[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

“Cậu vừa đi, bọn họ liền bắt đầu hành động.”

Đơn giản mở miệng, Carr nhìn khuôn mặt Yunho vẫn bình tĩnh như trước, không cần hỏi cũng hiểu, có lẽ việc này Yunho đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Thật là một đám thiếu kiên nhẫn, khó trách không làm được việc lớn.” Khinh miệt xùy một tiếng, Yunho không chút che giấu khinh thường của mình với “Bọn họ” trong lời Carr.

“Sao lại nói vậy, tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em trên danh nghĩa của anh, tuy không cùng họ cũng không cùng cha mẹ nhưng dù sao cũng đã từng sống cùng nhau.” Carr tự đáy lòng nói.

Nở nụ cười, Yunho chỉ vết sẹo nhàn nhạt trên mặt mình, mặc dù nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện nhưng Yunho so với người khác nhớ rất rõ, hắn sao lại bị thương, là ai làm…

“Bọn họ đã từng nghĩ đến việc giết tôi rồi, tôi còn phải chú trọng đến tình thân nữa sao?” Khẽ xoa môi, đáy mắt Yunho lộ ra lạnh lùng. “Hãy chờ xem đi, xem là bọn họ thắng tôi, hay là, tôi lấy được mạng của bọn họ…”

Nếu như dã tâm đang mở rộng, hắn sẽ tìm biện pháp tiêu diệt ý niệm này, hắn biết phải nhổ tận gốc từ thân thể đang có dã tâm đó, cho dù phải lấy mạng người đó, đều không sao cả.

Trên đời này không có điều gì có thể tin được, mềm lòng quá, sẽ khiến chính bản thân bị thương, điều này, từ lúc hắn là cô nhi đã từng hưởng rồi.

Cảm giác khi bị phản bội, cả đời khó có thể quên được…

Từ chối cho ý kiến, mím môi, trước ân oán của Yunho cùng anh em của hắn, y không có quyền nhúng tay vào, điều duy nhất có thể làm là sắp xếp mọi việc theo ý Yunho.

Mà điều này, cũng là nguyên nhân y có thể ở bên Yunho.

Gặp Jung Yunho, là điều ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời Carr.

Nếu không có hắn, chỉ sợ y ngay cả sống cũng khó khăn.

Còn nhớ lần đầu bọn họ gặp nhau, y đang bị một đám người đánh đập, khi đó, tuổi Yunho tuy nhỏ hơn y những đã có một khí thế khiến người ta không thể không cúi đầu.

Hắn cứu y, nói nếu y nguyện ý trở thành bạn của hắn, vậy y có thể sống sót, bằng không phải trở về cuộc sống trước đây, tiếp tục chịu người đánh…

Làm người, sao có khả năng không thức thời?

Đối với một đứa trẻ mồ côi mà nói, đó là một cơ hội, bởi vậy, đương nhiên, y chọn đi theo người trước mặt.

Ở bên người Yunho, y là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, cũng là người quen biết hắn lâu nhất.

Dù Yunho nói, hắn cùng y là bạn bè, nhưng Carr so với ai khác còn hiểu rõ hơn, Jung Yunho từ trước tới nay không cần bạn bè.

Bởi vì trong thế giới của hắn, việc này không tồn tại.

Đổi bạn giường liên tục, bước một bước là có người ngã xuống, ai cũng không biết, Jung Yunho còn trẻ tuổi như vậy lại có lực lượng lớn đến mức nào.

Bởi vì, Jung Yunho đã sớm giấu kín mọi thứ của mình.

Bức bách bản thân không cần quan tâm, mới có thể, sống trong thế giới như vậy…

“Đúng rồi, lúc về nước không phải cậu đã gọi cho Junsu sao, thế nào, gặp cậu ta chưa? Hay là có người mới thì quên người cũ rồi?” Gọn gàng chuyển chủ đề, Carr không muốn tiếp tục chủ đề đáng ghét kia.

Yunho nếu đã có chủ ý, bàn luận nhiều nữa, chỉ khiến cho hắn mất hứng.

Carr không ngốc đến mức đấy, lớn gan đi giật râu rồng ah…

“Cậu tốt nhất là sửa lại lời mình vừa nói, Junsu từ trước tới nay không phải người cũ.” Nghe thấy Carr nhắc tới Junsu, ý nghĩ giết chóc đột nhiên biến mất, quả thật, Yunho đối với Junsu rất đặc biệt. “Tôi không thích cậu dùng giọng điệu kiểu này nói về cậu ta.”

“Hay là dù cậu ngủ với ai, đổi người liên tục thế nào, Junsu đối với cậu mà nói không giống người bình thường.” Giảo hoạt nở nụ cười, Carr dò xét nhìn Yunho. “Thật không hiểu nổi, đã thích cậu ta như vậy sao lúc trước lại để cậu ta đi, bởi vì cậu ta nói phải đi sao?”

“Cậu ban đầu đâu có bà tám đến vậy, từ lúc sang Mĩ đến giờ đột nhiên dong dài.” Trừng mắt nhìn Carr, Yunho nói rõ không muốn trả lời y.

“Đây không phải dài dòng, tôi chỉ là tò mò từ lâu thôi, lúc trước cậu với Junsu rốt cuộc là như thế nào?” Vấn đề này, y thật sự đã sớm muốn hỏi, chỉ có điều sau khi Junsu rời đi, Yunho cũng rất ít khi đề cập đến cậu ta, khiến cho y không có cơ hội hỏi.

Thật vất vả mới bắt được cơ hội, Carr đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, bằng không nếu cứ tiếp tục ôm thắc mắc này, y sẽ sớm nội thương mà chết mất!

“Cậu ta nói kết thúc, tôi đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Giọng điệu của Yunho rất nhẹ nhàng nhưng lại không hời hợt, như thể sự việc chỉ đơn thuần như vậy.

Tuy lúc trước hắn rất giật mình với quyết định của Junsu, nhưng hắn hiểu được, Junsu rất thông minh, cho nên mới biết khi nào rời khỏi hắn thì tốt nhất, so với việc bị hắn vứt bỏ, Junsu chỉ là lựa chọn bỏ hắn trước thôi…

“Nói như vậy, là cậu bị đá sao? Thật không nhìn ra, Junsu có dũng khí như vậy nha… Bất quá, cậu quay trở lại Hàn Quốc lại tìm cậu ta, muốn hợp lại sao?”

Cho dù đây không phải phong cách làm việc của Yunho, nhưng Junsu đã không muốn Yunho rồi, còn việc gì có thể xảy ra nữa!

“Yên tâm đi, tôi không còn hứng thú nữa, huống chi bên người Junsu còn có một tên là Park Yoochun, mà tôi cũng tìm được, thứ càng thú vị hơn…”

“Tôi không phải món đồ chơi của anh!”

Giọng nói mạnh mẽ bác bỏ lời Yunho khiến cho Yunho cùng Carr đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Jaejoong mặc đồng phục lúc đến, ánh mắt giận dữ trừng Yunho.

“Sao không ngủ thêm chút nữa, tôi còn tưởng cậu mệt mà?” Bỏ qua kinh ngạc của Carr, Yunho cười đi về phía Jaejoong.

“Tôi nói, tôi không phải Kim Junsu, không phải món đồ chơi của anh.” Lời nói của Jaejoong cho thấy cậu đã nghe cuộc nói chuyện của Yunho cùng Carr.

“Tôi không nói cậu, chỉ bảo cậu rất thú vị… Ít nhất là lúc trên giường.” Hai mắt tràn ngập dục vọng nhìn Jaejoong, Yunho không thèm che giấu xung động muốn Jaejoong.

Liếc mắt nhìn Carr đứng một bên, Jaejoong cố nén ý nghĩ muốn nện một đấm lên nụ cười kia của Yunho, thân thể ẩn ẩn đâu khiến cậu không nhịu nổi nhíu lông mày, vượt qua Yunho cùng Carr định chạy đi.

Mắt thấy Jaejoong ngay cả phản bác cũng lười, Yunho vẫn theo bản năng bắt lấy tay Jaejoong, nhìn khuôn mặt Jaejoong vẫn rất kiêu ngạo, nở nụ cười.

“Tôi tiễn cậu?”

Hạ mắt, đôi môi Jaejoong lộ ra một đường cong khiến cho Carr nhìn đến choáng váng.

Y không hề biết, rõ ràng là đàn ông mà lúc cười, so với phụ nữ… Không, so với phụ nữ còn quyến rõ hơn!

Lấy điện thoại ra, ấn số, nụ cười của Jaejoong càng đậm thêm.

“Yoochun, là tôi, có thể tới đón tôi không? Tôi chờ cậu.”

Cái này xem như khiêu khích sao, Jaejoong?

Từ chối tôi, lại trước mặt tôi gọi cho tên Park Yoochun kia…

Buông lỏng tay, để Jaejoong trước mắt hắn đi ra khỏi phòng, Yunho đột nhiên bật cười.

Cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Quả nhiên, thật sự rất thú vị a…

“Yunho, Yoochun mà cậu ta nói có phải…” Không phải như y nghĩ chứ?

“Người yêu Junsu, Park Yoochun!”

Thu lại nụ cười, ném lại một câu nói, Yunho xoay người rời đi đến phòng bếp lấy nước uống…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi