YÊU THƯƠNG

"Tớ biết rồi, La Xuyên, chờ tớ trở về rồi hãy nói."

La Xuyên cúp điện thoại, nhàn nhạt nhìn vào thân ảnh cách đó không xa đang chuyên chú đọc sách. Trong lòng của hắn hơi nặng nề.

Từ Dịch Phong quay đầu lại đi đến bên giường, nhìn vào cô là một đôi mắt đen u ám, trong lúc nhất thời, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, cái gì cũng không thể nói lên lời.

Hắn đi tới bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.

Mạnh Hạ đã không cùng hắn tương thông suy nghĩ, người đàn ông bây giờ sẽ không chiều theo ý của cô.

"Ba ngày sau, chúng ta sẽ trở về." Hắn lạnh lùng nói thêm: "Sau khi trở về, không cần gặp mặt Mục Trạch nữa."

Mạnh Hạ trong lòng thấy buồn cười, ba ngày mà thôi, cô khẽ thở dài, cô có thể đợi được. Đối với lời nói của hắn, cô chẳng nói đúng nói sai. Trong lòng Mạnh Hạ dâng lên nét cười lạnh, Từ Dịch Phong, anh thích khống chế, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không theo tâm nguyện của anh.

Từ Dịch Phong nhìn qua gò má nhàn nhạt của cô, mái tóc dài buông xuống cần cổ nhỏ bé. Trong một tích tắc, hắn đột nhiên nhớ tới có một lần hắn đến nhà tìm Mạnh Tiêu, khi đó cô bị bệnh thủy đậu, không thể cùng bọn họ đi ra ngoài, lúc đó cô đã khó chịu giống như bây giờ.

Hắn động đậy khóe miệng, nheo mắt hỏi: "Năm ấy làm sao lại nghỉ học?"

Trong lòng Mạnh Hạ run lên, miệng đầy khổ ở như ăn phải rau đắng: "Không phải là tự thôi học, mà là bị khai trừ."

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cùng Từ Dịch Phong nói đến chuyện này, nhún nhún vai, cũng không có gì quan trọng.

Ánh mắt của Từ Dịch Phong dừng lại, tầm nhìn sắc bén.

Giọng nói của cô có chút run run: "Tôi vốn là điểm thi tốt nghiệp trung học không đủ để vào Đại học C, sau khi ba tôi bị bắt, chuyện này cũng bị lôi ra. Trong học viện có người tố cáo, lãnh đạo nhà trường vì muốn bày tỏ công chính, liền khai trừ tôi." Từ Dịch Phong là tốt nghiệp đại học danh tiếng, mà cô lại dựa vào quan hệ, đi bằng cửa sau mới được học, cho nên việc đó cũng làm chướng mắt Từ Dịch Phong.

Cô giễu cợt, ánh mắt nhẹ nhàng: "Anh rõ ràng lắm mà."

Từ Dịch Phong nhíu mày, trong lòng thắt lại một cái, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của cô: "Em cứ như vậy mà nghĩ đến tôi?"

Mạnh Hạ trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh, tôi đã không dám nghĩ tới. Tôi mệt mỏi, mời đi ra ngoài."

Từ Dịch Phong không đụng tới, Mạnh Hạ cũng không nói gì nữa. Cô kéo chăn mền qua chui vào, thân thể lạnh như băng từ từ trở nên ấm áp. Từ Dịch Phong dường như không có nghe thấy cô đuổi, lại tiếp tục nói: "Lúc xảy ra tai nạn thì Mục Trạch xuất hiện." Giọng điệu của hắn không có một chút nghi vấn nào mà là thẳng thắn tường thuật như là một lời nhắc nhở.

Vụ tai nạn ấy là tổn thương trong lòng cô vĩnh viễn không có cách nào khép lại, khóe mắt cô đau xót. Lần đó hầu như đã đoạt mất nửa cái mạng của cô, cho đến nay, cô thường xuyên vẫn bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng đó, hằng đêm không thể say giấc.

"Anh không phải đã tra được hết rồi thì còn hỏi cái gì nữa?"

"Các người đều che giấu tốt như vậy, tôi tra được cũng có giới hạn." Từ Dịch Phong cười châm biếm, đứng dậy: "Nhớ kỹ lời của tôi, rời khỏi hắn, nếu không…." Lời của hắn nửa chừng nuốt xuống.

***************************

Gió biển ban đêm lạnh buốt đánh thẳng vào đáy lòng, từ một giờ trước Từ Dịch Phong đã duy trì cái tư thế này ở trước máy tính, gò má anh tuấn âm trầm đến kinh người, trên sàn gỗ đã chất đầy tàn thuốc.

Đã biết là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy ảnh chụp lại là một chuyện khác.

Thân ảnh quen thuộc kia đã không còn sinh khí mà ngã vào một vũng máu lớn, nhưng mà đôi tay của cô lại gắt gao ôm lấy cái bụng to, thống khổ co cuộn người lại. [:((((((((( Đau lòng quá T^T]

Hắn hít sâu một hơi, dường như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim, sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết đến đau nhức là gì, hôm nay ngược lại đã nếm đến cảm giác đau triệt nội tâm.

Từ Dịch Phong tay nắm chặt thành quyền, hận không thể đập phá cái máy tính, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên chiếc xe hình giọt nước xa hoa kia, hắn tất nhiên là biết rõ.

Mẹ kiếp, thực cẩu huyết. [Quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó, chỉ có một người hoặc là một việc mà cứ xuất hiện nhiều lần.]

***************************

Tảng sáng, mặt trời từ từ dâng lên, Mạnh Hạ đã dậy từ sớm, ba ngày, quả thật là cảm giác một ngày dài như một năm. Mở cánh cửa sân thượng ra, thổi vào mặt là gió biển mang theo cảm giác sảng khoái và tươi mát. Gió biển xen lần ẩm ướt lành lạnh thổi lất phất vạt áo của cô.

Sáng sớm mở mắt ra, cô đã thấy trên ghế salon ở cuối giường xếp một bộ y phục thật chỉnh tề. Bộ quần áo này mặc rất vừa người, cô cũng không có nghĩ nhiều hơn nữa.

Lúc Từ Dịch Phong đi đến bên cạnh cô, trong không khí đã tản ra một hương bạc hà mát lạnh. Mạnh Hạ cũng nghe thấy được mùi thuốc lá lẫn vào như có như không. Ánh nắng ấm áp tỏa trên gương mặt mà ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng như trước.

"Còn hai ngày nữa."

Từ Dịch Phong trầm mặt: "Em không cần phải cố gắng nhắc nhở tôi, tôi nói được làm được."

Mạnh Hạ cúi đầu, khóe miệng cong lên một nét vui vẻ trào phúng: "Vậy thì tốt rồi."

Lửa nóng trong người Từ Dịch Phong liền vọt lên trán, mấy ngày trước khi cô đích thân nói cho hắn biết đã phá thai, cả trái tim của hắn đều đã phẫn nộ. Kỳ thật đối với đứa bé kia, hắn cũng không có tình cảm quá sâu đậm, chỉ là hắn không tin Mạnh Hạ sẽ làm như vậy. Lời nói và ánh mắt của cô đều đã đâm thật sâu vào trong hắn.

Từ Dịch Phong phát hiện mình đã bị lâm vào một ván cờ, cảm giác tiến thoái lưỡng nan, tâm tư rối bời.

Hai người ở trong biệt thự yên lặng vượt qua một ngày, Mạnh Hạ một ngày không nói chuyện, Từ Dịch Phong ngẫu nhiên nói vài câu, cô đều không có bất kỳ bày tỏ gì.

*************************

Đến tảng sáng ngày thứ hai, lúc hai người gặp mặt, cô lại thản nhiên nói ra: "Còn một ngày nữa."

Từ Dịch Phong mặt liền biến sắc, đổ ào chén cháo đã chuẩn bị tốt, sập cửa liền rời đi.

Mạnh Hạ không biết hắn đi nơi nào, chỉ yên lặng ngồi ở ngoài sân thượng, ngắm nhìn bãi biển. Xa xa, có một đôi tình nhân nắm tay nhau, chân trần đi dạo trên bờ cát, phía sau lưng đã lưu lại một đường dấu chân. Ánh mắt của cô đau xót, trở lại phòng ngủ, cầm lấy giấy bút để ở một bên, tiện tay vẽ vời.

Một ngày lại trôi qua rất nhanh.

Đến tối, cô đói bụng, nghĩ đến ngày mai cần phải trở về, tâm tình đột nhiên khá hơn, mấy ngày qua cũng là lần đầu tiên đi xuống lầu.

Ngôi nhà to như vậy, ngay cả bước đi cũng đều có tiếng vọng. Cô đi khắp mọi nơi quan sát, chỗ này thứ gì cần có đều có đủ, trong tủ lạnh còn để đầy thức ăn. Làm một bữa ăn vô cùng đơn giản, một canh, ba món ăn với đậu hủ, dưa gang và tôm bóc vỏ.

Lúc cô ăn, cửa chính cành cạch mở ra, cô ngước mắt lên nhìn. Từ Dịch Phong mặc một thân quần áo màu trắng gạo thoải mái, nhìn qua rất trẻ tuổi. Trong nhất thời bốn mắt nhìn nhau, cả hai người cũng không có chuẩn bị sẵn sàng. Từ Dịch Phong từ từ ngẩng đầu, đi tới nhìn xuống bàn thức ăn. Nha đầu này ngược lại là cố ý, hắn mấy ngày nay bị cô trách móc, trong lòng nặng nề không có được ăn uống thoải mái.

Từ Dịch Phong kéo cái ghế ra ngồi xuống.

Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt, trong đầu chán nản, lúc này ăn cũng nhạt như nước ốc.

Từ Dịch Phong trầm mặc một hồi, đứng dậy đi vào nhà bếp, dạo qua một vòng, rất nhanh liền đi ra: "Cơm ở trong nồi đâu?"

Cái loại bá đạo đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Mạnh Hạ để đũa xuống, bắt đầu dọn dẹp. Cô không có tâm tư quản hắn ấm no khỉ gió làm gì.

Từ Dịch Phong trong ngực buồn bực một hồi, ngăn lại động tác của cô. Mạnh Hạ dứt khoát để bát đũa xuống, lạnh lùng nói ra: "Hết rồi."

"Tôi cho rằng sẽ có một bữa tối cuối cùng." Từ Dịch Phong ngắm nhìn cô một cái, từ từ nói ra.

Mạnh Hạ lẳng lặng đứng ở đó, cười cười tự giễu: "Anh không sợ tôi hạ độc sao?"

Từ Dịch Phong nhìn vào ánh mắt của cô, không thể không thừa nhận là ánh mắt này đã thay đổi. Không có hận, không có yêu. Bình tĩnh như vậy mới đả thương người nhất.

Đôi mắt của hắn đột nhiên co rúm lại một chút, nhìn chằm chằm vào món ăn, là đậu hũ. Ánh mắt của hắn hơi ngơ ngẩn, nheo mắt lại nhìn xem cái mâm 3 món đều có đậu hũ. Hắn nhớ là nha đầu này từ trước đến nay đều chán ghét món ăn chế biến từ đậu mà.

"Trước kia không phải là không thích sao?"

Hai người cùng nhớ lại những chuyện đã lâu. Hôm nay, một người đang cố gắng quên đi, một người lại giống như đang đi tìm hồi ức.

Mạnh Hạ nhìn vào hắn, nhàn nhạt nói: "Rau cỏ và đậu hũ bảo vệ bình an, đã chết qua một lần, quá sợ." Những lời này nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, không khí trong nháy mắt trầm xuống.

Từ Dịch Phong mi tâm nhăn lại, ánh mắt nhìn vào mâm cơm đến xuất thần.

***************************

Buổi tối, cô nằm ở trên giường, lại làm thế nào cũng không ngủ được. Kỳ thật là cô có hơi bận tâm, sợ Từ Dịch Phong sẽ nuốt lời. Trằn trọc đến nửa đêm, dần dần buồn ngủ. Đang yên tĩnh, cô rõ ràng cảm thấy cửa phòng đột nhiên ở ra.

Tim lập tức vọt tới tận cổ họng. Cô cứng ngắc nằm ở đó, tay rất nhanh nắm chặt lấy chăn đơn.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ hình thấy thân ảnh đó đứng ở đầu giường, sau đó thậm chí cô còn cảm giác đã nghe được một tiếng thở dài rất nhẹ.

Thời gian như đã trôi qua một thế kỷ, Từ Dịch Phong cuối cùng đến thẳng nằm xuống một bên giường. Mạnh Hạ rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của hắn, cô không còn một chút buồn ngủ nào, mở to mắt nhìn lên trần nhà đến ngẩn người.

Vào tảng sáng ngày thứ ba ở biệt thự, lúc cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Từ Dịch Phong áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mình. Cô bỗng dưng cả kinh ngồi bật dậy.

"Nửa tiếng, tôi ở dưới lầu chờ em."

Mạnh Hạ ngơ ngẩn trong chốc lát đã kịp phản ứng, vội vàng xuống giường. Cô nhanh chóng chỉ dùng hơn mười phút là đã xong xuôi hết rồi, lúc vội vã xuống lầu chỉ thấy Từ Dịch Phong ngồi ở trên ghế. Sắc mặt không một chút thay đổi nhìn bộ dạng luống cuống của cô, trong mắt chợt lóe lên ảo não rồi biến mất.

Lão Dương thấy cô có vẻ mặt rất nhạt, Mạnh Hạ vốn là có hơi có chịu, cô hướng về phía lão Dương quẹt ra một nụ cười vừa đắng vừa chát.

Trở về, cuối cùng đã được trở về. Mạnh Hạ ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô không biết có phong ba bão táp đang chờ mình ở phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi