YÊU THƯƠNG

Tiêu Ất đã đóng cửa tiệm sớm hơn bình thường, vội vã chạy về nhà nhưng lại không ngừng lo lắng. Cô hối hận, vừa rồi không nên đồng ý với Tiểu Hạ, để cho cô ấy một mình đi gặp tên điên họ Từ kia.

Ti vi ở phòng khách mở ra, âm thanh rất lớn, cô muốn mượn cái này để phân tán suy nghĩ, nhưng vẫn không thành công. Cô sít sao nhíu chặt mi lại, ở trong phòng đi tới đi lui. Rõ ràng tiết trời đã ấm dần lên nhưng phía sau lưng cô lại toát lên trận trận mồ hôi, toàn thân lạnh buốt. Tiêu Giáp vừa mới tỉnh ngủ, mơ màng đi ra, thấy cô không ngừng đi qua đi lại, bộ dạng vô cùng bất an liền hỏi: "Ất Ất, sắc mặt làm sao mà trắng bệch như vậy?"

"Anh đừng làm phiền, nhanh cút vào trong phòng đi." Tiêu Ất tức giận nói ra.

"Anh trai của em đã sớm thoát thai hoán cốt rồi, làm sao lại không muốn gặp anh như vậy?" Tiêu Giáp ngồi trên ghế sô pha, chiếc ghế kẽo ca kẽo kẹt vang lên: "Nói xem chuyện gì vậy? Nói không chừng ca ca có thể giúp được chút gì đó."

Tiêu Ất thất bại xoa xoa lên thái dương, vô lực nói ra: "Nhạc Nhạc bị Từ Dịch Phong mang đi."

Khóe miệng đang mỉm cười của Tiêu Giáp bỗng chốc cứng ngắc lại: "Cái gì?" Hắn lớn tiếng hỏi ngược lại, sau đó lập tức đứng lên, xỏ đôi dép vào, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài cửa.

Tiêu Ất bất lực, suy nghĩ đến lúc trước, có khi Tiêu Giáp lúc này muốn đi tìm mã tấu, liền vội vàng chạy đến kéo hắn lại: "Anh đứng lại đó cho em, anh đi đâu? Tìm Từ Dịch Phong tính sổ hả? Ha ha..." Vài tiếng giễu cợt: "Thôi đi."

"Tiểu Hạ đâu?" Tiêu Giáp quát lên.

"Đi tìm Từ Dịch Phong."

"Tiêu Ất, đầu óc của em hư rồi sao, em có thể để cho cô ấy đi một mình hả?"

"Anh nghĩ là em đồng ý à? Chuyện mà cô ấy quyết định thì ai có thể ngăn cản được."

"Ngăn không được nhưng em không thể buông lỏng cô ấy như vậy!"

Con mắt của Tiêu Ất đảo quanh một còng, người này thế nào mà trao đổi khó khăn như vậy, cô và Tiêu Giáp thật sự là anh em ruột sao?

Tiêu Giáp đẩy cô ra: "Em mau buông tay!"

"Tiêu Giáp, anh động não một chút được không? Anh cứ như vậy xông tới là có thể nhìn thấy được Từ Dịch Phong hả? Cho dù anh có gặp được hắn thì thế nào?" Tiêu Ất vô lực buông tay ra: "Lấy đao chém hắn?" Cô kinh ngạc nhìn vào Tiêu Giáp: "Nếu làm như thế mà có thể giải quyết được chuyện này thì Mạnh Tiêu cũng sẽ không bỏ đi."

"Anh phải tin tưởng Tiểu Hạ, nhiều trở ngại như vậy mà cậu ấy đều chống đỡ được, hiện tại có là gì đâu?"

Nếu như không phải là yêu một người thì trước kia làm sao cô ấy sẽ nhịn xuống việc hắn coi thường đây? Yêu sâu đậm quá thống khổ, hôm nay không còn thương nữa thì có gì để sợ hãi?

Trong lúc hai người đang giằng co, cửa chính kêu răng rắc một tiếng mở ra. Mạnh Hạ nhìn thấy hai gương mặt, vẻ thê lương trên mặt còn chưa kịp giấu kỹ. Cô nỗ lực muốn làm một vẻ mặt bình thường nhưng phát hiện ra cái gì cũng làm không được.

Tiêu Giáp nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Nhạc Nhạc đâu?"

Tiêu Ất gấp rút lôi kéo tay của hắn, Tiêu Giáp không thèm quan tâm ngó ngàng, ánh mắt có chút hung ác: "Nhạc Nhạc đâu?"

Mạnh Hạ thay dép, hơi cúi đầu xuống: "Ở chỗ của Từ Dịch Phong." Cô nhàn nhạt nói ra.

"Tiểu Hạ, cùng anh đi đón con trở về." Tiêu Giáp rất kiên trì, mọi người đều biết đứa nhỏ Nhạc Nhạc này đối với bọn họ quan trọng đến mức nào.

Mạnh Hạ yên lặng chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên, trong mắt vô cùng trầm tĩnh: "Không được, chờ cho hắn điều tra rõ ràng, tự nhiên sẽ đưa Nhạc Nhạc trở về." Nói xong cô thở ra một hơi: "Từ Dịch Phong sẽ không bạc đãi Nhạc Nhạc, cũng tốt, đứa nhỏ này cũng có thể được hưởng một cuộc sống giàu sang."

"Tiểu Hạ!" Tiêu Ất nạt lớn tiếng.

Mạnh Hạ từ từ quẹt ra một nụ cười, mơ hồ kiên định: "Yên tâm đi, Tiểu Giáp, Ất Ất, Từ Dịch Phong sẽ buông tay."

*************************

Tại nhà hàng Hoa Áo.

Từ Dịch Phong cởi bỏ áo khoác, săn ống tay áo sơ mi lên, tay áo tinh xảo ở dưới ánh đèn phát sáng rực rỡ. Một tay bưng súp, một tay cầm muỗng, mặc dù động tác có chút cứng ngắc nhưng cũng là đẹp mắt cực kỳ: "Uống một hớp."

"Thúc thúc muốn bắt cóc con bao lâu?" Nhạc Nhạc bĩu môi hỏi. [=)) Con tin này hỏi thiệt nà dễ thương nha.]

Bao lâu? Từ Dịch Phong không có nghĩ tới vấn đề này.

Ngày đó bé con ầm ĩ đòi mẹ, chính là khóc vô cùng bi thảm, hắn rốt cuộc không có hung ác, quyết tâm gọi một cuộc điện thoại. Tiếng nhạc chờ ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên, trong lúc nhất thời hắn có chút không thích ứng được.

"Là tôi."

Thoáng trầm mặc trong chớp mắt: "Nhạc Nhạc khóc không ngừng..." Hình như giọng điệu của hắn đã không còn lạnh nhạt như trước, chỉ là Mạnh Hạ căn bản không có chú ý tới.

Nhạc Nhạc đón điện thoại qua, nước mắt trong nháy mắt liền ngừng lại. Không biết Mạnh Hạ nói gì với bé con mà cặp mắt nghịch ngợm kia thỉnh thoảng lại nhìn vào hắn, cuối cùng lại còn khúc khích cười rộ lên.

Từ Dịch Phong thu hồi suy nghĩ, bé con lúc này lại bắt đầu làm nũng, đứa nhỏ này rất biết xem sắc mặt của người ta, cơ bản là bởi vì đêm nay tâm tình của hắn tốt, cũng nhẫn nại tính tình dỗ dành vài câu.

Nhạc Nhạc vẫn không chịu há miệng, hắn đem cái muỗng vứt "cạch" một cái.

Một tiếng thanh thúy vang lên. Nhạc Nhạc theo dõi thái độ của hắn, giọng nói cực kỳ ủy khuất: "Thúc thúc đưa con trở về đi. Con không ăn đồ đạc của thúc." Mẹ đã nói với cô bé là, thúc thúc muốn mẹ trả tiền mới dẫn cô bé đi. Mẹ dặn bé con không nên khách khí, ở nhà của thúc thúc ăn nhiều một chút. Nhưng mà bây giờ bé con chỉ muốn về nhà.

Từ Dịch Phong nỗ lực đèn nén bất mãn xuống, mím mím môi mỏng, một lần nữa cầm lấy cái muỗng mới. Đứa nhỏ này ngược lại vô cùng bướng bỉnh, từ giữa trưa cho đến bây giờ thật sự một miếng cũng không chịu ăn. Cái tính tình bướng bỉnh này không biết là giống ai? Từ Dịch Phong nghĩ tới Mạnh Hạ trước kia đi theo đuôi hắn, cái tính chấp nhất làm hắn chán ghét tới cực điểm, mà nay... Hắn phẫn nộ cười ra một tiếng, đây chẳng phải là việc mà hắn vẫn muốn đấy sao?

"Ăn một chút, thúc thúc dẫn ngươi đi xem múa rối." Đứa nhỏ này đã phá vỡ tất cả giới hạn của hắn.

**********************

Lúc Tịch Hạo Trạch đi vào phòng bao quen thuộc, liền thấy được cảnh tượng như vậy. Hắn hơi ngẩn ra, lập tức lén cười một cái. Từ Dịch Phong mà có ngày sẽ ôn nhu đút cho trẻ con như thế.

Từ Dịch Phong ngẩng đầu lên: "Hạo Trạch." Ánh mắt nhàn nhạt quét qua người ở bên cạnh, là cô vợ trẻ của Tịch Hạo Trạch, Hàn Sơ Vũ. Khóe miệng của hắn dẫn dắt ra một nụ cười, trong mắt lóe lên một ánh tìm tòi nghiên cứu: "Chị dâu." Gọi một tiếng này để trêu tức.

"Vâng, xin chào." Sơ Vũ trịnh trọng đáp lại, làm Từ Dịch Phong giật mình.

"Con muốn mẹ, con muốn mẹ." Tiểu cô nương đại khái là nhìn thấy người xa lạ, có chút sợ hãi, bỗng dưng bật khóc.

"Dịch Phong, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?"

Từ Dịch Phong một tay gác ở trên ghế, nhún nhún vai, nhàn nhạt thốt ra bốn chữ: "Con gái của tớ." Có lẽ, đây là hy vọng trong nội tâm của hắn, cho nên đến bây giờ hắn cũng không có đi xét nghiệm.

Ánh mắt của Tịch Hạo Trạch dừng lại ở trên mặt của đứa bé: "Cậu ngược lại còn cho tớ một kinh hỉ nha."

"Con muốn mẹ, con muốn mẹ. Thúc là người xấu, thúc là người xấu." Tiểu cô nương vừa khóc vừa vung tay, từng phát từng phát đánh vào bụng Từ Dịch Phong. [=))]

"Còn khóc nữa thì vĩnh viễn đừng mong gặp lại mẹ ngươi."

Nhạc Nhạc bỗng dưng không rơi nước mắt nữa, ngực thở khẽ phập phồng, đôi mắt to ngập nước nhìn vào Từ Dịch Phong: "Thúc thúc, con không khóc, thúc cho con gặp mẹ đi."

Từ Dịch Phong không có đáp lại lời của cô bé, sờ sờ cằm, nhìn qua Tịch Hạo Trạch: "Tiểu tử nhà cậu đó, hành động còn rất chớp nhoáng, tớ đi Pháp một chuyến, trở lại thì cậu đã đi hưởng tuần trăng mật rồi."

Từ Dịch Phong và Tịch Hạo Trạch xem như là huynh đệ đáng tin. Khi còn nhỏ Từ Dịch Phong thống lĩnh bọn trẻ con ở đại viện bên chính phủ. Tịch Hạo thống lĩnh bọn nhóc ở đại viện của quân đội. Bọn trẻ của hai khu đại viện từ lâu đã không hợp. Hai người này đã đánh trận không ít, tình bằng hữu cách mạng cũng vì đánh nhau mà dần dần tạo dựng nên.

"Còn không bằng cậu, bây giờ đã làm cha cơ đấy."

Sơ Vũ dịu dàng lau nước mắt cho Nhạc Nhạc, tiểu cô nương gương mặt khô ráo, lặng lẽ nhìn Sơ Vũ. Cô gái lấy làm kinh ngạc, lòng dạ Từ Dịch Phong cũng thật độc ác, đè nén đứa bé thành bộ dạng như vậy mà còn mang thái độ thờ ơ như mây trôi nước chảy. Sơ Vũ nhìn mà cảm thấy có chút đau lòng, trong nháy mắt, ấn tượng về hắn đã kém cực kỳ. [Đúng đó, anh í thật ác >_<~]>

Một bữa cơm ăn vào rất vô vị, trên đường So Vũ đưa tiểu cô nương đi đến nhà vệ sinh.

"Người bạn nhỏ tên gọi là gì vậy?"

"Em gọi là Nhạc Nhạc." Tiểu cô nương lo sợ bất an, gắt gao giữ lấy tay của cô: "Tỷ tỷ dẫn em đi gặp mẹ được không. Mẹ thiếu thúc thúc tiền, thúc thúc không để cho em gặp mẹ."

Sơ Vũ không thể tưởng tượng nổi mà nhăn mi lại, trong lòng mềm nhũn, duỗi ra cánh tay ôm đứa bé bào trong ngực, dịu dàng vuốt lên đỉnh đầu của Nhạc Nhạc, an ủi sự bất an của cô bé.

************************

Lúc hai người Tịch Hạo Trạch và Sơ Vũ rời đi, Từ Dịch Phong đang nhíu mi ngắm nhìn Nhạc Nhạc đang mơ màng ngủ ở trên ghế salon. Hình như hắn muốn mang cuộc sống sung sướng của mình cho cô bé ấy.

Điện thoại lúc này vang lên, trong lòng hắn có vẻ hơi khó chịu, cẩn thận nhìn nhìn Nhạc Nhạc. Tiểu nha đầu náo loạn cả ngày, bây giờ ngược lại thật an tĩnh.

Cầm điện thoại đi đến trước cửa sổ: "Chuyện gì?" Giọng điệu của hắn trở vẻ vẻ lạnh nhạt trước đây.

Kiều Dịch Kỳ biết được bên cạnh Từ Dịch Phong đột nhiên xuất hiện một đứa bé, cô ta bất an: "Dịch Phong, trường học muốn mời em cử hành triển lãm tranh, anh có thời gian tham gia không?"

Môi mỏng của Từ Dịch Phong mấp máy: "Khi nào thì có?"

"Thứ Tư tuần sau."

Từ Dịch Phong nhàn nhạt đồng ý. Kiều Dịch Kỳ vui lòng nhưng lại thấy căng thẳng, cô ấy cũng chỉ biết rằng có một chút biến hóa, sau đó cô ta căn bản cũng không biết nói thêm gì, hoang mang cúp điện thoại.

Là vì Mạnh Hạ sao?

Sau khi trở về nước, cô ấy biết được đại khái, Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ thiếu chút nữa thì đính hôn, chỉ là về sau Mạnh chạ bị bắt, Mạnh Hạ trốn đi, tất cả tựa hồ chưa từng phát sinh qua. Kiều Dịch Kỳ nắm thật chặt khăn tay, không dám nghĩ sâu.

Từ Dịch Phong đi đến bên cạnh Nhạc Nhạc, cúi người xuống đưa tay xoa vào trán của Nhạc Nhạc. Tiểu nha đầu hình như ngủ cũng không yên, mi tâm tinh tế còn nhíu lại. Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt qua, chỉ mới lớn bằng chừng này có gì mà rối ren. Hắn giễu cợt.

"Ba ba..." Nhạc Nhạc trong giây lát bỗng thét chói tai một tiếng, đầu ngón tay của Từ Dịch Phong dừng lại, đứa nhỏ bất an bắt đầu đạp chân.

Từ Dịch Phong trong lòng như bị thứ gì đó đâm thật sâu lợi hại, cứng rắn. Hắn nhẹ nhàng bế cô bé vào trong ngực, tất cả hình như chỉ là quán tính, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng của bé con, từng cái từng cái, Nhạc Nhạc từ từ an tĩnh trở lại.

Từ Dịch Phong tưởng tận xem xét vẻ mặt khi ngủ của cô bé, có cảm giác phiền lòng nóng nảy khó hiểu, tựa hồ có gì đó đã thay đổi.

Hắn là người có tính sở hữu cực mạnh, khi còn nhỏ lúc chơi đùa với Tịch Hạo Trạch, hai người bởi vì tranh đoạt một món đồ chơi mà đánh nhau cho bầm dập mặt mũi cũng không từ bỏ.

Hắn không thích Mạnh Hạ, nguyên nhân có rất nhiều, cô có một người cha rất chu toàn, Mạnh Lý tính toán chuyện gì hắn không biết được. Nhưng hắn không ngờ tới Mạnh Hạ sẽ lợi dụng hắn làm nhưng thứ thủ đoạn hèn hạ vặt vãnh kia. Cô cho là hắn chiếm hữu cô rồi thì có thể bước vào cửa của Từ gia, chê cười! Từ Dịch Phong hắn chưa bao giờ chấp nhận bất cứ uy hiếp nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi