YÊU THƯƠNG

Ba ngày, xung quanh sân nhỏ cỏ dại đã mọc được đến bắp chân, xanh um tươi tốt. Bụi cỏ dại sinh tồn so với khả năng của con người còn mạnh mẽ hơn. Mạnh Hạ đứng ở trước cổng mà trong lòng kích động gợn sóng, nắm chìa khóa ở trong tay mà hơi run run.

Từ Dịch Phong đứng ở bên cạnh cô, trầm mặt không nói gì, đôi mắt lơ đãng ngắm nhìn cô, sắc mặt có chút mất tự nhiên, dường như đang muốn nói gì đó.

Trong nhà bỗng dưng truyền đến một hồi tiếng khóc òa, tim Mạnh Hạ run lên, đẩy cổng sắt ra chạy vào bên trong.

Nhạc Nhạc ngồi ở trên con ngựa gỗ nhỏ, vừa khóc vừa đòi: "Mẹ ơi……"

Trong tim Mạnh Hạ đau xót: "Nhạc Nhạc……"

Nhạc Nhạc vừa nghe thấy giọng nói của cô, nghẹn ngào mở mắt ra, đôi mắt to tròn mở lớn, sửng sốt mấy giây mới phản ứng kịp, lập tức vội vàng hừng hực, đôi chân nhỏ nện bước xông tới ôm lấy chân của cô: "Mẹ, mẹ đã đi đâu?"

Mạnh Hạ cúi người xuống, viền mắt hồng hồng: "Nhạc Nhạc, sao lại không ăn cơm vậy, không chịu ăn cơm sẽ không cao lên được."

Tiêu Ất cầm chén nhỏ ở trong tay, khó khăn đi tới, ánh mắt thoáng nhìn vào vết tím ở cổ của cô mà chần chờ một lát, cô ấy buồn bã nói ra: "Trong nồi có cháo hầm, tớ đi lấy cho cậu một chút."

Cô ấy đột nhiên không có dũng khí để dừng lại ở trước mặt Mạnh Hạ.

Từ Dịch Phong, đối với cậu ấy, anh sao mà nhẫn tâm như vậy?

Đứa nhỏ một buổi sáng đều không rời Mạnh Hạ một tấc, ngay cả khi Mạnh Hạ đi toilet mà cô bé cũng theo sát, không chịu rời đi. Tiêu Ất nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu: "Nhạc Nhạc, không đi nhà trẻ là thầy giáo sẽ không thích con đấy."

Nhạc Nhạc núp ở trong ngực Mạnh Hạ, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của cô: "Con không cần phải đi nhà trẻ, con muốn mãi mãi ở cùng một chỗ với mẹ."

Mạnh Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng: "Ất Ất, Tiêu Giáp có liên lạc với cậu hay không?"

"Không có." Tiêu Ất thở dài một hơi: "Anh ấy chỉ nói là lần này nhất định sẽ gọi Mạnh đại ca trở về."

Chân mày của Mạnh Hạ nhíu lại, trầm mặc trong tích tắc: "Sao có thể dễ dàng tách ra như vậy, có trở về hay không thì có ý nghĩa gì?" Bọn họ vĩnh viễn không quay lại được như trước kia, những đau xót đã tồn tại vẫn không cách nào khép miệng lại được.

Ánh mắt của Tiêu Ất tối tăm xuống, muốn nói lại thôi, rồi lại cắn cắn môi: "Tớ vừa rồi nhìn thấy hắn vẫn còn đứng ở cổng."

Cô cúi đầu xuống đưa mắt nhìn con gái, Nhạc Nhạc ở trong ngực cô đã ngủ thiếp đi, cô thay đổi tâm trạng chua xót, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, giọng nói lại xa xa: "Tớ đã nói hết cho hắn biết."

Nói cho hắn biết, để chỉ mong tất cả vì thế mà kết thúc đi.

***************************

Từ Dịch Phong lên xe, vẻ mặt nghiêm nghị, lấy điện thoại ra, môi mỏng nhẹ nâng lên: "Tôi ở Hoa Áo chờ cậu." Một câu nói lạnh lùng lộ ra sát khí thấu xương.

Mục Trạch đi vào Hoa Áo, đến phòng bao quen thuộc trước đây mà đẩy cửa bước tới, đập vào mặt là mùi thuốc lá nồng nặc. Anh biết là kể từ năm ấy hắn đã từ bỏ rồi mà.

Trong phòng tối đen nặng nề không có một tia sáng, anh vừa mới vào nên mắt có hơi khó chịu, hướng đến nguồn sáng lốm đa lốm đốm kia mà từng bước từng bước đi tới.

Từ Dịch Phong ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân, ngón tay động một cái.

Gian phòng bỗng nhiên sáng ngời chói mắt.

Hắn khẽ nghiêng người đứng lên, cùng Mục Trạch lanh lùng nhìn nhau. Bỗng dưng giơ cao tay tung một quyền mạnh mẽ, mãnh liệt và quá nhanh. Mục Trạch không né tránh kịp nữa, so với thân thủ của Từ Dịch Phong, anh căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong ngực bỗng dưng dâng lên một hồi buồn bực đau nhức, ánh mắt của Từ Dịch Phong đỏ bừng dâng lên một loại phẫn nộ: "Ngươi đáng chết!"

Mục Trạch hít sâu một hơi, trong ngực quặn đau, chống người đứng dậy, ánh mặt là một mảnh trong trẻo, khóe miệng ảm đạm động đậy: "Ngươi cũng biết rồi?"

Lúc nhận được điện thoại của Từ Dịch Phong, anh đã hiểu rõ. Từ Dịch Phong đột nhiên đưa Mạnh Hạ đi chắn chắn sẽ một mực điều tra, dựa vào bản lãnh của hắn, tra ra được chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, chuyện năm đó cho dù anh có xử lý sạch sẽ hơn nữa cũng vẫn để lại đầu mối.

Từ Dịch Phong tóm lấy cổ áo của anh: "Mục Trạch, con mắt của ngươi để ở đâu hả?" Tay của hắn run run, nghĩ tới những vũng máu kia, khắp nơi toàn là máu, lửa giận trong hắn bắn ra bốn phía, còn có cả một cảm xúc mà chính hắn cũng không rõ…… đó chính là đau lòng.

Đôi mắt của Mục Trạch lạnh lẽo, giận quá hóa cười: "Ngươi có tư cách gì mà ở chỗ này nói với ta? Từ Dịch Phong, cô ấy là chính ngươi không cần, kể cả đứa bé kia. Ngươi bây giờ tỏ ra như thế này là muốn chứng minh cái gì? Tình thương của ngươi? Lòng tốt của ngươi ư?" Mục Trạch cười nhạo một tiếng.

"Ngươi bây giờ quan tâm đến rốt cuộc là ai? Đứa bé kia? Hay là cô ấy?" Mục Trạch dựa lưng vào tường, hờ hững nói ra như mây trôi nước chảy: "Nếu như ngươi không phải lầm tưởng Nhạc Nhạc là con của mình ngươi sẽ đi dây dưa với cô ấy sao?" [Nếu Từ Dịch Phong không hiểu lầm Nhạc Nhạc là con của mình thì sẽ không quan tâm đến Mạnh Hạ làm gì. Anh Trạch nói cũng đúng:(]

Khóe miệng của Từ Dịch Phong cứng ngắc, cả người đứng bất động ở đấy, vẻ mặt bắt đầu mang nét âm u không rõ. Lời nói của Mục Trạch tựa như một cây kiếm Phong Duệ ngang nhiên đâm vào trong tim của hắn.

Mục Trạch nhìn vào hắn, vẻ mặt có hơi phức tạp nhưng vẫn nhịn đau mà khẽ cười một tiếng: "Từ Dịch Phong, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta? Cô ấy có ngày hôm nay như vậy đều là do ngươi ban tặng."

Ngón tay của Từ Dịch Phong răng rắc rung động, lạnh lùng xùy một tiếng, hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Hung thủ? Lừa gạt? Ngươi cho rằng mình có thể ở cùng một chỗ với cô ấy sao? Ngươi thật cao thượng, chỉ biết đền bù tổn thất cho cô ấy bằng cách thật sự yêu cô ấy ư?"

Nghe thấy lời mà hắn nói, Mục Trạch thật bình tĩnh: "Dịch Phong, ngươi vẫn là không hiểu được. Ta đối với cô ấy, cho tới bây giờ đều không phải là đền bù tổn thất gì cả, một cô gái tốt như vậy, ta chỉ muốn dành cả đời sau để yêu."

Cánh tay của Từ Dịch Phong từ từ buông thõng xuống.

Dành hết đời sau để yêu.

"Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, Dịch Phong, ngươi ở nơi này của Tiểu Hạ……" Mục Trạch đưa tay ôm vào ngực: "… Đã sớm thay đổi rồi. Ngươi cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô ấy còn có thể đối với ngươi như lúc ban đầu sao? Ha ha….." Anh cười khổ một tiếng: "Ngươi vĩnh viễn đều tự phụ mà coi trọng mình như vậy."

"Nhưng ngươi cảm thấy cô ấy sẽ gả cho ngươi sao?"

"Phải!" Mục Trạch một mực kiên quyết, nói năng khí phách, ánh mắt bình tĩnh: "Cô ấy khát vọng một mái nhà, ta có thể cho được, cả đời ta cũng sẽ không cần có con."

Trong ngực Từ Dịch Phong căng thẳng: "Cả đời sẽ không cần có con…" Hắn thì thầm lẩm bẩm, vẻ mặt mịt mờ khó hiểu.

Mục Trạch che ngực lại ho khan vài tiếng, một quyền kia của Từ Dịch Phong đúng là dùng hết sức mạnh.

"Ngươi không sợ cô ấy biết được ư?"

Sắc mặt của Mục Trạch hơi tái nhợt đi, ánh mắt bén nhọn nhìn vào Từ Dịch Phong: "Ngươi nếu đã biết thì vì sao không nói cho cô ấy? Dịch Phong, ngươi bây giờ cũng không sợ cô ấy sẽ khó chịu phải không? Ngươi sẽ không nói."

Anh hiểu ra trong lòng Từ Dịch Phong, Mạnh Hạ đã không còn giống với trước đây.

Mục Trạch từ Hoa Áo đi ra, bầu trời vừa rồi đầy nắng mà trong nháy mắt đã giăng đầy mây đen, mưa to hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ ập xuống. Anh đưa mắt nhìn về khoảng không u ám bao la, vẻ mặt tối sầm khó hiểu.

****************************

Lái ô tô đi vào đại học C.

Một mình Tiêu Ất trông nom trong tiệm, lúc nhìn thấy anh, nét mặt của cô đã hơi ngẩn ra. Mấy năm trước, khi cô ngồi ở trên ghế dài trong bệnh viện, vào lúc bất đắc dĩ nhất, khi ngẩng đầu lên, người đàn ông này đã đứng ở trước mặt mình. Tiêu Ất lần đầu tiên nhìn thấy anh thì anh đã khắc thật sâu vào trong suy nghĩ của cô rồi. Thời gian vội vã thoi đưa, thì ra là đã qua lâu như vậy. Cô rất nhanh quẹt ra một nụ cười tươi tắn và ấm áp: "Tiểu Hạ buổi sáng đã trở lại."

Mục Trạch sau khi giãn chân mày ra đã mỉm cười, anh đi tới, ngồi xuống một cái ghế.

Tiêu Ất cũng không nói gì, tiếp tục chế tác dây chuyền trên tay.

Mục Trạch thở dài: "Ất Ất, đôi khi tôi có suy nghĩ rằng năm đó, nếu tôi không đến thị trấn Hoa Mai thì có lẽ Tiểu Hạ cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ."

Động tác trên tay của Tiêu Ất dừng lại, cô cúi thấp đầu xuống, trong miệng nghèn nghẹn, trong mắt là bất đắc dĩ và bi thương: "Sao lại vô cớ nhắc tới chuyện này?"

Mục Trạch nhếch miệng lên: "Chuyện tai nạn xe cộ, Từ Dịch Phong đã biết rồi."

Dây chuyền trong tay ngay lập tức rơi xuống, những hạt châu văng đầy ra xung quanh. Lòng bàn tay của Tiêu Ất đã toát mồ hôi, nhơ nhớp, cuống họng như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói khàn khàn, điều chỉnh một lúc lâu, cuối cùng cô mới tìm lại tiếng nói của mình: "Hắn muốn làm gì?"

Trong đầu của Tiêu Ất nghĩ tới đầu tiên chính là Từ Dịch Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, cô khẩn trương nhìn vào Mục Trạch. Chuyện này, nếu Tiểu Hạ mà biết thì cô ấy sẽ dùng thái độ gì để đối mặt với bọn họ đây? Tiêu Ất cả đời này đối với việc ấy đã luôn tồn tại một cảm giác đau đớn trong lòng, cô không muốn lừa dối Tiểu Hạ, nhưng hoàn cảnh năm đó căn bản không cho cô một lựa chọn nào khác. Ánh mắt của cô hơi đỏ lên, mơ hồ cảm thấy nặng nề, giấy không gói được lửa.

Cô không dám tưởng tượng thêm, nếu như có một ngày như vậy thì Tiểu Hạ, Mục Trạch và cả cô nữa, rốt cuộc sẽ trở nên như thế nào.

"Hắn cái gì cũng không làm." Sắc mặt của Mục Trạch trầm trầm: "Ất Ất, tôi muốn lúc này đưa cô ấy rời khỏi đây."

Tiêu Ất hít hít chóp mũi đã chua xót, cô nắm tay lại, ngắm nhìn người đàn ông gần trong gang tấc này: "Chỉ cần cậu ấy ổn thì chuyện gì cũng tốt."

Mạnh Hạ mang hộp cơm đi tới, Nhạc Nhạc sít sao lôi kéo tay của cô.

Ba ngày không gặp mà thoáng như đã cả đời. Mục Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, Mạnh Hạ chỉ gật gật đấu, ánh mặt mất tự nhiên và tránh đi chỗ khác.

Mục Trạch khom người xuống: "Nhạc Nhạc…"

"Thúc thúc……"

Mục Trạch vươn tay ra, Nhạc Nhạc do dự một chút rồi đi tới, Mục Trạch ôm lấy mà công kênh cô bé lên vai, tiểu cô nương trong thoáng chốc đã vui vẻ trở lại.

"Tiểu Hạ, tớ đi ăn cơm. Nhạc Nhạc, tới đây, dì có chuẩn bị cho con một thứ hay ho." Tiêu Ất xoay người đi vào trong phòng.

Mục Trạch từng bước từng bước đi tới gần cô, nhìn cô thật lâu, vẻ chua xót trong mắt khó nén nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực kỳ: "Em có ổn không?"

Chỉ là vài chữ vô cùng đơn giản nhưng trong tim Mạnh Hạ lại chua xót khó chịu, đáy mắt từ từ thấm ướt. Cô cắn môi liều mạng nuốt nước mắt xuống, cuối cùng đã hạ quyết tâm, kiên định gật đầu: "Mục Trạch, em đồng ý với anh, chúng ta kết hôn đi."

Chúng ta kết hôn.

Bi thương đến chết tâm, huống chi lòng của cô từ lâu không biết đã chết đi bao nhiêu lần. Cô muốn một lần nữa bắt đầu một đoạn đường mới, phải cắt đứt tất cả mọi đường lui. Cùng Từ Dịch Phong đoạn tuyệt triệt để.

Từ Dịch Phong, tôi không phải là con rối của anh.

Vào thời gian ở bên bờ biển, Mạch Hạ đã suy nghĩ thấu đáo. Tiêu Ất vì cô mà quyết tuyệt từ bỏ tình yêu với Mục Trạch. Từ Dịnh Phong lại bức ép cô như thế, tĩnh mịch bên trong cô đột nhiên không cam lòng.

Mục Trạch trong nhất thời đã đứng sững ở đó, ánh mắt chờ mong trong nhát mắt đã vương vào một sắc thái khó hiểu, nhưng ngay sau đó anh đã trầm giọng nói ra: "Tốt."

Anh yêu quý mà đem cô ôm vào trong ngực, hai tay không ngừng run rẩy.

Mạch Hạ trầm mặc vùi đầu vào ngực của anh, lồng ngực rộng lớn này tựa hồ có thể chịu đựng được tất cả: "Mục Trạch, thực xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ của em. Em biết là mình không nên đồng ý với anh, nhưng mà em thật sự không còn cách nào, về sau… em sẽ cố gắng để yêu anh."

Mục Trạch cúi đầu xuống, hai người ôm chặt nhau, vào lúc đó, ánh mắt tự nhiên nhìn thấy dấu vết trên cần cô của cô. Sâu đậm như vậy, anh sít sao nắm tay thành quyền, đè nén khó chịu ở trong tim. Qua một hồi lâu, bàn tay mới từ từ buông ra, lời nói mềm mại: "Nha đầu ngốc, có thể lấy được em, anh cầu còn không được đây."

Thời gian yên tĩnh trôi qua, bên tai của cô truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ, dường như một làn gió hiu quạnh thổi qua.

****************************

Buổi tối, Mục Trạch về đến nhà đã đem hôn sự trực tiếp nói ra trong đại sảnh.

Lúc ấy Mục mẫu đã cầm lấy bình hoa bằng thủy tinh mà Kiều Dịch Kỳ vừa mới đưa tới, ném thẳng xuống mặt đất, một tiếng giòn tan, vỡ thành mảnh nhỏ, khởi đầu một đêm nôn nóng căng thẳng ở Mục gia.

"Con điên rồi sao? A Trạch!" Mục phu nhân lúc này hoàn toàn đã không còn nét đoan trang thường ngày, cả người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, con trai của bà lại muốn cưới một cô gái như vậy.

"Mẹ, con chỉ là nói với mẹ một tiếng, các người có đồng ý hay không cũng không liên quan gì đến con." Mục Trạch đã kiên quyết thì khó có thể thay đổi.

Mục phu nhân kinh ngạc thở không ra hơi: "Dù ta có chết cũng sẽ không đồng ý." Bà ấy phẫn hận nói ra, trong lòng chán ghét Mạnh Hạ tới cực điểm. Kiều Dịch Kỳ đỡ lấy người bà ấy, an ủi: "Dì cả, người bình tĩnh một chút đã." Đầu óc của cô ta trong lúc nhất thời cũng mụ mị.

Bọn họ muốn kết hôn? Cô ta thậm chí còn cảm thấy đó là ảo giác.

Mục Trạch nhìn thấy mẹ của mình như vậy cũng có chút không đành lòng, anh dùng một giọng nói kiên định mà nhàn nhạt nói ra: "Mẹ, con đã đồng ý làm việc ở viện nghiên cứu ở Pháp."

Sắc mặt của Mục phu nhân trong nháy mắt cứng ngắc: "Con đây là có ý gì? Muốn uy hiếp ta?"

"Mẹ, mẹ và Tiểu Hạ mà tiếp xúc với nhau, mẹ sẽ biết cô ấy thật sự là người tốt." Mục Trạch bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.

"Tốt? Như thế nào là tốt? Có thể sinh cháu nội cho ta sao?" Sắc mặt của Mục phu nhân ngưng trọng nhìn vào anh, than thở mà nói: "A Trạch, con cho rằng ta không biết sao? Một cô gái không thể sinh con, mẹ chồng nhà nào có thể tiếp nhận được?!"

Vẻ mặt của Kiều Dịch Kỳ khiếp sợ, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Mạnh Hạ, cô sao mà may mắn gặp được Mục Trạch như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi