[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Mượn lực điều khiển lực, chiêu này tựa hồ là một lựa chọn khá ổn…

“Cái gì?” Không rõ Jaejoong đang muốn chơi trò gì, tên cầu đầm cầm gậy chọc vào ngực Jaejoong. “Kim Jaejoong, mày đang coi bọn tao là lũ ngu ngốc mà trêu chọc sao?”

“Không có ah, chỉ là làm một cuộc giao dịch thôi.” Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của tên kia, Jaejoong nở nụ cười. “Bọn mày giúp tao xử lý một học sinh mới, tao giúp bọn mày ở lại trường học, thế nào?”

“Học sinh mới?” Bọn chúng nhìn nhau, tên cầm đầu bảo người thả Jaejoong ra. “Mày có phải đang nói, Jung Yunho không?”

“Bọn mày biết tên đấy?” Xoa xoa tay bi đau, việc những tên này biết Yunho khiến cho Jaejoong có chút kinh ngạc.

“Nói nhảm, Yunho là người bọn tao không thể trêu chọc, chẳng có ai ngu ngốc đi đắc tội chính đại ca của mình cả!”

Đại ca!?

Không đợi Jaejoong phản ứng với lời hắn vừa nói, tên kia đã vung mạnh cây gậy phang vào người Jaejoong, một cú đánh hết sức, khiến cho Jaejoong gập người lại ôm bụng, lại một gậy khác vung đến gần mặt, may mắn Jaejoong nhanh hơn, tuy không bị đánh trúng nhưng vẫn không tránh được những cú đấm của người khác.

Jung Yunho, anh rốt cuộc là người như thế nào?

Đáng giận…

Cắn răng, Jaejoong ra sức liều mạng ngăn cản những cú đánh không ngừng vung tới, tìm một cơ hội phản công, cậu không phải dạng người ngoan ngoãn để người khác đánh, đánh ngã mấy tên, lại nhận được mấy cú đấm, vừa kêu lên một tiếng, một cú đánh mạnh mẽ nhằm vào bụng cậu khiến Jaejoong không chịu nổi ngã xuống.

Tên cầm đầu giơ tay lên nhắm ngay mặt Jaejoong, vung mạnh muốn quật gậy vào đầu cậu, Jaejoong nhắm mắt lại nhưng đợi mãi không thấy đau nhức, mở mắt ra, chỉ trên mặt tên kia cũng tràn đầy thần sắc kinh hoàng khó giấu, cây gậy bị ném sang một bên, mà người trước mặt cậu, rõ ràng là vừa bị đánh, môi đang chậm rãi chảy máu…,

“Jung… Yunho?” Jaejoong nhíu lông mày, nhìn kẻ vừa đỡ cho cậu một gậy…

“Đại ca, anh không sao chứ? Thật xin lỗi, em không phải cố ý…” Tên gặp rắc rối muốn giải thích, lại bị Yunho dùng ánh mắt ngăn cản.

“Về trước đi, chuyện này tao sẽ xử lý, về sau đừng có tìm Jaejoong gây phiền phức, cút!”

Trừng mắt nhìn đám học sinh xấu bị Yunho quát tháo hỗn loạn chạy đi, Jaejoong mới sực nhớ tới mình, nhưng thân thể đau nhức khiến cho cậu không cách nào đứng dậy được, đúng lúc đó, một đôi tay ôm lấy cậu.

“Đây là ý gì vậy? Tôi không phải con gái!” Phát hiện động tác của Yunho, sắc mặt Jaejoong tối sầm đi.

“Tôi biết rõ, nếu cậu là con gái, tôi đã để cho bọn họ tiếp tục, thậm chí là đè cậu.” Nói lời thật lòng, Yunho căn bản không sợ sẽ hù dọa Jaejoong.

Nheo mắt lại, nhìn kỹ bên sườn mặt của Yunho, Jaejoong an phận để cho hắn ôm, ánh mắt cậu vẫn không hề đứt đoạn.

“Jung Yunho, anh với bọn họ là quan hệ gì?”

“Không phải bọn họ gọi tôi là đại ca sao?” Yunho cười thản nhiên.

“Là anh bảo bọn họ tới trường bán thuốc sao?” Ánh mắt Jaejoong sâu thêm vài phần.

“Tôi tới trường học báo danh xong mới biết bọn họ bán thuốc tại đây, tôi không cố ý làm cho cậu khó xử, tôi chỉ là có hứng thú với cậu.”

“Anh là người như thế nào?”

Nhìn Jaejoong, Yunho giảm thấp thanh âm, dán vào tai Jaejoong, chậm rãi phun khí. “Một người rất nguy hiểm, thế nào, muốn nhận thua sao?”

Nhận thua?

Không có cửa đâu cưng!

Tùy ý để Yunho ôm cậu đi tới phòng y tế trong trường, Jaejoong trầm mặc suốt, lúc Yunho đặt cậu xuống giường bệnh, cậu ngay lập tức nắm chặt lấy cổ áo Yunho ——

“Giúp tôi đỡ một gậy, tôi cũng không cảm kích anh đâu, Jung Yunho!”

Cười to, tỏ vẻ hắn hiểu rõ, một giây sau, Yunho đã hôn Jaejoong đến trời đất quay cuồng…

Nụ cười khiêu khích, cũng là nụ cười hiểu rõ của hắn với Jaejoong.

Có khi, phải nói là do hai người họ giống nhau quá mức, biết rõ sẽ nói như vậy…

Chưa bao giờ cần cảm kích, nếu đối phương làm như vậy lại khiến cho họ cảm thấy quá mức dối trá, nếu như được chọn, hai người vẫn thích hưởng thụ cảm giác đối địch hơn.

Ít nhất, làm như vậy, sẽ không khiến hai người bị tổn thương…

Lưỡi quấn lấy nhau, cảm giác ướt át cùng từng đụng chạm kích thích mọi giác quan, Jaejoong không phải chưa từng hôn, nhưng nụ hôn kịch liệt như vậy là lần đầu tiên.

Trong miệng Yunho tản ra mùi máu nhàn nhạt, lại càng khiêu khích dục vọng mẫn cảm của hai người.

Khác hẳn với nụ hôn thị uy của cậu với Yoochun, Yunho liên tục tàn sát bừa bãi cùng với khát vọng bá đạo, hô hấp của Jaejoong ngày càng dồn dập, ngực cậu cũng phập phồng kịch liệt hơn, lúc môi dời đi, tay Yunho liền tiến vào trong đồng phục của Jaejoong, vừa mới di động, liền nghe thấy tiếng rên nhẹ vì đau nhức của Jaejoong.

Không cần hỏi nhiều, Yunho trực tiếp giật cúc áo đồng phục cậu ra, ngực tuyết trắng lộ ra trước mặt hắn, vết bầm nhàn nhạt khiến cho Yunho nhíu chặt lông mày.

Nhìn Jaejoong vì nụ hôn vừa rồi mà trong mắt ngập sương mù, Yunho cắn lên cổ cậu một cái, đau đến mức khiến cho Jaejoong phục hồi tinh thần mở mắt trừng hắn.

Jaejoong chưa từng thích để người khác đụng chạm, bởi vì trong trí nhớ của cậu, đây là đại biểu cho một trận đòn hoặc dục vọng chiếm đoạt.

Không có thiện ý, không có ôn nhu, chỉ có hết lần này đến lần khác tổn thương.

Cho nên, lúc Yunho cắn cậu, khơi gợi lại trí nhớ của cậu, cũng làm cho cậu không cam lòng yếu thế cắn lên môi Yunho!

Nhịn đau nhức khi bị cậu cắn đến chảy máu, Yunho không hề tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, dùng sức một cái đè Jaejoong xuống giường, nhìn mái tóc đen của cậu tán loạn trên giường trắng tinh, trong ngực Yunho liền bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt…

Ngọn lửa này lan tỏa, chiếm lấy hai mắt của Yunho. Hắn đưa tay lướt qua nơi Jaejoong bị thương, thăm dò phản ứng của cậu, thuận thế trượt vào trong quần của Jaejoong.

Nhếch môi, Jaejoong không ngăn cản Yunho, chỉ đến khi tay Yunho đụng vào hạ thân cậu, Jaejoong liền dùng đầu gối chạm vào chỗ nóng rực của Yunho, nhẹ nhàng ma sát.

Đây là có ý gì, bọn họ đều hiểu, hoặc đều không hiểu.

Yunho khẽ cười nhìn Jaejoong, dán tai lên môi cậu, phun khí, khiến cho thần kinh mẫn cảm của Jaejoong liền khẽ rung lên.

Đã bắt đầu, thì không cách nào dừng lại được.

Lè lưỡi liếm lên mạch đập chỗ cổ Yunho, khiêu khích dục vọng của hắn, Jaejoong có thể cảm nhận được tay Yunho đã bắt đầu chậm rãi chuyển động, tựa như lần hắn làm với cậu trong ngõ hẹp, chỉ có điều lúc này, đầu ngón tay Yunho lại càng nhu hòa hơn.

Cảm giác phân thân Jaejoong dần dần sưng lên, dưới tay Yunho chậm rãi biến lớn, phồng lên dưới lớp quần, lúc Jaejoong phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, Yunho đã kéo quần vào đồ lót của cậu xuống, để vật phấn khởi ở bên trong có thể giải thoát khỏi trói buộc.

Không khí hơi lạnh khiến cho phân thân khẽ rung rung, giống hệt một món đồ chơi nho nhỏ, kìm nén cảm giác xấu hổ, Jaejoong thấy Yunho dùng ngón tay trêu đùa tính khí của cậu, muốn quay mặt đi, Yunho lại không cho phép.

Ngón tay rời khỏi phân thân Jaejoong, tiến vào trong miệng cậu, là thăm dò, cũng là khiêu chiến của hắn với Jaejoong.

Jaejoong ngừng rên rỉ, đây là cơ hội cuối cùng mà hắn cho cậu…. Jaejoong đã hiểu được ý của Yunho, nhìn chằm chằm ánh mắt cuồng vọng như thể sẽ chiếm đoạt toàn bộ người khác, nuốt một ngụm nước miếng, lựa chọn phối hợp động tác của hắn.

Muốn chơi thì chơi tới cùng, đặt cược ván này, tôi sẽ không thua anh đâu.

Từ lúc đó, tôi đã tự nói với mình, không được dễ dàng cúi đầu trước anh…

Liếm láp ngón tay Yunho, Jaejoong nở nụ cười, liền hít một hơi, vì Yunho đã dùng khoang miệng ấm áp của mình bao bọc lấy bên dưới của cậu, hàm răng khẽ trượt, đầu lưỡi liếm láp khiến cho Jaejoong nhịn không được bật tiếng rên rỉ.

“Uh…. Đợi chút… a….” Đưa tay lên che miệng, dù rất muốn rên rỉ nhưng Jaejoong không chịu để cho bất kì tiếng nào thoát khỏi miệng.

Bộ dáng không chịu thua, quả nhiên rất mê người ah…

Nhìn Jaejoong nhẫn nại, Yunho nở nụ cười, rời khỏi chỗ phấn khởi của Jaejoong, đầu lưỡi lướt dọc theo vật kia, dừng lại ở lòng bàn tay cậu, khẽ liếm, khiến cho Jaejoong không tự chủ được mà xấu hổ khi hiểu được ý của hắn.

Dám cười cậu…

Cảm xúc phẫn nộ tràn ngập, Jaejoong buông tay của mình, có chút thô lỗ mà vụng về nắm chặt quần Yunho, học cách Yunho làm với cậu, kéo quần áo ngăn cách xuống, phân thân của Yunho đã sưng huyết từ lâu nhảy ra khiến cho người khác phải xấu hổ.

Nhìn tính khí của mình rõ ràng nhỏ hơn của hắn, Jaejoong có chút do dự, lần trước không nhìn kỹ, chỉ dùng tay không có cảm giác rõ ràng như thế này, tận mắt nhìn, khiến cho Jaejoong lại càng thêm không phục.

Dựa vào cái gì đều là đàn ông, tên này lại lớn hơn cậu?

Cái này không phải rất bất công sao…

Híp mắt, Jaejoong như trả thù dừng sức nắm chặt vận mệnh của Yunho, khiến cho Yunho thò tay ngăn cản cậu.

“Chỉ dùng miệng thôi, không cần cậu làm cho tôi tuyệt hậu.” Trong mắt Yunho hiện lên đầy vui vẻ, như thể nắm rõ tâm tư của Jaejoong trong lòng bàn tay.

“Miệng thì miệng, cho rằng tôi không làm được sao?” Bướng bỉnh đáp trả, Jaejoong cắn răng, há to miệng, có chút gian nan ngậm lấy vật cực đại của Yunho.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến cho cậu có chút không thích ứng, cộng thêm đây là lần thứ nhất giúp người đàn ông khác làm việc này, biểu tình của Jaejoong không khỏi toát ra chút khó chịu, cau mày, học động tác của Yunho, lắc lư đầu, lấy đầu lưỡi quấn, mong muốn để cho dục vọng của Yunho tăng thêm.

Nói thật, kỹ thuật của Jaejoong không được tốt lắm, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu đỏ ửng lên, cố gắng để phân thân của hắn vào trong miệng, lại khiến cho Yunho nhiệt huyết sôi trào từ tận đáy lòng, ngửa đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Chỉ cần là đàn ông đều hiểu đây là có ý gì, Jaejoong đè nén cảm giác thẹn thùng xen lẫn hưng phấn trong lòng, nắm lấy hai túi thịt non mềm, xoa nắn, khiến cho lửa dục vọng tràn ngập trong hai mắt Yunho.

Phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, tay Yunho bắt đầu không an phận vuốt ve lưng Jaejoong, ngay lúc Jaejoong còn chưa kịp phản ứng xem hắn định làm cái gì, tay Yunho đã suồng sã trượt vào giữa hai chân cậu, trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại không chút che đậy!

Giật mình nhận ra ý đồ của Yunho, Jaejoong rời khỏi phân thân của hắn, muốn ngăn cản, một giây sau, giữa mông liền truyền đến cảm giác căng tức khó chịu, không cần hỏi, Jaejoong cũng biết Yunho làm cái gì.

Cậu muốn giãy dụa, lại bị Yunho đè xuống, dùng đùi giữ chặt, ngón tay cũng chậm rãi chuyển động trên cơ thể cậu.

“Jung Yun…. Anh dừng tay cho tôi… Đau…” Nhịn không được cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập, Jaejoong theo bản năng kêu lên.

“Thả lỏng, cậu sẽ thấy thoải mái thôi, cứ cảm nhận đi, giống với lần cậu bắn ra trong tay tôi ấy…”

“Anh cút… Ah…”

Jaejoong muốn mắng người, lại không chống cự nổi ngón tay của Yunho, nhất là lúc Yunho gợi lại kí ức kia, cảm giác như vậy, kích thích như vậy, đều khiến cho toàn thân Jaejoong bất giác khô nóng.

Đồng thời cũng làm cho cậu dần dần quên đau nhức, bắt đầu cảm nhận khao khát nguyên thủy nhất của thân thể, ngay cả tính khí cũng trướng lớn thêm vài phần…

Nằm ở dưới thân người đàn ông khác, bị người ta vuốt ve, đây là chuyện mà từ nhỏ đến giờ Jaejoong chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải.

Cho dù có người đàn ông nào muốn lấy lòng cậu, Jaejoong đều dùng sự chán ghét cùng chống cự mà đáp lại, chỉ có Jung Yunho, cho dù cậu theo bản năng phản kháng, nhưng lại không bài xích việc bị hắn đối xử như vậy…

Đây là vì cái gì?

Là vì cậu thật sự không chịu thua?

Hay là, cậu và hắn có hứng thú giống nhau, khiến cho cậu, bất giác muốn khiêu khích?

Nghi hoặc hiện lên liên tiếp trong đầu, Jaejoong chưa kịp hồi thần đã bị Yunho khơi dậy khoái cảm, lúc cậu lấy lại tinh thần nhìn Yunho thì đã cảm thấy ngón tay hắn đang dò xét đi vào bên trong!

“Ah…. Jung… Đây là phòng y tế…” Tia lý trí cuối cùng sót lại nhắc nhở Jaejoong phải ngăn cản ý đồ của Yunho.

“Vậy thì sao? Các thầy cô đang họp mà. Thân là hội trưởng hội học sinh, cậu hẳn phải rõ hơn tôi chứ.” Yunho cũng không quên chuyện mà hắn nghe được lúc đi ngang qua phòng giáo viên.

Cắn chặt môi, Jaejoong hoàn toàn không có cách nào phản bác Yunho, thật sự là cậu biết rõ, cũng hiểu được, trong lúc họp, trừ khi có việc cấp bách thì sẽ không có ai đến phòng y tế cả…

“Bắt tôi dừng lại bằng cách này là vô dụng đấy.” Nở nụ cười, Yunho phảng phất như nhìn thấu tâm tư Jaejoong. “Trừ phi, cậu muốn nhận thua?”

Thua…. Nghe Yunho nói từ cậu không thích nhất, mày Jaejoong nhanh chóng nhíu lại, trừng mắt nhìn hắn, tính kiêu ngạo thúc giục Jaejoong ôm lấy cổ Yunho.

“Anh nói ai nhận thua? Muốn đè thì đè a, nói không chừng, anh có khi còn không có năng lực khiến tôi thoải mái!” Tuy rằng mạnh miệng nhưng thân thể Jaejoong lại bất giác tỏa ra hương vị trúc trắc.

Quả nhiên rất giống hắn, không hề dễ dàng cúi đầu, nhưng tiếc là chưa đủ kinh nghiệm.

Đầu ngón tay mạnh mẽ đâm vào, liên tục khiêu khích khiến Jaejoong khó chịu, cảm giác Yunho từ phía sau dán lên tai cậu, Jaejoong muốn né tránh, lại khiến cho môi Yunho đặt lên cổ cậu.

Nụ hôn như có như không kích thích mọi giác quan của Jaejoong, mỗi lần đều như khảo nghiệm cậu, Jaejoong giãy dụa, chẳng những không khiến cho Yunho dừng tay lại, ngược lại càng làm cho hắn hiểu cậu đang khó chịu, ngón tay chuyển động liên tục, đồng thời không ngừng dùng chân ma sát phân thân Jaejoong…

“Uhmmm… Anh đến cùng… Ah… Muốn chơi cái gì…” Jaejoong không hiểu, nếu như Yunho thật sự muốn thượng cậu, vậy trực tiếp làm luôn đi, sao còn diễn trò như vậy làm gì?

Cậu chán ghét, cảm giác quái dị này, khiến cậu dường như không nhận ra chính bản thân mình.

“Tôi sợ cậu đau a, thả lỏng người ra đi…” Gặm cắn tai Jaejoong, phát hiện cơ thể Jaejoong khẽ run run, ngón tay Yunho càng tàn sát bừa bãi.

Vươn ngón tay đâm sâu dò xét bên trong, nội bích non mềm bên trong Jaejoong cũng dần dần thích ứng với Yunho, bắt đầu có phản ứng lại, ngón tay Yunho bị hút chặt lấy, khiến cho Jaejoong kìm không được tiếng rên rỉ.

“Thật thoải mái a…” Dán lên người Jaejoong, để Jaejoong cũng có thể tinh tường cảm nhận khát vọng cực đại của hắn, Yunho ngậm lấy ngón tay cậu, thè lưỡi liếm lên đầu ngón tay mẫn cảm, rồi lại dẫn dắt bàn tay còn vương đầy nước bọt cầm lấy cái của hắn.

Đã có kinh nghiệm lúc trước, Jaejoong đại khái hiểu Yunho muốn cậu làm gì, phối hợp vươn tay bao lấy phân thân, tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng, cộng thêm sự đau đớn từ lúc bị đánh lúc trước, giao hòa lại, tạo thành một cảm giác không thể nói ra lời.

Jaejoong ra sức kìm nén, nhưng vẫn không khống chế được tiếng rên, nghe thấy vậy, phân thân Yunho lập tức trướng lớn hơn, tay Jaejoong gần như không thể bao hết…

“Ah… Tay… Bỏ ra…” Liều mạng đè nén ý định đầu hàng, tính quật cường của Jaejoong khiến cho cậu không chịu nói ra lời cầu khẩn Yunho, tuy vậy khuôn mặt đỏ bừng của cậu đã làm sáng tỏ hết thảy.

Hơi thở càng ngày càng gấp gáp, phối hợp với tốc độ ma xát ngày càng mãnh liệt, tính khí có dấu hiệu chuẩn bị giải phóng, tất cả đều chứng minh Jaejoong có cảm giác mãnh liệt với những vuốt ve của Yunho, nở nụ cười, ngay trước khi Jaejoong bắn ra, Yunho rút ngón tay, nắm chặt lấy dục vọng sôi trào của cậu.

“Jung Yunho!” Không ngờ tới Yunho lại làm như vậy, Jaejoong chỉ biết mở to mắt đầy hơi nước nhìn hắn.

“Không được bắn trước, muốn ra thì cũng phải ra cùng lúc với tôi.” Chóp mũi khẽ cọ lên gương mặt nóng bừng của Jaejoong, Yunho tuyệt không quan tâm làm như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn.

“Anh nằm mơ đi, tôi không phải nói, anh muốn thượng thì cứ việc rồi sao!” Gầm nhẹ lên, không thể giải phóng khiến cho Jaejoong ngay cả suy nghĩ cũng có chút khó khăn.

“Vấn đề là, tôi muốn cho cậu ở phía trên ah…” Ngữ khí mập mờ khiến cho người ta phải đỏ mặt, Yunho dùng sức một cái, ôm lấy Jaejoong đang nằm dưới, hai mặt nhìn nhau.

Mà trùng hợp thay, phân thân nhô cao của Yunho lại vừa vặn đặt trước cửa huyệt mẫn cảm mềm mại giữa hai mông Jaejoong, nhẹ nhàng ma xát, khiến cho Jaejoong không có cách nào khắc chế sợ hãi.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm Yunho, người ngu ngốc cũng đoán được ý của Yunho, đừng nói là cậu, trong mắt Yunho đang tràn ngập dục vọng trần trụi với cậu…

“Mẹ kiếp…” Chửi thề một câu, Jaejoong nhếch môi, đang định chạy lấy người, lại không địch lại lực đạo của Yunho. “Buông tay!”

Biết Jaejoong đang có ý định tự mình giải quyết, Yunho kéo cậu lại, dí sát mặt vào cậu. “Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là cứ chịu đựng như vậy mà đi ra ngoài, hai là làm theo lời tôi, nếu không, tôi cam đoan cậu sẽ không có cơ hội tự xử lí đâu.”

Đối mặt với sự tự tin của Yunho, Jaejoong muốn cãi lại, lại nhìn ánh mắt của hắn, bất tri bất giác hiểu rõ mức độ nghiêm túc trong lời nói của Yunho.

Tuy không hiểu rõ hắn, nhưng cậu biết hắn đã nói là làm được.

“Bình tĩnh, tôi sẽ giúp cậu, khiến cậu thật thoải mái…” Nhìn ra sự thỏa hiệp của Jaejoong, Yunho mềm giọng lại, lấy tay Jaejoong đặt trước cửa tiểu huyệt, ngữ khí như thôi miên: “Dùng ngón tay mở rộng chỗ này, để tôi đi vào…”

Điều này đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, tuyệt đối là một sự nhục nhã.

Thế nhưng, cho dù hiểu rõ điều ấy, Jaejoong phát hiện, cậu tựa hồ khó có thể chống cự lại lời của Yunho, trước sự dịu dàng kia, cậu không có cách nào phản kháng….

Cụp mắt xuống, Jaejoong lựa chọn tránh đi tầm mắt của Yunho, theo lời hắn khẽ mở rộng cửa huyệt, ngay lúc da thịt mẫn cảm bên trong tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, một vật cứng rắn nóng rực theo tay cậu chen vào, không đợi Jaejoong lùi lại, Yunho liền động thân một cái, khiến cho chỗ tư mật của hai người kết hợp chặt chẽ với nhau!

“A!!!…” Hét lên một tiếng, Jaejoong ngã sấp xuống vai Yunho, khóe miệng khẽ rên lên một tiếng. “Đau…”

“Không sao chứ…” Yunho săn sóc ôm lấy người đang giang chân ngồi trên người hắn, lấy một ít dịch thể nhẹ xoa bóp nơi hai người kết hợp.

“Dễ chịu chưa…” Lời nói đầy quan tâm của Yunho khiến cho Jaejoong quên đi ý niệm cứng rắn, níu lấy đồng phục Yunho đang mặc trên người, rên rỉ một tiếng.

“Sẽ thoải mái thôi, tôi hứa…” Hôn lên tóc mai của Jaejoong, ngón tay Yunho không ngừng xoa nắn vị trí gần tiểu huyệt, khiến cho khoái cảm xâm chiếm toàn cơ thể Jaejoong, đồng thời cũng khiến cho nội bích vốn căng cứng thả lỏng.

Vừa cảm thấy Jaejoong buông lỏng, Yunho liền nâng người cậu lên, trước khi cậu kịp phản ứng, động thân một cái, hung hăng tiếng mạnh vào trong nơi ấm áp kia.

“Ah… Đợi… Ah…”

Không giống với cảm giác đau đớn ban nãy, khoái cảm khác thường nhanh chóng xâm nhập thần trí Jaejoong, khiến cho eo cậu không tự chủ được phối hợp với động tác của Yunho bắt đầu chuyển động.

Biết rõ đây là lần đầu tiên Jaejoong làm với đàn ông, Yunho liều mạng tự nhủ mình không được quá mức.

Nhưng vừa thấy gương mặt xinh đẹp của Jaejoong tràn ngập khao khát và dục vọng, cộng thêm ánh mắt vẫn quật cường như trước, lại khiến cho Yunho không cách nào tự chủ.

Yunho đã từng lên giường với rất nhiều người nhưng không có ai giống như Jaejoong khiến hắn không cách nào khắc chế được lý trí của mình, ngay cả Junsu cũng không làm được điều đó.

Ban đầu định khiến cho cậu phải đầu hàng, vậy mà giờ đây ngay cả hắn cũng bị hãm sâu vào.

Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên, Yunho dán lên lưng Jaejoong, bỏ đi đồng phục ngăn cách, hắn càng tinh tường cảm nhận được da thịt ấm áp mịn màng của Jaejoong, đồng thời cũng khiến cho hắn càng thêm ôm chặt lấy cậu.

“Ah… Anh đừng dùng lực… Urghh… Thật khó chịu…” Dưới sự tấn công của Yunho, luật động bắt đầu trở nên ngoài tầm khống chế, tiểu huyệt căng ra, đau nhức, khoái cảm ập tới liên tục khó có thể dùng từ miêu tả.

“Thả lỏng, dùng cơ thể cảm nhận… Ah, cậu thật chặt…” Theo bản năng nói lên cảm xúc chân thật, Yunho ngồi dậy, ôm lấy Jaejoong, mặt đối mặt, “Thân thể của chúng ta quả thật rất hợp nhau…”

Cắn môi, trong mắt chứa đựng quật cường không chịu nhận thua, Jaejoong có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt Yunho, tóc tán loạn cùng với quần áo khoác hờ ở nửa thân trên, lộ ra nét chật vật, lại không thể nào che hết sự khao khát trong mắt.

Đó là cậu, nhưng lại là một Jaejoong mà cậu không biết.

Tuy rất khó chịu nhưng cậu muốn…

Từng đợt khô nóng trong cơ thể khiến cho Jaejoong bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào như trẻ con, thuận theo sự chỉ đạo của Yunho, Jaejoong phối hợp đung đưa eo, lúc cậu khẽ nhấc người lên, Yunho liền mạnh mẽ tiến vào, va chạm kịch liệt khiến Jaejoong không chịu nổi ngã vào người hắn.

Nhịn xuống tiếng rên rỉ nhận thua nhưng lại không cách nào ngăn chặn được bản năng…

“Cảm nhận được chưa, cậu sẽ thoải mái, cứ từ từ…” Yunho hướng dẫn cậu.

Khóe mắt đọng nước, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt cậu, vốn định đẩy tay Yunho ra, lại thành chống hai tay lên trước ngực Yunho trợ lực cho luật động kia, nương theo từng nhịp đẩy, tiểu huyệt của Jaejoong gắt gao cắn chặt lấy phân thân Yunho.

Cảm giác nóng hổi cứng rắn trướng đầy bao trùm lấy nửa người dưới, dịch thể nhớp nháp chảy ra giữa hai người, từ nơi đang tham lam nuốt lấy dị vật, kịch liệt va chạm phát ra thanh âm làm người ta xấu hổ, tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến người ta nghe nhất thanh nhị sở.

“Hô… Ah… Thật lớn… Ah…”

“Tôi đã bảo mà, thân thể của chúng rất hợp phải không… Thật thoải mái ah, Kim Jaejoong…”

“Anh câm miệng đi… Ah…. Urghh… Nhẹ thôi… Ah…”

“Tôi không nhịn được nữa rồi… Cậu bao lấy tôi chặt quá, thật nóng…”

“Bảo anh âm miệng… Ah… Anh là tên hỗn đàn… Đừng đụng vào phía trước, sẽ ra mất…”

Nghe tiếng rên rỉ như làm nũng của Jaejoong, Yunho chẳng những không nghe theo, ngược lại tay lại càng mạnh mẽ ma xát phân thân của Jaejoong, chốc lát sau, dịch thể trắng đục liền phun toàn bộ lên tay hắn…

“Ah!! Anh… Đủ rồi… Đủ rồi…” Thở hổn hển, khuôn mặt Jaejoong hiện tại khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách.

Jaejoong phát tiết xong, thân thể càng trở nên mẫn cảm, phân thân Yunho cũng trướng lớn hơn, nâng đùi cùng mông Jaejoong lên, đâm chọc mạnh mẽ vào trong tiểu huyệt non mềm!

Va chạm bất ngờ khiến cho Jaejoong không khỏi phát ra tiếng kinh hô, không kịp giãy dụa, một giây sau liền đắm chìm trong khoái cảm Yunho mang đến cho cậu, cho dù đây là lần đầu tiên, nhưng dưới kĩ xảo thuần thục của hắn, Jaejoong lại nhanh chóng khôi phục trạng thái trước khi phát tiết.

Giang chân ngồi trên người Yunho, hai chân tạo ra một góc đủ khiến người ta phải cảm thấy thẹn thùng, phân thân của cậu đứng thẳng ma sát với phần bụng Yunho, mà trong cơ thể cậu, phân thân của Yunho đang điên cuồng tàn sát bừa bãi rút ra lại đẩy vào…

Mồ hôi thấm ướt đồng phục, từng giọt từng giọt rơi xuống, quên mất hiện tại đang ở trong phòng y tế, quên mất chuyện này tùy thời sẽ bị người khác nhìn thấy, Jaejoong thở dốc, dùng toàn bộ khí lực cảm nhận Yunho.

Hai người đối mặt với nhau, bốn mắt tương liên, khoái cảm liền lên đến đỉnh cao nhất.

Bọn họ đều muốn chinh phục đối phương, việc nhận thua, hai người ai cũng không chịu thừa nhận.

Lúc này, dù là bị xâm phạm, hay là xâm phạm đều không quan trọng, quan trọng ở đây là cả Jaejoong và Yunho từ đầu đến cuối đều không chịu thừa nhận mình yếu thế.

“Đủ rồi… Anh mau dừng lại đi… Ah…”

“Dừng thế nào được… Muốn tôi dừng thì Kim Jaejoong, cậu đừng có cắn chặt lấy tôi nữa…”

“Mẹ anh… Ah… Rút ra đi… Đừng bắn….” Trực giác của đàn ông khiến cho Jaejoong tinh tường cảm nhận biến hóa của Yunho, có chút kinh hoảng muốn ngăn chặn, lại không khắc chế được phản ứng thành thật nhất của thân thể.

Yunho đương nhiên hiểu Jaejoong muốn nói gì, nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy eo Jaejoong, một lần lại một lần đâm vào, khiến Jaejoong dần dần mất đi năng lực phản kháng, tiểu huyệt co bóp mạnh mẽ, hút chặt lấy phân thân sắp giải phóng của Yunho, cửa huyệt chậm rãi chảy ra chất lỏng mà trắng.

“Đừng bắn… Jung Yunho!” Không biết nên kháng cự như thế nào, Jaejoong chỉ có thể gọi tên Yunho.

Ngay lúc cậu gọi tên Yunho, hắn liền hôn lên môi Jaejoong, cùng lúc đó, không quan tâm tới sự phản kháng của Jaejoong, bắn toàn bộ dịch thể nóng hổi màu trắng của mình vào trong tiểu huyệt của cậu, mà Jaejoong cũng bởi vì bị kích thích mà lại phát tiết một lần nữa…

“Uhmm…” Một tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra, thân thể Jaejoong liền mềm nhũn.

Lần đầu tiên làm khiến cho Jaejoong vô lực ngã vào người Yunho, ôm lấy cậu, Yunho chậm rãi đặt cậu xuống dưới giường vì nhiệt độ vừa rồi của hai người mà nóng rực, lúc Jaejoong ngã sấp xuống, quần áo liền tán loạn, giữa hai đùi cậu chảy ra dịch thể của Yunho, khiến hắn liếc mắt một cái liền đem phân thân vừa mới phát tiết qua xuyên thẳng vào cửa huyệt của Jaejoong….

“Ah… Jung… Không… Ah…”

Đâm vào từ phía sau, khiến cho Jaejoong không có cách nào chống cự, nắm chặt lấy ga gường, cậu chỉ biết thuận theo thân thể, bật lên từng đợt rên rỉ không có cách nào đè nén, cảm nhận thân thể của cậu và Yunho hòa hợp với nhau…

Jaejoong không biết mình đã làm với Yunho bao nhiêu lần, chỉ biết là, vào lần cuối cùng, cậu rốt cục mệt mỏi quá ngất đi, thậm chí Yunho rời đi lúc nào cũng không biết.

Vừa mở mắt ra, nếu như có thể, Jaejoong rất muốn nhảy xuống giường, chỉ là cả người tứ chi không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức, khiến cho cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn vị bác sĩ của phòng y tế.

“Tỉnh? May quá, trò Kim, mệt mỏi quá sao, trò đưa em đến đây rất lo lắng cho em đấy…” Bác sĩ nhớ lại, lúc ông rời buổi họp trở về liền nhìn thấy cảnh Yunho ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Jaejoong, rất tự nhiên cho rằng đây là quan tâm, bởi vậy, ông tuyệt không cảm thấy có vấn đề.

Ngược lại, Jaejoong nghe thấy lời của bác sĩ, nhíu mày lại, đấu tranh xem có nên hỏi Yunho đã đi đâu hay không, cúi đầu nhìn quần áo trên mình đã được sửa sang lại, đáy mắt liền lóe lên một tia sáng…

Thân thể rất hợp sao?

Jung Yunho, đừng tưởng rằng việc này đã xong, tôi tuyệt đối không nhận thua đâu.

Giữa chúng tay, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Người thắng, nhất định sẽ là tôi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu tiếp tục học ở trường này đâu…

Lật người, quyết định không quan tâm đến những lời tán thưởng của vị bác sĩ với Yunho, Jaejoong nhớ đến những kích thích mà Yunho mang đến cho cậu, nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi