ma kia!"

Huyền Hoả nghe xong cười nhạt mà ai cũng không ngờ đến: "Công tử, thành Cổ Hạ không thể không có chàng. Hơn nữa, cũng không phải là người duy nhất có thể tế điện xích viêm châu, công tử có lẽ không rõ lắm, Huyền Hoả.....Là mị ảnh linh hồ ngàn năm."

"Linh.....hồ?"

"Cho nên, ta mới là người được chọn thích hợp nhất để tế điện xích viêm châu."

Hạ Hầu Tuyết Uyên đột nhiên trừng mắt nàng: "Đây là chuyện của thành Cổ Hạ ta, nàng có liên quan gì đâu! Hà cớ gì nàng phải hy sinh thay ta! Nàng đi đi, từ nay về sau đừng trở về nữa!"

Hạ Hầu Tuyết Uyên nói xong liền đẩy Huyền Hoả ra, chỉ là khi hắn vừa di chuyển liền phát hiện được cả người vô lực, bất giác ngã khuỵ xuống.
Huyền Hoả kịp thời đỡ cơ thể hắn, một đen một trắng, ngồi trong cung điện to như vậy.......

"Nàng sử dụng mê hoặc chi thuật với ta." Hạ Hầu Tuyết Uyên không thể tin nói, con ngươi đen láy sáng lấp lánh.

Huyền Hoả ôm lấy hắn, để hắn có thể dựa lên người mình, lần đầu tiên Huyền Hoả lạnh băng xuất trần sử dụng thuật mị hoặc mà mình am hiểu nhất của Hồ tộc.

Nàng hơi hơi cúi đầu, trong nháy mắt đó thần thái của nữ tử trong ống kính hoàn toàn khác với vừa rồi, trong ánh mắt ấy là tình yêu say đắm si mê, là túng chết không hối cãi. Bi thương nóng rực như vậy khiến mọi người có mặt ở hiện trường ngừng thở.

"Ta tìm chàng mười mấy năm, bởi vì chàng, sinh mạng yên tĩnh ngàn năm này cuối cùng cũng có một chút ánh sáng. Công tử, mạng ta là do chàng cứu, hiện giờ cũng vì chàng mà chết, không bao giờ hối...."
"Huyền Hoả, không được phép đi."

Cô gái cong môi cười, thanh khiết vô song. Nàng sắp xếp cho hắn xong, chuẩn bị đứng dậy.

"Huyền Hoả!" Một giọt nước mắt dọc theo khoé mắt của Hạ Hầu Tuyết Uyên rơi xuống.

Huyền Hoả ngơ ngẩn, thất thần nhìn hắn: "Đây là lần đầu tiên chàng rơi lệ vì ta, Tuyết Uyên."

Đây cũng là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nàng biết đây cũng là lần cuối cùng.

Một khoảng yên tĩnh, nam nữ nhìn nhau không tiếng động, Huyền Hoả chậm rãi cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt của hắn.

Khi môi đỏ rời khỏi gương mặt hắn, đôi mắt của nàng đã loé lên ánh sáng, lông mi run rẩy. Cuối cùng, nàng không nhìn hắn nữa, vẫn như cũ kiên quyết đứng dậy đi về hướng lò luyện.

Thân ảnh đó, mang theo tình ý triền miên, cũng mang theo cô tịch vĩnh thế.

"Cắt!"

Hầu Quang Trung trầm giọng đánh tan một màn thê lương này. Mọi người bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, đây là trường quay, không phải thành Hạ Cổ xa xôi.......
"Tốt, Thiệu Hàng và Nghê Hạ có thể nghỉ ngơi trước." Hầu Quang Trung không đánh giá nhiều, nhưng là người sáng suốt đều hiểu được, không sửa sai đã là tán thưởng lớn nhất của ông.

Mà những người xung quanh đã xem đến ngây người, Nghê Hạ này......sao trước đây lại không cảm thấy cô ta xuất sắc đến vậy? Hơn nữa, đây là một nhịp liền qua?

Lâm Ngộ Thành ban đầu quay xong đã nghỉ ngơi một bên, anh ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghê Hạ xuất hiện trong trường quay, sau khi nhìn cô diễn tâm trạng của anh đã có thể miêu tả bằng kinh diễm cùng phức tạp, quen biết cô lâu như vậy, lại không biết kỹ thuật diễn của cô tốt đến thế.

Một bên khác, biểu cảm Thẩm Tòng Ngưng cũng có chút kinh ngạc, cô ta hơi nhíu mày hỏi người trợ lý: "Không phải em nói kỹ thuật diễn của cô ta rất kém?"
Trên mặt trợ lý lúc đỏ lúc trắng: "Cái đó.....em chỉ biết như vậy thôi ạ, ai biết được cô ta đã thông suốt rồi?"

Thời điểm Hầu Quang Trung kêu cắt biểu cảm trên gương mặt của Nghê Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại, cô khiêm tốn cúi đầu trước mặt mọi người. Hoắc Thiệu Hàng phía sau đi ngang qua cô, bước chân đột nhiên dừng lại.

Nhịp tim của Nghê Hạ gấp gáp khi anh đi qua, hiện thực không như đóng phim, trong khi diễn cô có thể kéo anh, ôm anh, thậm chí hôn lên gương mặt anh, nhưng ở trong hiện thực..... Cô có thể nói lắp khi nói những điều không hay.

"Tại sao sửa lại động tác gốc của kịch bản?" Hoắc Thiệu Hàng hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú mà sắc bén.

Nghê Hạ biết anh nói chính là màn cuối cùng hôn lên nước mắt của anh, thật ra trong kịch bản, vốn là nên hôn lên khoé miệng anh.
Ánh mắt Nghê Hạ có chút mơ hồ nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Cái đó, tôi thấy anh đột nhiên chảy nước mắt....trong kịch bản không phải cũng không sắp đặt sao?"

Đúng, kịch bản cũng không nhắc tới nam chính phải khóc, vì vậy nếu không phải vì kỹ năng diễn rơi lệ bùng nổ của Hoắc Thiệu Hàng, cô hẳn là theo khoé miệng của anh mà hôn lên, cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, tâm trạng của cô thật sự khó chịu như muốn lấy mạng. Thời khắc đó cô chỉ biết, cô không muốn anh rơi lệ, không muốn anh khổ sở.

Vì vậy, cô muốn hôn lên nước mắt của anh......

"Có phải không tốt hay không?" Nghê Hạ nhìn bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó của Hoắc Thiệu Hàng, lại có chút lo lắng hiệu quả có phải không tốt hay không, haiz, thật ra để cô chọn lại lần nữa, cô cũng muốn hôn môi anh!
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô một cái, nhớ lại trong nụ hôn của cô giấu diếm sự si mê lưu luyến: "Không phải, hiệu quả rất tốt."

Nghê Hạ thở dài nhẹ nhõm, cong môi cười, rất may mắn: "Còn tốt còn tốt."

Một tia khen ngợi lóe lên trong mắt Hoắc Thiệu Hàng, anh bước đến khu vực nghỉ ngơi.

Trong khách sạn, Cảnh Tố nghiêm túc đánh giá cô. Nghê Hạ liếc cô ta một cái: "Làm gì vậy, còn không nghỉ ngơi?"

"Cô trước đây thực sự chưa bao giờ đóng phim?"

Nghê Hạ ngừng lại: "Chị tôi hẳn đã nói với chị, đại học và nghiên cứu sinh cô đều học hoá sinh và sinh học phân tử."

Cảnh Tố nhớ tới mấy chuyên ngành khó đọc liền âm thầm líu lưỡi: "Cho nên chị mới kì lạ đó! Bỏ qua chuyện cô là học bá, kỹ thuật diễn còn tốt như vậy, cô trước kia chưa từng luyện qua? Chị không tin."

Nghê Hạ cười hờ hững: "Dù sao chỉ cần có thể thay Hạ Dĩ San giữ được cơ hội này là được rồi, mặt khác chị không cần phải để ý."
"Nói như vậy không sai, nhưng Nghê Hạ, chị phát hiện cô có tiềm năng hơn nhiều so với chị gái của mình, hay là sau này cô......"

"Ngừng." Nghê Hạ kịp thời đánh gãy cô ấy "Tôi muốn nghỉ ngơi, chuyện khác tôi không muốn nói. Cảnh Tố, chị cũng không cần nghĩ, chị nên nhớ rõ, chị là người đại diện của Hạ Dĩ San, không phải của tôi."

Cảnh Tố không còn lời nào để nói, có chút khó chịu ra khỏi phòng khách sạn của Nghê Hạ.

Cảnh Tố đi rồi, Nghê Hạ mệt mỏi nằm trên giường, hôm nay quay vài cảnh, đạo diễn rất vừa lòng đối với biểu hiện của cô. Mà trong lòng Nghê Hạ cũng rất rõ, hôm nay cô rất vui, cuối cùng cô cũng có cơ hội so tài diễn xuất với người khác.

Cảnh Tố nói, cô ta không tin cô chưa từng học qua, chưa từng luyện qua. Đúng, khi cô còn nhỏ xác thật có học qua. Mà người đã khai sáng và dạy dỗ cô chính là bố cô, một nghệ sĩ gạo cội đã làm nên tiếng tăm cho giới giải trí.
Bố từng nói, kỹ thuật diễn của Dĩ San tuy không tốt nhưng lại có biểu hiện mãnh liệt và du͙ƈ vọиɠ bay lên đỉnh cao. Còn cô thì sao, chính là đường đường chính chính thích hợp làm diễn viên.

Cho nên khi còn nhỏ, cô học được rất nhiều thứ ở bố mình, nhưng sau này......Bố cô lại có người khác trong ngành, gia đình cô rơi cảnh tan nát.

Bởi vì bố ở trong ngành này, cho nên gia đình ít khi ăn cơm, vui chơi bên ngoài cùng nhau. Mẹ vì bố mà hy sinh đi hạnh phúc tối thiểu của một người phụ nữ, nhưng khi đó, mọi hy sinh đều trở thành châm biếm.

Cuối cùng cuộc ly hôn kết thúc một cách tự nhiên,chị gái theo bố, còn cô theo mẹ. Cô biết mẹ rất ghét giới giải trí, cho nên cho dù cô có thích nó lại lần nữa, nhưng vì mẹ, cô chọn cách để bản thân quên đi và đi tiếp con đường bình thường hơn nhiều.
Cô và Hạ Dĩ San tính tình kém hơn nhiều, Hạ Dĩ San phóng túng tiêu sái, muốn làm gì thì làm, cả đời này chị ấy có rất nhiều sự sống vì mình, chị ấy thích sống trong ánh đèn sân khấu, cho nên lúc trước không chút do dự mà chọn theo bố, bởi vì chị ấy biết, chỉ có bố mới có thể dung túng cho chị ấy làm càn.

Còn cô, bề ngoài có vẻ rất thờ ơ với mọi thứ, nhưng trên thực tế cô rất mẫn cảm, rất căm thù. Cô không giống Hạ Dĩ San không tim không phổi như vậy, cô vẫn luôn ghi hận bố có người khác, không cần gia đình của ông nữa, cô vẫn luôn đau lòng mẹ mình vì đã đánh mất đi thứ mà bà rất quan tâm.......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi