[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Tin Junsu bị thương, là Yoochun báo cho Yunho.

Lúc Hee Chul mang Jaejoong đi, Shim Changmin rất tự nhiên gọi xe cứu thương cho Junsu, thuận tiện bảo Yoochun sang xem tình hình của cậu, tuy không bị thương chỗ hiểm nhưng dù sao bọn họ cũng là một đôi, Yoochun có quyền lợi và trách nhiệm biết về việc này.

Chạy tới bệnh viện, Junsu đã tỉnh táo nhàn nhạt nói với Yoochun, đây là chuyện liên quan đến quá khứ của cậu và Yunho, không để cho Yoochun có cơ hội nhúng tay vào mà để mặc Yunho đến giải quyết.

Đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, đập vào mắt Yunho là cảnh Yoochun đang thân thiết giúp Junsu thay quần áo, yên lặng nhìn vui sướng bất giác toát lên trong mắt Junsu, nếu không phải cậu thực sự bị thương, chắc mọi người đều nghĩ cậu đang giả vờ…

“Cậu có sao không?” Quan tâm Junsu nhưng hai mắt Yunho lại dừng trên người Yoochun đang tràn ngập địch ý.

“Tôi không sao, nhưng mà Jaejoong…” Không nói thẳng ra lời, đánh giá biểu tình của Yoochun, Junsu bất giác nhỏ giọng.

“Cậu ấy không có việc gì, cậu không phải lo lắng cho cậu.” Ngay trước mặt Yoochun, Yunho tiến lên, hôn lên mặt Junsu. “Nhưng mà vết thương này thật đúng lúc, quả thực như đang giúp tôi cảnh cáo cậu, đừng cùng Jaejoong chơi cái trò dò xét gì kia.”

“Anh muốn đi tìm cậu ấy sao?” Junsu nhẹ nhàng hỏi.

“Vì sao lại không đi? Tôi muốn cậu ấy, về việc này, từ lúc tôi gặp cậu ấy đã không hề thay đổi, chỉ là, hiện tại tôi càng quan tâm đến cậu ấy thôi…”

Nghe được lời Yunho nói, Junsu bất chấp vết thương sau lưng, bật cười, cậu đã hiểu rõ, Jaejoong đối với Yunho mà nói quan trọng đến mức nào…

Cười trong im lặng, Junsu đơn giản nói cho Yunho ai mang Jaejoong đi, về phần những việc khác, cậu tin tưởng, cho dù không nói Yunho cũng đoán ra được.

“Đây chính là nguyên nhân tôi muốn anh cách Jaejoong càng xa càng tốt!”

Ngay lúc Yunho chuẩn bị rời đi, giọng Yoochun đột nhiên truyền đến tai Yunho, nghiêng người, Yunho nhìn Yoochun lúc này đang rất nghiêm túc.

Biểu tình giống hệt hôm đến trường học tìm hắn gây phiền toái, chỉ có điều, giờ phút này lại nhiều thêm vài phần lo lắng.

“Tôi sẽ không để cậu ấy gặp chuyện không may, tôi dùng mạng của mình đảm bảo.”

Vứt lại một câu, quên cả nhìn Junsu cùng Yoochun sẽ phản ứng như thế nào, Yunho bước dài ra khỏi phòng bệnh viện, lấy di động ra, ấn số của Jaejoong, mặc dù biết Jaejoong là bị người kia dẫn đi, nhưng nếu mục đích của người kia giống với những gì hắn đoán, vậy người kia chắc chắn sẽ nghe cuộc điện thoại này…

Máy điện thoại kết nối, Yunho nở nụ cười, còn tưởng rằng sẽ là người như hắn đã dự liệu, nhưng vừa nghe đối phương gọi tên mình, Yunho liền dừng bước, nhíu mày.

“Cậu ấy đâu?” Yunho hỏi tất nhiên là Jaejoong.

“Ji Kyu muốn gặp cậu.” Không trả lời Yunho, Hee Chul nói lái sang chuyện khác.

“Tôi không hỏi cái này, Jaejoong đâu?” Đối với sự phớt lờ của Hee Chul, giọng điệu của Yunho liền sa sầm hẳn.

Trầm mặc, Hee Chul đương nhiên nhận ra Yunho không vui, nhưng điều này cũng khiến cho y có lý do giúp Kwon Ji Kyu.

“Tự mình đến đây đi, cậu hẳn đã điều tra được Ji Kyu đang ở đâu, tới chậm một bước, tôi không dám đảm bảo cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu biết Ji…” Dừng lại, ngay cả Hee Chul cũng tỏ ra kinh ngạc.

Nhìn y, Jaejoong không thể nào không phát hiện ra bất thường của y, nghênh đón ánh mắt kia, Hee Chul bỗng nhiên tặng cho cậu một nụ cười đầy sâu xa.

“Xem ra, Ji Kyu không tìm nhầm người.” Ném di động lại cho Jaejoong, Hee Chul quay người định đi.

“Lời này của anh là có ý gì? Cái gì gọi là không tìm nhầm người?” Tên Jung Yunho kia đã nói gì với y?

Nhìn chằm chằm gương mặt mê mang của Jaejoong, Hee Chul không trả lời cậu, chỉ vào đồ ăn mà Kwon Ji Kyu đưa tới. “Không có độc đâu, ăn hết nó đi, chúng tôi không muốn Yunho nói chúng tôi ngược đãi cậu.”

Hừ một tiếng, thần sắc Jaejoong tràn đầy khinh thường, ngay trước mặt Hee Chul, đi đến bên bàn, vươn tay một cái hất đổ tất cả, nói rõ sẽ không làm theo lời Hee Chul.

“Mặc kệ tên Jung Yunho kia nói gì với anh, anh đừng nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời mấy người!” Đây là tính tình bướng bình của Jaejoong, cũng là niềm kiêu ngạo của cậu.

Nếu như người khác muốn cậu làm gì cậu liền làm theo thì cậu đã không gọi là Kim Jaejoong…

Cười nhẹ, đối với khiêu khích của Jaejoong, Hee Chul chẳng những không bất ngờ, ngược lại, y càng hiểu rõ hơn lời Yunho vừa nói là có ý gì:

Đừng có uy hiếp tôi, cũng đừng làm vậy với Jaejoong, nếu không, cậu sẽ nhìn thấy một tôi khác, chỉ là cậu ấy tên Kim Jaejoong mà thôi.

Đều không sợ chết?

Hay căn bản không quan tâm tới bất kì cái gì?

Cũng vì giống nhau cho nên mới hấp dẫn nhau sao?

Một người như vậy, cậu sẽ vì cậu ta mà làm đến mức nào, Yunho…

“Tùy cậu.” Không muốn tiếp tục nói nhảm với Jaejoong, Hee Chul đi ra khỏi phòng, cũng thuận tay khóa cửa lại.

Nghe tiếng khóa cửa từ bên ngoài truyền vào cùng với tiếng Hee Chul đang phân phó người coi chừng cậu, Jaejoong càng thêm phẫn nộ hất đổ bàn trà gần đó, đúng lúc này, điện thoại Jaejoong vang lên báo có tin nhắc, người gửi không phải ai khác mà chính là Yunho.

Tên này..

Cắn môi mở tin ra, nội dung bên trong không nhiều, chỉ có ba chứ ngắn ngủn ── Tin tưởng tôi.

Tin tưởng? Tin tưởng cái gì?

Hắn dựa vào cái gì mà muốn cậu tin tưởng hắn?

Tên kia chẳng lẽ đã quên, Junsu đã từng nói bọn họ rất giống nhau, đương nhiên kể cả việc không tin bất luận kẻ nào, hiện tại hắn lại muốn cậu tin tưởng hắn.

Đây là trò đùa gì vậy, cậu không hiểu.

Anh muốn tôi tin tưởng anh, Jung Yunho, anh biết tin tưởng đáng giá bao nhiêu không?

Huống hồ, anh còn muốn lấy một thứ từ tôi, anh sẽ đền bù thỏa đáng cho tôi sao?

Anh muốn tôi tin tưởng, vậy còn anh?

Có dám đụng chạm đến hai chữ này không…

“Anh ấy sao rồi?” Vừa thấy Hee Chul, Kwon Ji Kyu lập tức giương đôi mắt đáng yêu hỏi.

“Trong phòng, tôi sai người giám sát cậu ta rồi, Yunho đã gọi điện thoại đến tìm…” Hee Chul do dự có nên nói tiếp không, bởi vì y biết rõ, làm vậy sẽ gây nguy hiểm cho Kim Jaejoong.

Chỉ cần có thể lời dụng, tất cả đều không buông tha, đây là quan niệm của Kwon Ji Kyu.

So với anh trai Kwon Ji Hee của cậu ta, cậu ta đáng yêu như vậy, nhưng lại càng không từ thủ đoạn…

“Vậy sao, thế thì tốt rồi, tôi sẽ sớm được gặp Yunho hyung.” Ôm gối ôm vào trong ngực, Kwon Ji Kyu đổi lại tư thế, nằm xuống ghế. “Không biết, Kim Jaejoong lần này có thể đủ sức nặng giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi và Ji Hee hyung từ chỗ Yunho hyung không…”

Có đủ không?

Nhìn Kwon Ji Kyu vừa hát vừa bắt đầu tính toán, trong lòng Hee Chul liền có dự cảm, mặc dù Jaejoong tỏ vẻ mình chán ghét Yunho, nhưng Yunho sẽ vì cậu mà làm rất nhiều.

Bằng không, lúc nói đến Jaejoong, Yunho sẽ không có giọng điệu như vậy.

Cười, đồng thời tràn ngập sự ôn nhu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi