YÊU TRONG ĐỢI CHỜ

Share

Cho đến tận gần sáng, anh mới chịu buông tha cho tôi, thỏa mãn mỉm cười nằm xuống ôm chặt tôi vào trong lòng, bàn tay lớn khẽ vuốt ve tấm lưng trần còn nguyên dấu tích những nụ hôn triền miên ban nãy.

Tôi thấy anh trầm ngâm rất lâu, dường như trong đầu vẫn đang còn suy nghĩ điều gì đó, cho nên mới lên tiếng: "Sao vậy?"

"Anh đang nghĩ, một năm qua em và con đã sống thế nào"
"Không phải em nói rồi sao, vẫn tốt mà"
"An An, anh đã đến muộn rồi"

Tôi xoay người lại, áp mặt vào khuôn ngực rộng lớn của anh, lắng nghe những tiếng trái tim đập bình ổn bên tai, đến cả tiếng hít thở đều đều của anh cũng trở nên thân thương với tôi quá đỗi:

"Cảm giác của anh thế nào?"

Anh hít sâu một hơi, mất nửa phút sau mới có thể trả lời: "Lúc anh nhìn thấy em bế Mục Mục từ trung tâm trông trẻ nhỏ đi ra, khi đó anh như một thằng điên"

Tôi kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt thâm trầm như biển bây giờ lại bỗng chốc trở nên xa xôi vạn trượng. Đây là anh, cũng không phải anh, người đàn ông tôi yêu không bao giờ mất lý trí đến thế. Làm sao anh có thể như người điên?

"Anh cứ đi bộ theo sau em. Em đi xe bus, anh cũng lên xe bus. Em tới nơi nào, anh tới nơi đó. Suốt một đêm ấy đứng dưới sân tòa nhà này, nhìn phòng em sáng điện rồi lại chờ phòng em tắt điện. Lúc nào cũng thắc mắc con đang làm gì, con đã đi ngủ chưa"

Người đàn ông tôi yêu chưa bao giờ nói nhiều như vậy, chưa bao giờ bày tỏ những lời từ đáy lòng mình ra với người khác như vậy, có lẽ anh đã phải chịu đựng rất nhiều, giày vò rất nhiều, và cũng khổ sở rất nhiều mới có thể nói với tôi những lời như thế.

Quả thực, như một thằng điên. Bởi vì đêm đó, Tokyo cũng đổ mưa rất to, hệt như hôm tôi sinh Mục Mục... vậy mà anh nói đứng dưới sân cả đêm...

Tôi im lặng rất lâu, thực muốn khóc mà lại không dám khóc, mãi rất lâu sau đó mới ngập ngừng nói: "Mục Mục rất giống anh"

"Anh chỉ cần nhìn một lần, cũng đủ biết thằng bé là con anh". Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, từng điệu bộ cử chỉ đầy yêu thương và trân trọng: "Khi đó anh mới hiểu, mình thật sự đã đến muộn rồi"

Tôi đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của anh, nói: "Không sao, vẫn đến là tốt rồi".


"An An, tại sao em lại bỏ đi"

Tôi hít sâu mấy hơi, phải cố gắng lắm mới có thể nói ra được mấy từ: "Anh còn nhớ câu hỏi trước kia của em không?"

"Anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi"
"Vậy anh nói đi, rút cục giữa anh và chị ấy là thế nào?"

Lần này anh im lặng một lúc, sau đó lại đột nhiên đứng dậy mặc quần áo. Trái tim tôi cũng vì hành động này của anh mà bỗng dưng hẫng mất một nhịp, một chút cảm giác mất mát lẫn đau lòng từ tận ruột gan xông lên.

Anh mặc đồ xong, cúi xuống hôn nhẹ tóc tôi, nói: "Đợi anh một chút". Sau đó mở cửa rời đi.

Thật ra là anh muốn làm gì? Tại sao không trực tiếp trả lời mà đột ngột bỏ đi như vậy? Chẳng lẽ chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi nhưng lại không muốn trả lời tôi hay sao?

YOULL ALSO LIKE
Mộng Dục - Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă...
[Edit-Hoàn] Tình Yêu Trực Tuyến - Nhu Nhu Nh...
1.7M
30.8K
Editor: Raining☘️☘️☘️ Nam chủ bề ngoài băng lãnh cấm dục thực tế lại là tên lưu manh côn thịt lớn tràn đầy sức sống ham muốn thể xác. vs Nữ chủ: Bề ngoài tinh khiết yếu...
[EDIT - NP] SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM
532K
9.4K
?Hán Việt: Bị khuê mật nam bằng hữu cáo liễu chi hậu ( np ) ?Tác giả: Túy Túy ?Editor: Dưa Xanh ?Bìa: Vườn Hồng Hạc | Elodie ?Nguồn: Vespertine ?Thể loại: Nguyên s...
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90K

Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời...
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia...
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT. ? TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit. GHI ĐÚNG TÁC GIẢ. ______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE ... ‼️ NHÂN VẬT...
【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh...
1.4M
105K
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Huyễn, Cổ đại, tranh b...

Tôi cứ nằm thắc mắc như vậy, cho đến khi anh quay trở lại, trên tay bế Mục Mục đang ngủ say, tôi mới biết rằng: hóa ra anh không muốn để con ngủ một mình ở phòng bên cạnh, sợ Mục Mục thức giấc sẽ không nhìn thấy tôi.

Trộm vía, con của tôi rất ngoan, ăn ngon ngủ ngon, từ khi sáu tháng đến nay chưa bao giờ tỉnh dậy nửa đêm để đòi bú cả, bởi thế cho nên tôi mới có thể để con ngủ một mình như vậy.

Anh đặt Mục Mục nằm bên cạnh mình, sau đó cởi đồ, nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ có con ở đây rồi, em có thể tin ba của Mục Mục được không?"

Tôi biết, anh nói như vậy là một phần trách tôi trước kia đã không tin anh, một phần là lấy tư cách của một người làm cha ra để giải thích cho tôi rõ. Hóa ra anh suy nghĩ cái gì cũng thấu đáo như vậy, còn tôi thì chỉ mãi ngông cuồng, miệng thì nói tin nhưng thực ra trong lòng lại luôn nghi ngờ anh.

"Em tin, nhất định tin"

Anh kéo tôi gối lên cánh tay mình, tay còn lại ôm Mục Mục, điềm đạm lên tiếng: "Anh với Hiền từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cô ấy thật ra... cũng có thích anh"

"Vậy anh thì sao?"
"Anh từng nghĩ mình thích Hiền, cho đến khi tham gia quân ngũ, anh mới hiểu đó chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã đơn thuần, chẳng có cảm xúc nhớ thương gì cả"


Tôi kinh ngạc, trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ anh: "Hai người...đã tới giai đoạn nào rồi?"

Anh nhíu mày, cúi xuống nhìn tôi khó hiểu: "Cái gì mà đến giai đoạn nào? Nếu năm sáu tuổi lỡ nắm tay nhau một cái thì có tính không?"

Không thể. Ảnh của hai người ôm nhau đứng bên bờ biển Nize, còn clip của hai người, chính mắt tôi đã thấy rõ ràng đêm nào chị ấy cũng vào phòng anh khi còn ở Uzbekistan, vậy mà anh lại nói không có gì.

"Khi ở Uzbekistan, đêm nào em cũng thấy hai người ở riêng với nhau"
"An An, ở công ty đã bao giờ anh có hành vi nào vượt quá giới hạn công việc với em chưa?"

Tôi lắc đầu: "Chưa"

"Làm kinh doanh có nguyên tắc của kinh doanh. Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Anh không thích chơi trò gian tình với thư ký của mình, hơn nữa cô ấy còn là bạn từ thủa nhỏ của anh. Anh không nhiều sức khỏe đến thế đâu"

Hàm ý trong câu nói này của anh khiến tôi lập tức đỏ mặt. Đúng vậy, chúng tôi ở Uzbekistan, trừ lúc anh bị thương ra, đêm nào cũng quấn quít. Chuyện anh bảo không nhiều sức khỏe đến thế, cũng không phải là không có khả năng.

"Em có nghe nói, giữa anh và chị ấy còn có một đứa con"

Bàn tay anh ngừng vuốt ve lưng tôi, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc khó che giấu:

"Người ta cho em xem cái gì, thì em lập tức tin?"
"Em có thể không tin sao? Bất cứ thứ gì cũng đều đứng về phía chị ấy, em còn có thể làm cái gì?"
"An An, tại sao rút cục là em vẫn không tin anh?"
"Em tin anh, nhưng có quá nhiều thứ khiến em không thể không nghi ngờ".

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Những thứ bày ra trước mắt, đôi khi không phải là sự thật. Dù cả thế giới có nói thế nào, chỉ cần em có lòng tin đối với một người, thì dù người đó có làm sai, em cũng vẫn cảm thấy đúng"

Cho đến rất lâu sau này tôi mới hiểu thật sự được hàm ý của anh trong câu nói này. Anh đã từng phải nghe chuyện của tôi với Hoàng Minh Hải, nghe chuyện của tôi với Dương, đến Tokyo lại biết đến thêm một Ethan. Nhưng anh là kiểu đàn ông có lý trí, có lập trường, một khi anh có niềm tin vào cái gì thì sẽ tuyệt đối tin.

"Anh, em thật sự đã sai rồi sao?"
"Em không sai, mà là do anh không bảo vệ em tốt"

Tôi ôm chặt anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải đâu”


"Sau khi em bỏ đi, anh đã biết được thêm rất nhiều chuyện, chỉ có điều vẫn mãi không tìm được em"
"Vậy tại sao anh có thể đến đây?"

"Từ tài khoản Zalo của em". Anh cười cười: "Tìm được đến Kyoto rồi, lại không thấy em. Rút cục là mất thêm nửa tháng nữa mới có thể đến được Tokyo này"

Đêm hôm đó, chúng tôi nói chuyện rất lâu, nói về rất nhiều chuyện đã qua, nói về những dự định sắp tới.

Anh nói sau khi tôi bỏ đi, anh dường như đã lục tung cả Việt Nam để có thể tìm tôi. Ông nội thì đã tỉnh nhưng chân thì không cử động được nữa, bây giờ phải di chuyển bằng xe lăn.

Khi tôi hỏi đến Lưu Tố Cầm và Hoàng Minh Hải, anh nói, ngày hôm tôi bỏ đi, cũng là ngày anh chính thức dùng đoạn clip ghi lại được khi còn ở Uzbekistan công bố với báo giới.

Khi đó, Hoàng Minh Hải nhốt anh vào trong hầm, cùng Đới Mục Lãm tra tấn anh, ép anh nhượng lại cổ phần và quyền khai thác mỏ vàng TM20, còn vô tình nói ra Lưu Tố Cầm là người đứng sau giật dây tất cả.

Thông tin đó sau khi được truyền ra, không những Hoàng Minh Hải không được ngồi vào chiếc ghế Tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính mà còn bị truy tố trước pháp luật, hiện tại hai mẹ con Lưu Tố Cầm đang phải ở trong trại giam. Hoàng Minh Kính cũng vì chuyện này mà gần như phát điên, bây giờ một mình ông ta dọn ra biệt thự ở ngoại ô sinh sống. Không liên quan bất cứ chuyện gì đến tập đoàn Diên Kính nữa.

Lúc này, tôi mới hiểu ra rằng: hóa ra anh tình nguyện bị bắn, tình nguyện bị tra tấn ở Uzbekistan, tất cả cũng là vì mục đích này, thực ra những chuyện xảy ra sau đó cũng đã sớm nằm trong dự liệu của anh từ trước cả rồi.

Nghĩ đến đây, tôi không thể không thán phục người đàn ông đang nằm bên cạnh. Anh thật sự có đầu óc quá phi thường, giác quan và sự tỉnh táo cũng nhạy bén quá mức kinh người, thông minh vô hạn.

Mục Mục của chúng tôi, nhất định sẽ được thừa hưởng gen giỏi giang xuất chúng từ anh. Tôi tin như vậy!!!

Tôi ôm chặt anh một chút, trong lòng thực muốn khẳng định lại một lần nữa: "Anh và chị ấy, đi đến cuối cùng vẫn là không có gì, đúng không?"

"Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu người nào". Anh ngừng lại một chút, khẽ cúi xuống hôn lên mái tóc tôi: "Cho đến khi được gặp em"

Trái tim tôi kịch liệt chấn động, một niềm hạnh phúc lớn lao lan tỏa từ tận đáy lòng xông lên. Đây có phải là một gia đình hoàn hảo không? Là ba người cùng nằm chung một chiếc giường, cùng vui cùng buồn, cùng nắm tay nhau vượt qua tất cả không?

Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy tình yêu luôn luôn đợi chờ của mình bây giờ đã không còn phải chờ đợi nữa. Bởi vì bây giờ tôi biết là anh yêu tôi rồi!!!

Tôi như chìm trong men say hạnh phúc, bỗng dưng lại hỏi một câu sặc mùi ghen tuông tầm thường: "Vậy anh đã từng chạm vào ai ngoài em chưa?"

Anh kiên định nói: "Anh thất thân hoàn toàn trong tay em"

Tôi mỉm cười hài lòng: "Thế thì...thêm lần nữa"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi